“CHUYỆN KHIẾN TA để ý hơn cả, chính là mọi việc xảy ra là do tin đồn thất thiệt hay là có kẻ đứng sau chủ mưu.” Tương Thanh đẩy Ngao Thịnh ra, ngồi sang một bên giường, “Ngươi cứ nghĩ xem, nếu thật có người nói ra những lời tạo phản ấy, thì hắn nhất định sẽ bị chính lời đồn đó hại chết. Cách đây không lâu, chúng ta đã cứu trợ Dã Lũng Kỳ, thậm chí còn thu phục Hổ tộc và Dã Lũng tộc…..Thế thì tại sao đám sơn tặc kia lại bảo chúng trước sau gì cũng phải chết?”

Ngao Thịnh nhíu mày, tựa lưng vào đầu giường, “Đúng là có vấn đề.”

“Còn nữa.” Tương Thanh nói tiếp, “Tại sao lại có việc có người mặc binh phục cũ? Theo như những gì Giáp, Ất, Bính, Đinh nói, thì có rất nhiều người ăn mặc như thế, lại cách Lạc Đô không xa……Chuyện xảy ra ngay giữa châu thành phủ nha mà lại không ai hay biết gì sao?”

“Quả thật rất khác thường.” Ngao Thịnh quay sang nhìn Tương Thanh, nói, “Có lẽ chúng ta nên phái một vài ảnh vệ điều tra thêm về chuyện này?”

Tương Thanh cúi đầu suy nghĩ gì đấy rồi bỗng đứng dậy, đi đến cạnh chiếc rương đặt gần đấy, lấy bộ y phục dạ hành ra.

“Thanh, ngươi làm gì vậy?” Ngao Thịnh mở to hai mắt ra nhìn Tương Thanh chăm chăm, “Đã trễ thế này rồi!”

Tương Thanh dịu giọng đáp, “Ta cảm thấy mọi chuyện có chút kỳ lạ. Nếu như Giáp, Ất, Bính, Đinh tình cờ gặp phải, vậy đây chính là cơ duyên. Ta nghĩ ta phải đi xem thử một chuyến.”

“Ta đi với ngươi!” Ngao Thịnh bật người đứng dậy, tính toán sẽ đi thay y phục.

“Ngươi không được đi!” Tương Thanh vội ngăn lại, “Ngươi đã không được ngủ tròn giấc mấy ngày nay rồi. Hai ba hôm nữa có thể chúng ta sẽ phải giao chiến với Tề Soán Thiên. Còn nữa, lần này ta đi Liêu Nguyên Phủ, dù khinh công có giỏi đến đâu thì cũng phải đến rạng sáng mai mới có thể quay trở về. Như vậy ngươi làm sao mà thượng triều được cơ chứ?”

“Không được.” Ngao Thịnh nhíu mày, “Để ngươiđi một mình thì ta chết cũng không yên tâm được.”

“Ngươi đừng nói hươu nói vượn.” Tương Thanh trừng mắt nhìn Ngao Thịnh một cái, rồi lại dịu giọng nói, “Ngươi yên tâm ngủ đi, ta sẽ mang theo một vài ảnh vệ mà.”

“Ngươi đừng hòng lừa ta.” Ngao Thịnh đuổi theo Tương Thanh ra đến cửa, níu lấy níu để tay y lại, “Căn bản thì ảnh vệ khinh công nào sánh được với ngươi. Ngươi sẽ bằng lòng mang họ theo sao? Thể nào lúc đầu ngươi cũng sẽ giả vờ như đang đi cùng bọn họ, sau đó thì thi triển khinh công đi trước, ném họ lại phía sau.”

“Ách......” Từ trước đến nay, Tương Thanh chẳng thạo việc nói dối, thế nên những gì mà Ngao Thịnh vừa hùng hồn tuyên bố cũng chính là những điều mà y nghĩ.

“Để ta đi theo ngươi đi mà. Thời gian thượng triều thì ta có thể đổi lại sang buổi chiều.” Ngao Thịnh tha thiết nài nỉ, “Ngươi đợi một lát, ta đi thay y phục.”

“Không được, ngươi phải đi ngủ!” Tương Thanh quyết không nhân nhượng thương lượng một hai gì với Ngao Thịnh cả, cứ thế xoay người đi thẳng. Ngao Thịnh vội vội vàng vàng đuổi theo ra đến ngoài sân, giận dữ nói, “Sao ngươi lại cứ không chịu nghe ta nói thế hả!”

“Ta...... Ưhm.” Tương Thanh còn kịp thanh minh thanh nga gì cho bản thân thì Ngao Thịnh, vì bị chính y chọc cho lên cơn cà chớn, đã nhào lên ôm chầm lấy Tương Thanh, rồi với tốc độ thần sầu, cúi người hôn lên môi Tương Thanh.

Tương Thanh vừa cố đẩy Ngao Thịnh ra vừa liếc nhìn xung quanh. Đình viện vốn yên tĩnh không một bóng người, ấy vậy mà giờ phút này, ngay trước dược thất, lại bất ngờ xuất hiện một hòn vọng nhân đang khổ sở trăm bề, bởi chẳng biết nên lẳng lặng bốc hơi hay tiếp tục giả làm tượng đá.

Tương Thanh giật mình, dụng sức đạp Ngao Thịnh ra, rồi trừng mắt lên nhìn cho rõ kẻ đang hóa đá —— Chết thật, là Mộc Lăng a.

Mộc Lăng xấu hổ nhìn hai người, vừa nhác thấy bản mặt ăn nho không thành của Sói Thịnh thì liền hô hô cười cầu hòa, “Ta hổng có thấy cái gì hết ớ. Hai vị bằng hữu cứ tự nhiên đi nha.” Nói xong, Mộc Lăng ba chân bốn cẳng xoay người, vừa định chuồn vào dược thất thì đã bị Tương Thanh gọi lại, “Đợi đã!”

Mộc Lăng quay đầu lại nhìn sói xám và đầu gỗ, miệng lại lí nhí nói thầm, “Kêu người ta lại làm gì chứ? Người ta không có thích xem mấy chuyện cấm con nít đó đâu. Nhìn vào hư mắt chết!”

Tương Thanh mặt đầy xấu hổ hỏi, “Mộc Lăng huynh, sao khuya vậy rồi huynh còn chưa đi ngủ?”

Mộc Lăng xoa xoa bụng, đáp, “Tối ta ăn no quá nên đi tới đi lui cho tiêu cơm ấy mà……Nói không chừng một canh giờ sau lại ăn thêm được chút gì nữa đó.”

Ngao Thịnh và Tương Thanh chớp chớp mắt nhìn người vừa nói xong, rồi lại cúi đầu chẳng biết nói gì.

Chốc sau, Tương Thanh đột ngột mở lời, “Huynh vẫn còn muốn ăn thêm cử khuya nữa sao? Vậy đi theo ta đi!”

Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, nhanh miệng hỏi lại, “Đi đâu?”

Tương Thanh nghĩ nghĩ, đáp, “Bắt sơn tặc.”

Mộc Lăng khóe miệng giật giật mấy cái, xong rồi lại bĩu môi đáp, “Không thèm! Không hứng thú!”

“Nghe đâu là ổ sơn tặc ấy có một vị đầu bếp tay nghề rất khá.” Tương Thanh bất ngờ nói.

Mộc Lăng lập tức xoay người, giọng đầy vẻ quyết không từ nan, “Ngươi chờ ta đi thay áo cái đã!” Nói xong hắn liền bốn cẳng ba chân vọt vào phòng mình, miệng lại không ngừng líu lo, “Đầu bếp ơi đầu bếp à, ở yên đấy nhé, mình đến liền nè!”

“Ta sẽ đi cùng Mộc Lăng.” Tương Thanh ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh, “Giờ thì ngươi đã yên tâm chưa?”

Ngao Thịnh cau mặt nhíu mày, “Như thế ta lại càng không yên tâm! Cái tên lông bông ấy là đại sát tinh đó!”

“Ngao Thịnh! Nhà mi nói gì đó hử?” Mộc Lăng tuy ở trong phòng thay y phục nhưng lỗ tai lại cứ ngao du bên ngoài. Hắn vừa nghe thấy Ngao Thịnh nói xấu mình thì đã vội lớn miệng to mồm quát lại.

Ngao Thịnh quay sang nhìn Tương Thanh, giọng vừa oán giận vừa ủy khuất, “Sao ngươi lại không cho ta đi chung với ngươi……Ngươi đi rồi thì sao mà ta ngủ yên cho đành.”

Tương Thanh thu lại ý cười, trừng mắt lên nhìn Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh phất tay đầu hàng, “Được rồi, được rồi! Ngủ không được ta cũng ráng mà ngủ...... Ngươi đừng có giận!”

Tương Thanh gật gật đầu, “Như thế mới đúng. Nếu ngày mai có thời gian thì ngươi hãy tìm Tề Tán mà nói chuyện. Ngươi hãy tiếp xúc với y nhiều hơn một chút, xem thử y thật sự là người thế nào. Chỉ mình ta thôi thì không chuẩn xác lắm.”  

Ngao Thịnh nhíu mày, giương mắt nhìn Tương Thanh, “Thanh...... Ngươi nói như thế nghe cứ như chúng ta là người một nhà còn những người kia đều là kẻ lạ hết vậy đó.”

Tương Thanh mặt nhất thời lại có chút không được tự nhiên, khẽ quát, “Ngươi còn không mau đi ngủ?”

Ngao Thịnh gật gật đầu, vừa chồm sang định hôn Thanh của hắn một cái thì đã bị Thanh của hắn đập cho một phát, đẩy ra ngoài, lại còn bị ném cho cái nhìn đầy cảnh cáo  —— Ngươi đừng có mà quá trớn!

Ngao Thịnh khổ não nhún nhún vai, rồi lại bất ngờ tóm lấy tay Tương Thanh, nhẹ nâng lên rồi dịu dàng cúi đầu xuống hôn một cái, sau đó mới vừa lòng thỏa dạ xoay người bước vào phòng.

Tương Thanh đứng sững ra, cảm nhận sức nóng và sự ướt át từ bàn tay truyền đến. Ngay khi Tương Thanh vừa quay đầy lại thì đã trông thấy ngay cái cảnh Mộc Lăng biếng nhác tựa cửa nhìn ra, tư thế “ta đây chịu hết nổi” của hắn như là muốn hỏi ——  Ta ta chàng chàng hôn tay hôn chân từ biệt xong chưa?

Tương Thanh mặt đang hồng lại càng hồng thêm. Mộc Lăng thấy vậy, đắc ý sờ sờ cằm, vừa ha hả cười vừa bước ra ngoài. Tương Thanh cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cùng Mộc Lăng xuất cung dạ hành.

Đợi đến khi cả hai người đã đi rồi, Ngao Thịnh mới nằm lên trên giường của Tương Thanh, ngã đầu lên cái gối của Tương Thanh, nắm lấy miếng ngọc bội có khắc chữ “Thanh”, hết thở dài thườn thượt rồi lại trở mình như người ta trở cá.

Văn Đạt đứng ở ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng Ngao Thịnh trở mình vanh vách, mà khẽ liếc nhìn vào bên trong, thấy Ngao Thịnh cứ thao thức không yên nên đứng lại chờ thị hầu bên ngoài, phòng khi Ngao Thịnh muốn một cái gì đó.

Ngao Thịnh ngẩng đầu lên nhìn, mắt thấy Văn Đạt đang đứng, nên bèn gọi, “Văn Đạt, ngươi vào đây, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Dạ, xin hoàng thượng cứ hỏi đi ạ.” Văn Đạt vội cung kính chạy vào, đứng cách giường một khoảng vừa đủ.

“Ngươi đã từng gặp qua Tề Tán rồi chứ?” Ngao Thịnh bất ngờ hỏi.

Văn Đạt sửng sốt, gật gật đầu, “Dạ rồi ạ.”

“Ngươi cảm thấy hắn là người thế nào?”

Văn Đạt kinh hãi, cúi đầu quỳ ra đất, “Hoàng thượng, nô tài tuyệt không dám can thiệp vào chuyện triều chính ạ.”

“A......” Ngao Thịnh vội phất tay ra hiệu cho Văn Đạt đứng dậy rồi cười nói, “Ai bảo ngươi can thiệp vào chuyện triều chính nào? Trẫm chỉ là đang hỏi ngươi rằng, sau khi tiếp xúc với hắn, ngươi thấy hắn là người thế nào?”

Văn Đạt do dự một chút, cẩn thận hỏi lại Ngao Thịnh, “Hoàng thượng, người muốn hỏi về phương diện nào?”

“Umm.” Ngao Thịnh đắn đó một lúc mới nói, “Trước tiên là nói việc hắn thích hay không thích Thanh đi.”

Văn Đạt có chút giật mình ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh, “Tề công tử thích Thanh phu tử sao ạ?”

Ngao Thịnh suy nghĩ rồi đáp, “Không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó hết nhưng trong số tất cả các vị quan trong triều thì Tề Tán hắn là kẻ thích tiếp cận Thanh nhất.”

“Đó là bởi vì Thanh phu tử là người rất dễ để ở bên cạnh ạ.” Văn Đạt cười cười, trả lời.

“Rất dễ để ở bên cạnh?” Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Trước đây, khi Thanh còn ở Hắc Vân Bảo, Thanh rất kiệm lời, suốt ngày độc lai độc vãng, sinh hoạt lại rất nề nếp……đến bây giờ y vẫn cứ như thế. Có chỗ nào cho thấy y là người rất dễ để ở chung hử?”

Văn Đạt đắn đo một chốc rồi mới cả gan hỏi Ngao Thịnh, “Hoàng thượng, người muốn lời nói thật hay là nói dối?”

“A......” Ngao Thịnh điềm nhiên đáp, “Đương nhiên là nói thật. Nếu ngươi dám có nửa lời giả dối thì trẫm sẽ lôi ngươi ra đánh.”

“Vâng ạ.” Văn Đạt gật gật đầu, “Hoàng thượng, ở trong cung vẫn luôn lưu truyền câu nói tránh kẻ cười vui, cận kề người đoan chính, học cách điềm nhiên.” [1]

Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Câu này có nghĩa là gì?”

“Dạ, đây là một trong những quy cũ nói về cách xử sự giữa các nô tài và các vị quan viên ạ.” Văn Đạt từ tốn giải thích cặn kẽ, “Cái gọi là tránh kẻ cười vui có nghĩa là ta không nên tiếp xúc quá nhiều với người lúc nào cũng ngọt ngào nói cười vui vẻ với ta.”

Ngao Thịnh cảm thấy vô cùng lạ lùng, liền hỏi, “Tại sao?”

Văn Đạt kính cẩn đáp, “Trên đời, vốn chẳng có người không có việc gì mà lại mở miệng cười với người khác. Người đó nhìn ta cười nghĩa là họ đang có ý đồ. Trong hoàng cung, tất cả mọi người đều không bao giờ để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Vì thế lúc nên cười sẽ không cười, khi chẳng cần thiết phải cười thì lại cười.”

Ngao Thịnh chăm chú lắng nghe, “Thế còn cận kề người đoan chính là có nghĩa gì?”

“Dạ, câu ấy có nghĩa là chúng ta nên tiếp cận người thoạt nhìn rất là nghiêm túc và rất khó để sống cùng.” Văn Đạt đáp.

“Sao cơ?”

“Dạ......Những người như thế hoàn toàn tương phản với loại người ưa cười kia. Trong triều, có rất ít người được như vậy ạ... Tỷ như là Quý thừa tướng, Diệp học sĩ….Họ bình thường đều rất hiếm khi cười….Ví dụ điển hình nhất chính là Thanh phu tử đấy ạ. Ngài ấy không cười là bởi vì ngài không dám mạo muội làm thân với bất kỳ ai.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, hỏi tiếp, “Vậy còn học cách điềm nhiên là sao?”

Văn Đạt nghĩ nghĩ rồi đáp, “Hoàng thượng, hàng năm trong triều thường tổ chức lễ hội, đại lễ hiến tế, luận bàn chiến sự này nọ….Nói chung đó là những sự việc huyên náo vào đông đúc. Khi ấy, sẽ luôn có một vài người cố tình làm loạn…..Đối với những việc như thế ta phải học cách để mà bình tĩnh, điềm nhiên đặng đối mặt hoặc là phải tỏ ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt ạ.”

Ngao Thịnh nghe xong, cảm thấy những điều kia rất có ý vị thâm trường, bèn hỏi, “Văn Đạt, những điều này là do ai dạy ngươi?”

Văn Đạt khẽ cười, đáp, “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài từ nhỏ đã tiến cung. Khi vừa vào cung, có rất nhiều gia gia tốt bụng dạy cho nô tài những quy cũ này. Họ bảo đó là những kinh nghiệm mà bản thân tích lũy được, có thể bảo hộ được chính mình.”

“Uhm......” Ngao Thịnh gật gù nói, “Trước đây mẹ ta cũng dạy ta không ít đạo lý nhưng chẳng có điều nào là giống như ngươi đã nói cả. Hầu như bà chỉ dạy ta phải ngạo mạn và kiên cường như thế nào mà thôi.”

“Đó là hai chuyện khác nhau ạ.” Văn Đạt cười nói.

“Khác chỗ nào chứ?” Ngao Thịnh truy vấn.

“Người là hoàng thượng, là do tiên hoàng sinh ra...... Năm ấy, tuy Tề hoàng hậu bị giam trong lãnh cung, nhưng vị thế của nương nương vẫn cứ là mẫu nghi thiên hạ. Đây là điều không gì có thể thay đổi được. Còn người lại là trưởng tử của tiên hoàng. [2] Trong hoàng cung, người và nương nương tuy là bị khi dễ, song, trừ bỏ tiên hoàng thì không một ai dám cả gan mạo phạm đến......Còn chúng nô tài thì khác, bọn thần là những kẻ hấp hèn, bản thân nô tài chỉ là một tiểu thái giám, chỉ cần một ngón tay của đại công công nhất phẩm thôi cũng đủ nghiền nát nô tài ra rồi. Vì thế nô tài phải học cách nhẫn nhịn, cách sử xự ạ.”

Ngao Thịnh trầm mặc một lúc lâu, chốc sau mới gật gù, nói, “Ngươi muốn nói, ngươi có thể sống đến bây giờ, là bởi vì ngươi biết những quy cũ ở hoàng cung, hơn nữa ngươi lại có thể nhẫn nhục, có thể kiềm chế cái tôi của mình?”

Văn Đạt thành thật gật đầu, “Hoàng thượng, có một biện pháp không tồi để biết được người đang đứng trước mặt mình là kẻ kiêu căng tự phụ, hay là thấu tình đạt lí biết nhìn xa trông rộng ạ.”

“Biện pháp gì cơ?” Ngao Thịnh tò mò hỏi.

“Dựa theo những gì nô tài trải qua thì, người mà đứng trước mặt nô tài cứ luôn hất mặt lên trời, còn tầm mắt lại cứ hướng xuống đất, như vậy chứng tỏ người đó là kẻ rất kiêu căng. Vì thế, đối với những người như thế, nô tài phải càng tỏ ra khúm núm hơn. Loại người này kỳ thật rất dễ đối phó, bởi lẽ căn bản họ luôn cho mình là chủ tử, thế nên chỉ cần họ nói gì nô tài nghe nấy thì họ sẽ không bao giờ tìm cách khó dễ nọ kia.” Văn Đạt nhỏ giọng nói, “Nhưng có một số người, khi họ nhìn nô tài, đầu họ lại cúi thấp, tầm mắt thì luôn hướng thẳng vào mắt nô tài, như thế có nghĩa họ là người rất khiêm tốn. Thái độ họ đối với nô tài là coi trọng, và âm thầm quan sát đánh giá. Ngữ khí khi nói chuyện của họ cũng sẽ rất bình thản, điềm đạm. Những người như vậy sẽ rất khó đối phó.”

“Tại sao?” Ngao Thịnh hỏi, “Nếu đối phương tỏ ra khiêm tốn như thế thì cầm chắc tám phần là hắn có chuyện muốn nhờ vả ngươi rồi.”

Văn Đạt gật gật đầu, “Hoàng thượng nói rất đúng ạ. Phần lớn là họ có chuyện muốn nhờ. Song, có những người ta nên giúp và những người thì lại không. Nếu ra tay trợ giúp họ thì ta phải cân nhắc kỹ càng. Nếu làm không tốt thì e rằng sẽ tự rước họa vào thân.”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, dường như còn có chút khó hiểu.

“Người xưa thường nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn[3], kẻ khi nói chuyện cùng ta mà hai mắt cứ liếc nhìn lung tung thì chứng tỏ hắn có tâm kế, ta tuyệt đối không được quá thân cận với hắn, nhưng lại cũng không thể cách hắn quá xa, lại càng không nên kiêu căng hoặc tỏ vẻ khiêm tốn. Nếu không cẩn thận, ta sẽ bị hắn xỏ mũi, một lần rơi vào, khó lòng thoát ra.” Văn Đạt nói xong nhưng lại thấy vẻ mặt của Ngao Thịnh vẫn còn chút mịt mờ nên liền giải thích tiếp, “Tỷ như, nếu có một ngày, có một vị quan viên nào đấy đưa cho nô tài một thổi vàng, bảo nô tài phải nhắc nhở người xem qua tấu chương của y. Nếu vị quan ấy là kẻ kiêu căng thì nô tài nhất định phải nhận lấy thổi vàng kia. Đó là phần thưởng mà vị quan kia ban cho, nên nô tài phải bày ra dộ dáng khúm núm, để thể hiện sự tôn kính của bản thân đối với y. Nếu nô tài không nhận, y sẽ mất hứng, hơn nữa khi ấy y sẽ nghĩ ngợi lung tung rằng, có phải hoàng thượng đã căn dặn nô tài làm như thế hay không, hoặc là vào những thời điểm không có mặt y, nô tài buông lời dèm pha gây bất lợi cho y. Cũng vì nguyên nhân ấy mà các vị đại quan thường củng cố quan hệ với chúng nô tài trong hoàng cung.”

“A......” Ngao Thịnh khẽ cười, cảm thấy những gì mình đang nghe thú vị vô cùng, nên liền thúc giục, “Nói tiếp đi!”

“Còn nếu đối phương là người khiêm tốn thì cách tốt nhất là không được nhận bạc của y.” Văn Đạt nói, “Bởi vì người ấy là người chính trực. Nếu nô tài nhận bạc thì đối phương sẽ cho rằng nô tài là một thái giám không tốt, gây bất lợi đến việc xử lý chính sự của hoàng thượng. Giả sử, có một ngày đối phương được thăng chức lớn, y nhất định sẽ đề nghị với hoàng thượng bãi miễn nô tài. Ngược lại, nếu người kia là một kẻ có tâm địa bất chính thì nô tài càng tuyệt đối không được nhận bạc. Bởi lẽ, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, dần dà, nô tài sẽ trở thành công cụ cho người kia.”

“Nói hay lắm.” Ngao Thịnh gật gật đầu, cảm thấy những điều Văn Đạt nói rất có lý lẽ. Hắn bỗng trầm ngâm một chút rồi cất tiếng hỏi, “Vậy ngươi thấy Tề Tán thế nào? Hắn thuộc loại người nào trong số những kẻ ngươi đã kể?”

Văn Đạt cân nhắc một lúc mới đáp, “Nô tài và Tề công tử không tiếp xúc nhiều lắm nên cũng không thể chắc chắn. Nhưng theo nô tài thấy thì, công tử ấy tuy không được cho là hoàng thân quốc thích nhưng dẫu sao cũng là người có xuất thân cao quý. Song, trong mắt của y lại có sự kiên cường và nhẫn nại mà không phải vị quý tộc nào cũng có được. Tề Tán công tử trông không giống một quý tộc, nhìn y tựa như một nô tài lớn lên trong nhẫn nhục và chịu đựng hơn ạ.”

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày nhưng lại không đưa ra ý kiến gì, chỉ gật gù bảo, “Cứ nói tiếp đi.”

“Nhưng......trên đời vẫn có đạo lý rằng rồng thì sinh rồng, phượng sinh phượng.” Văn Đạt cẩn trọng nói tiếp, “Có một số người, trời sinh đã có quý khí, không bao giờ cam lòng khi phải luồn cúi trước người khác. Cảm giác mà Tề công tử mang đến cho nô tài chính là như thế. Song, ngoại trừ việc đo lường tâm tư hoàng thượng ra thì y không còn cảm thấy hứng thú với bất cứ ai nữa cả. Đa số thời gian, y chỉ dùng để quan sát người. Việc Tề công tử và Thanh phu tử thân cận nhau, theo nô tài, đó là một biện pháp rất tốt. Tề công tử có thể tận dụng cơ hội, thông qua Thanh phu tử, truyền lại những ý nghĩ của bản thân cho hoàng thượng biết. Bởi vì, những lời xuất phát từ miệng Thanh phu tử thì hoàng thượng nhất định sẽ cẩn thận lưu tâm lắng nghe.  Mặt khác, đấy cũng là cách để hoàng thượng chú ý đến Tề công tử.”

Ngao Thịnh vuốt cằm, một đỗi lâu sau mới gật gật đầu nói, “Rất thú vị! Thì ra chỉ cần nhìn vào mắt của một người thì có thể biết được hắn là hiền tài hay tai họa a.”

Văn Đạt lặng lẽ đứng sang một bên, thấy thế Ngao Thịnh lại hỏi, “Vậy còn Thanh thì sao?”

Văn Đạt nghiêng đầu suy ngẫm, chốc sau cẩn thận hỏi, “Hoàng thượng, người muốn nghe nói dối hay là nói thật ạ?”

“Thế thì nói dối trước đi, rồi sau đó lại nói thật.” Ngao Thịnh đáp.

“Nếu như là nói dối….thì đó cũng không hoàn toàn là giả, có một nửa là sự thật ạ.” Văn Đạt châm chước lựa lời, “Thanh phu tử là người luôn khiến người khác phải yêu mến. Luận tính cách, diện mạo hay nhân phẩm thì ai ai cũng đều mong muốn có thể được kết giao với một bằng hữu như thế.”

Ngao Thịnh nhẹ cười, “Câu này cứ cho là nói dối đi. Vậy còn nói thật thì sẽ thế nào?”

“Nếu phải nói thật thì là, không phải mọi người ai cũng muốn làm bạn với Thanh phu tử.” Văn Đạt thấp giọng nói, “Đại đa số......họ đều có mục đích riêng, và điều trọng yếu nhất chính là, họ muốn nhắm vào hoàng thượng.”

Ngao Thịnh sau khi nghe xong thì lại trầm mặc một lúc rất lúc, chốc sau mới gật gù, “Thì ra là thế...... Chẳng qua cũng chỉ vì trẫm chi phối Thanh thôi sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, thưa hoàng thượng.” Văn Đạt lo lắng nói, “Kỳ thật là Thanh phu tử chi phối người.”

“Tại sao?” Ngao Thịnh xoay người lại nhìn Văn Đạt đang đứng cách mình không xa.

“Dạ, là bởi vì vận mệnh của Thanh phu tử liên quan chặt chẽ đến người.” Văn Đạt thành thật đáp, “Nếu hoàng thượng làm đúng thì dân chúng thiên hạ sẽ bảo Thanh phu tử tốt, ngược lại, hoàng thượng làm sai thì Thanh phu tử sẽ phải chịu sự thóa mạ của mọi người.”

Ngao Thịnh nghe xong thì bỗng giật mình mà ngẩn người, rồi lại bật dậy khỏi giường, một lúc lâu sau mới hiểu ra, “Hóa ra là vậy.”