“Mọi người rất nhớ ngài đấy.”

Buổi chiều Tử Du tới viếng thăm, dâng lên cống phẩm Ba Tư, loại cảm giác này thật kỳ diệu. Trước đây hắn giao cho ta xem, đều là chuẩn bị đưa vào cung cả, bây giờ hắn giao cho ta xem, đều là chuẩn bị đưa tuốt cho ta.

“Nghe nói Ngự Vương chỉ thị ngươi tạm thay quyền Ngoại Ti Lệnh…” Ta vỗ bộp vào vai hắn, cười xấu xa nói, “Thế nào, lương tháng nhiều đến muốn khóc đi.”

Tử Du cười hì hì, “Nào có, cũng chỉ gần đủ cho Tiểu Mai thêm ít tiền son phấn.”

“Vậy Tiểu Mai cũng quá tiêu hoang rồi.”

“Trước đây lương tháng đại nhân cho nàng, cũng toàn đổ vào mua son phấn đấy.”

Ta thở dài, “Tử Du, ngươi là một người đàn ông tốt, trách nhiệm nuôi gia đình này, một mình ngươi gánh vác trên vai. Thật vất vả.”

Tử Du đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Không sao, chỉ cần nàng sinh cho ta một đứa nhỏ là tốt rồi.”

Ta cười ha hả, “Được rồi, lần sau tiến cung, cũng chuyển sen trắng trong viện tới đây trồng nhé.”

Chung quy không thể để Bạch Liên cứ bất nam bất nữ mãi, vậy ta cũng quá súc sinh rồi.

“Vâng.”

————— —————– ———————————

Buổi tối Ngự Vương cho chuyển rất nhiều đồ đến điện Cam Lộ. Còn có cả đống sổ sách.

Hắn ngồi một bên phê tấu, ta bèn nằm dài trên giường lăn qua lăn lại.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ hỏi ta một số ý kiến.

Về sau nhìn thấy ta dụi đầu vào trong chăn, bèn dứt khoát buông sổ sách xuống.

“Ngươi dự định thế nào đây? Hửm?”

Ta rút đầu ra, “Giống như trước đây rất tốt, cho dù ta đã là trưởng hoàng tử, ngươi cũng biến thành giám quốc rồi, nhưng mà ta ngủ, ngươi phê tấu chương, tiếp tục những ngày an nhàn hiếm hoi, cứ như vậy cũng rất tốt.”

“Bản vương không hỏi ngươi vì sao không gặp tam công, không học trị quốc.” Ngự Vương buông mắt nhìn xuống, “Hôm nay ngươi đã đi gặp mẫu phi.”

Xong, là ta nói không giữ lời, đêm nay hắn nhất định không thổi tiêu cho ta rồi.

Ngự Vương quay mặt đi, thản nhiên nói, “Ngươi thấy bà, thân thể có tốt hay không.”

Ta vội ngồi dậy, xuống giường, chân trần chạy lại, Ngự Vương ngẩng đầu nhìn ta, “Kể từ lúc ngươi bị thương, bản vương vẫn chưa gặp lại bà…”

Ta chớp mắt lia lịa, dằn xuống dòng ẩm ướt nơi khóe mắt, sau đó vòng tay ôm đầu hắn, kéo vào trong lòng.

Ta đột nhiên minh bạch, vì cớ gì Ngự thái phi hận ta như thế.

“Từ nhỏ bản vương đã được mẫu phi yêu chiều che chở, bên người đều là tâm phúc của mẫu phi, bà dạy bản vương xem xét thời thế, bà dạy bản vương hoành hành ngang ngược. Bà nói với bản vương, bà nhất định sẽ làm cho bản vương đăng cơ xưng đế, vĩnh viễn hưởng cái phúc vạn tuế.”

Ngự Vương choàng tay ôm thắt lưng ta, “Thế nhưng năm ấy bản vương gặp ngươi, ngươi đánh bản vương, còn treo bản vương lên cây, suốt đời bản vương đều không quên được, sau đó bản vương bắt đầu oán hận ngươi, đố kị ngươi… thích ngươi, bắt đầu từ đó trong đầu toàn là ngươi…”

Ta ôm siết hắn, rõ ràng mắt đã trợn to, mà từng giọt lệ lại rơi lên lưng hắn lách tách.

“Bản vương tưởng rằng tiếp cận ngươi, có thể né tránh mẫu phi, nhưng mà hiện tại…”

“Hôm nay ta đã đi gặp bà ấy, ta còn chọc tức bà ấy.” Ta lau qua mặt, khịt khịt mũi, “Ta cam đoan, ta xin thề, sau này sẽ không bao giờ… chọc tức bà ấy nữa.”

Ngự Vương yên ổn ở trong lòng ta trong chốc lát, đột nhiên đẩy phắt ta ra, lại giở tấu sớ, “Hoàng Hà mưa liên tiếp mấy ngày, địa phương báo cáo có thể có nguy cơ vỡ đê, trước tiên lệnh cho quân đội địa phương gia cố bờ đê, tiếp theo bản vương dự định xuất từ quốc khố mười vạn lượng, dự trữ kho lương, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”

Ta hơi dụi mắt.

Bổ nhào tới, giật xuống quyển tấu, vứt qua một bên, sau đó kéo hắn lên giường, tháo phát quan, ấn ngửa hắn xuống.

Ngự Vương quay đầu đi chỗ khác. Nhưng ta đã thấy được, vành mắt hắn đỏ au.

Ta cúi đầu, chuẩn bị thổi tiêu cho hắn, thế nhưng hắn lại nắm lấy tóc ta, kéo ta lại gần, môi ngậm môi, tiếp sau không sao chia tách.

Sau cơn triền miên, ta cùng hắn quấn chặt lấy nhau mà ngủ.

Sáng tinh mơ tỉnh lại, mắt còn chưa mở, ta đã vươn tay theo thói quen, sờ soạng khoảng giường bên cạnh.

Dù cho đã chuyển đến điện Cam Lộ, cuộc sống quả nhiên chẳng hề thay đổi, giường trống không, hắn đã lên triều sớm rồi.

Ta quyết định xoay người ngủ tiếp. Nhưng bàn tay lại đụng phải một món đồ cưng cứng.

Rút ra, nheo mắt nhìn xem, thì ra là chủy thủ bất ly thân của Ngự Vương, ta nhớ rằng hắn đã mang trên người từ nhỏ. Cất ở bên hông, có vài lần ta thổi tiêu cho hắn, cái đó chuyên va vào mũi ta.

Bên gối còn có một mảnh giấy. Chữ của Ngự Vương, ta không nhận ra mấy từ, nhưng đoán ra đại khái ý tứ, chủy thủ này, đưa cho ta phòng thân.

Tín vật đính ước?

Ta lập tức ôm chủy thủ hôn chùn chụt mấy phát, thậm chí còn lăn lăn vài vòng.

Thời điểm dùng bữa sáng, Dạ chả biết đã sớm trôi tới nơi đâu làm sơn đại vương rồi.

Ta vừa ăn một miếng, chợt nghe thấy tiếng cung tỳ thét chói tai, ngay sau đó một con cáo nhỏ trắng tuyền như tuyết ba chân bốn cẳng chạy tới, còn có một hòn lửa nhỏ nối gót theo sau.

Con thỏ nhãi ranh lao thẳng lên bàn, vươn đầu lưỡi liếm liếm cháo trong thìa của ta. Ta phất lui cung tỳ vừa theo tới, con thỏ nhãi ranh lập tức hóa thành hình người, đáp xuống một chỗ bên cạnh, tiểu hỏa cầu nhảy lên chân hắn, hắn thở phì phò nói, “Hoàng cung lớn quá. Ta mất phương hương. Không tìm thấy điện Cam Lộ. Suýt nữa còn bị thị vệ túm cổ.”

“Ai bảo ngươi chạy lung tung.”

Cung tỳ gõ cửa tiến vào, “Trưởng hoàng tử điện hạ, Ngự thái hậu mời ngài cùng dùng điểm tâm.”

Con thỏ nhãi ranh vội nhìn ta, “Ta đi theo ngươi.”

Ta vỗ vỗ đầu hắn, “Không có việc gì đâu. Bà ta sẽ không làm hại ta. Ngươi ăn cháo trước đi.”

Để lại cả bàn điểm tâm tinh xảo cho con thỏ nhãi ranh, ta đứng dậy đi Thúy Điểu viện.

Ngự thái hậu đang thưởng thức trà sớm, tư thái muôn vàn, ung dung hoa lệ, thấy ta tới liền mỉm cười, không còn vẻ thảm hại hôm trước, cũng không có luồng sát khí mọi khi.

Trong đầu lặp đi lặp lại toàn là vành mắt đỏ au của Ngự Vương. Trong lòng âm thầm phát thệ, hôm nay cho dù bà ta có chửi mười tám đời tổ tông nhà ta, ta cũng tuyệt không cãi lại.

“Tham kiến Ngự thái hậu.”

“Trưởng hoàng tử điện hạ quang lâm Thúy Điểu viện, là phúc khí của ai gia.”

Ngự thái hậu nhàn nhạt thở dài, “Tựa hồ ai gia mời không đúng lúc, cung tỳ trở về nói, trưởng hoàng tử điện hạ đã dùng điểm tâm rồi.”

“Chưa, vừa mới ăn một miếng, chẳng phải đã tới rồi sao.” Ta vội vàng bưng bát cháo lên, húp soàn soạt mấy ngụm.

Ngự thái hậu thấy ta ăn như hổ đói, đột nhiên cười nhẹ, “Đứa nhỏ này, hôm qua còn phùng mang trợn má, hôm nay sao lại nghe lời như thế, hay là thực sự cảm thấy ai gia đã già, bắt đầu phải hiếu kính rồi.”

“Sao có thể chứ. Ngự thái hậu mỹ mạo động nhân, quả thực soi chiếu Thúy Điểu viện chói chang rực rỡ.”

“Ai gia xem thường ngươi rồi, cái miệng của ngươi, quả đúng là rất ngọt.”

Ta buông bát, nhìn bà ta một thân trang phục chỉnh chu, biểu lộ vẻ vô cùng diễm lệ, không biết vì sao, trong lòng lâm râm bất an.

Ngự thái hậu phất phất tay, cung tỳ dọn bàn và đồ ăn sáng đi. Đổi thành tiểu kỷ cùng trà thơm.

“Chủy thủ bên hông trưởng hoàng tử, có thể cho ai gia mượn xem một chút không.”

Ta gỡ chủy thủ xuống, đưa cho bà ta.

Cắn răng lại nhớ tới vành mắt đỏ au của Ngự Vương tối qua, bụng bảo dạ cho dù bà ta có chọc ta thêm một đao, ta cũng không đánh trả.

Ngự thái hậu rút chủy thủ ra, lại từ tốn tra vào vỏ, vuốt ve bảo thạch gắn trên chuôi, lẩm bẩm, “Chủy thủ này, là của hồi môn ngày ai gia được gả vào hoàng thất.”

“Mẫu thân ai gia chỉ chuẩn bị cho ai gia một món hồi môn, lúc gần lên kiệu nói với ai gia, ngày sau ở trong cung, tuyệt đối không thể bị tú nữ ức hiếp, nếu như không cách nào xoay chuyển, vậy thì dùng nó để tự vận. Chí ít thời điểm ra đi, cũng phải giữ tôn nghiêm mà đi. Ai gia khắc sâu trong lòng, sau đó đã thành quý phi, thái phi, thái hậu… Ha ha…”

Ngự thái hậu dịu dàng nói, “Khi Ngự Vương năm tuổi, ai gia liền đưa thanh chủy thủ này cho nó, nói với nó những lời giống vậy, mấy năm nay, nó vẫn luôn luôn mang trên người, ôi, thậm chí ngay cả thứ này cũng đã đưa cho ngươi…”

Ta vội nói, “Đâu có, là bản cung thấy nó tinh xảo, mượn xem một chút, đến tối phải trả lại cho hắn, bằng không hắn sẽ nổi giận ngay.”

Ngự thái hậu cười phá lên, “Nhóc con nhà ngươi nha, thực sự là đã ngoạm cứng lấy Ngự Vương rồi, đứa nhỏ này vậy mà không tới thăm ai gia nữa, người đâu!” Cung tỳ tới quỳ xuống. Ngự thái phi nói, “Truyền Ngự Vương tới. Nói ai gia nhớ nó rồi.”

“Dạ.”

Sau ta và Ngự thái hậu cứ lẳng lặng ngồi như vậy, ta bưng trà, bà ta ngắm nghía chủy thủ, chưa được bao lâu, chợt nghe thấy cung tỳ bẩm, “Thái hậu nương nương, Ngự Vương điện hạ đã tới.”

Ngự thái hậu đứng dậy, đưa chủy thủ cho ta, “Trả lại ngươi vậy.”

Ta vội đứng dậy nhận bằng cả hai tay, nào ngờ trong nháy mắt tiếp xúc, Ngự thái hậu lại bỗng nhiên giật lấy tay ta, thân thể xô mạnh về phía trước.

Thời điểm ta hoàn hồn, chủy thủ đã ngập sâu vào trái tim bà ta, máu thấm lên vạt áo ta, trong tay ta còn nắm chặt chủy thủ.

Môi ta run run, lùi một bước.

Bên tai lập tức vang lên tiếng thét tê tâm liệt phế của Ngự Vương, ta nhìn hắn xông lại, ôm lấy thân thể mềm oặt của Ngự thái hậu.

“Mẫu phi! Mẫu phi! Thái y! Mau truyền thái y!”

Ta lại lùi một bước, hai bàn tay toàn là máu, ngón tay run lẩy bẩy, chủy thủ hoen máu rơi xuống đất. Văng ra rất xa.