KHÔNG QUÁ ba ngày sau, Tương Thanh đã nhận được thư Mộc Lăng cho người của Tu La Bảo mang đến. Trên thư viết rất rõ ràng rằng, muốn đối phó quặc sưu cần có một số dược vật chuyên biệt, vậy nên y và Tần Vọng Thiên đang trên đường tìm kiếm, đến khi tìm thấy nhất định sẽ đến tương ngộ. Quặc sưu chẳng khác mấy với những trùng độc thông thường. Chúng cũng e sợ Hùng Hoàng tửu[1] và lửa nóng, hơn nữa chúng lại vô hại đối với người sống, bởi vậy tạm thời không cần quá lo lắng. Về lam diễm, vấn đề này hơi khó giải quyết một chút. Mộc Lăng muốn Tương Thanh giữ tiễn độc kia lại đợi khi y đến sẽ tiện bề nghiên cứu chế giải dược. Ngàn vạn lần phải cẩn thận. Nếu như lỡ dính phải lam diễm thì lập tức cắt bỏ toàn bộ huyết nhục quanh miệng vết thương, còn không, chỉ trong một đêm sẽ hóa ra tro bụi.

Đặt lá thư xuống, Tương Thanh nhẹ nhàng thở ra. Theo ngữ khí của Mộc Lăng thì y rất chắc chắn giải trừ được chất độc kia cùng cổ trùng nọ. Như thế Tương Thanh cũng an tâm phần nào.

Thấy Ngao Thịnh một mình ngồi lặng lẽ bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng, lại có vẻ không yên lòng, Tương Thanh liền đẩy thư qua, dò hỏi, “Muốn xem không?”

Ngao Thịnh nhún vai, “Nhìn biểu tình của ngươi thì biết Mộc Lăng nhất định có biện pháp.”

“Huynh ấy nói chắc chắn có thể diệt trừ quặc sưu. Nhưng còn lam diễm thì phải tốn công nghiên cứu thêm.” Tương Thanh thấp giọng đáp. Ngao Thịnh chỉ gật gật đầu, miễn cưỡng ngồi một bên ngẩn người. Hai người đều im lặng. Lát sau, Tương Thanh hỏi, “Ngươi…còn hận bang chủ và bọn họ sao?”

Ngao Thịnh thoáng sửng sốt, giương mắt nhìn y, mặc không lên tiếng.

Tương Thanh thấy hắn không đáp, nghĩ nghĩ, lại nói, “Kỳ thật Tiểu Hoàng rất quan tâm đến ngươi.”

Ngao Thịnh bật cười, “Sao ta lại còn hận họ chứ? Về tư, Tiểu Hoàng là người thân duy nhất của ta. Khi ta còn nhỏ, huynh ấy rất tốt với ta, còn trợ giúp ta đoạt được giang sơn. Quan trọng, huynh ấy đã mang ngươi đến bên ta. Ta tạ ơn huynh ấy còn không kịp nữa là. Còn về công, Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo đều là con dân Thịnh Thanh, bọn họ dù lớn mạnh nhưng vẫn không thể uy hiếp đến hoàng quyền của ta. Mặt khác, họ lại là rào chắn tự nhiên thủ hộ biên cảnh một phương, khiến ta vô cùng  an lòng.”

Tương Thanh nghe ngữ khí Ngao Thịnh thì chỉ cảm thấy hắn rất không thuận mắt bọn họ thậm chí còn loáng thoáng chút giận dỗi, bèn nhỏ giọng hỏi han “Thế tại sao mỗi lần nhắc đến Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo thì ngươi đều không vui?”

“Bởi vì ngươi coi bọn họ quan trọng hơn ta.” Ngao Thịnh quay sang nhìn Tương Thanh, trả lời rất chi đúng lý hợp tình, “Cho nên ta ghen.”

Tương Thanh cúi đầu im lặng. Bất đắc dĩ, Ngao Thịnh nhăn mặt nhíu mày, nhỏ giọng tỉ tê, “Ngươi cũng quá thành thật mà. Ngươi không thể nói dối một lần sao, coi như lừa ta, khiến ta vui cũng được.”

Tương Thanh mở to hai mắt nhìn Ngao Thịnh, thầm hỏi những chuyện như thế cũng có thể mang ra lừa được sao?

Ngao Thịnh chỉ còn biết dở khóc dở cười, cái người này, đúng là rất có năng khiếu khiến người ta tức mà chết. Nhưng thôi, dẫu sao hắn cũng mặt dày hạ lưu sẵn rồi nên dù có bị chọc đến tức điên lên thì vẫn cứ say cứ mê nam nhân này.

Lúc này, Văn Đạt đứng hầu ngoài cửa, cao giọng thông tri, “Hoàng thượng, Quý tướng cầu kiến ạ.”

“Gọi ông ấy vào.” Ngao Thịnh gật gật đầu. Tương Thanh đứng lên, Ngao Thịnh kéo y ngồi xuống. Cùng lúc, Quý Tư tay cầm chiết tử[2] hoang mang chạy vào, mặt nhễ nhại mồ hôi.

Ngao Thịnh thấy ông, vui vẻ buông một câu đùa, “Quý tướng, không phải là khanh chạy tới đấy chứ!? Đã có tuổi rồi thì cũng nên kiềm chế đừng kích động quá.”

“Ai nha hoàng thượng, quân tình khẩn cấp a!” Quý Tư thở phì phò hồi bẩm.

“Sao cơ?” Ngao Thịnh cười, “Bọn Tống Hiểu bại trận à?”

“Ai, không phải!” Quý Tư phất tay phân trần, “Bên Tống tướng quân thì vẫn không có hồi âm gì nhưng phía nam lại xảy ra chuyện rồi.”

“Ồ......” Ngao Thịnh gật gật đầu hết sức thản nhiên, “Lão tặc Tề Soán Thiên kia ăn không ngồi rồi thấy chán nên nhiễu binh làm loạn phải không?”

Quý Tư giật mình nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng thượng, người đã nhận được cấp báo rồi sao?” Nói xong ông lại cúi nhìn chiết tử trong tay mình, sờ sờ đầu, “Không đúng a...... chiết tử này thần vẫn luôn giữ mà.”

“A......” Ngao Thịnh cười nhẹ, “Trẫm bình định tây bắc, lại ra lệnh cho Tống Hiểu dẫn quân đánh đông bắc. Thể nào rồi cũng sẽ đánh luôn xuống phía nam...... Tề Soán Thiên là kẻ nóng nảy. Lão ta nhất định đang vô cùng lo sợ trẫm sẽ đem quân diệt trừ lão cho nên hiện tại muốn thừa dịp binh lực trẫm đang phân tán mà xua quân gây chiến, khiến trẫm bị vây giữa hai bề. Lão không cần thắng mà chỉ cần có thể uy hiếp để trẫm nhượng lão một số ưu đãi hoặc tha cho lão một con đường sống.”

Rốt cuộc, Quý Tư có thể nhẹ nhõm thở ra, “Thì ra hoàng thượng đã sớm có chuẩn bị. Hại vi thần lo lắng khiếp sợ mất nửa ngày. Vậy ắt hẳn hoàng thượng đã có kế sách kháng địch?”

Ngao Thịnh lắc lắc đầu, hùng hồn đáp, “Không có.”

Tương Thanh liền thấy mặt Quý Tư hết đỏ rồi trắng, tựa hồ ông đang lên cơn  đau tim, cứ ôm ngực mà thở dốc. Y ngao ngán thở một hơi dài thượt, thầm mắng Ngao Thịnh một trận...... Quý Tư đã lớn tuổi như vậy, phải vừa nói vừa ôm ngực thở ra thế mà hắn còn dọa khiến bệnh ông thêm nặng làm gì chứ.

Tương Thanh giương tay túm lấy cánh tay áo của Ngao Thịnh, giật nhẹ. Ngao Thịnh ngoảnh sang cười lành, đoạn hắn lại quay đầu nghiêm chỉnh nói với Quý Tư, “Quý tướng, khanh không cần gấp thế. Quân Tề Soán Thiên vốn là thuỷ quân. Chắc chắn lão không thông thạo về bộ binh. Bên cạnh đó, lão cũng không thể dễ dàng qua được rào chắn Hắc Vân Bảo. Mặt khác, Tô Mẫn luôn muốn đánh trận sống mái với lão...... Lão làm loạn một lúc rồi cũng sẽ quay lại với cách đánh thủy lộ quen thuộc mà thôi”

“Thủy quân của Tề Soán Thiên từ trước nay vốn rất lợi hại a.” Quý Tư nhếch miệng thoáng chút coi khinh lão già kia, “Thịnh Thanh ta không có thuỷ quân, làm sao có thể đánh lại lão đây?”

Ngao Thịnh cong môi cười gườm, “Ai nói Thịnh Thanh không có thuỷ quân?”

Cả Quý Tư lẫn Tương Thanh đều sửng sốt, khó hiểu nhìn Ngao Thịnh đăm đăm.

Ngao Thịnh đứng lên, buông lời, “Các ngươi cùng đi với trẫm. Chúng ta sẽ ra ngoại thành du ngoạn một chuyến.”

“A?” Quý Tư há to miệng hết nhìn Ngao Thịnh, lại nhìn Tương Thanh, ý muốn nói Tương Thanh hãy mau mau khuyên nhủ hoàng thượng, đây là lúc nào rồi mà còn tâm tư ra ngoại thành du ngoạn a?

Tương Thanh cũng chẳng biết nhiều hơn Quý Tư bao nhiêu. Nhưng Ngao Thịnh không phải kẻ vô trách nhiệm. Hắn nói thế tất nhiên hẳn có đạo lý riêng nên liền theo hắn xuất cung. Mọi người thay đổi một thân thường phục, phân phó Văn Đạt chuẩn bị hai mã xa, theo lối hậu cung ra ngoài, hướng thẳng đến phía đông Lạc đô.

Khi đã ngồi yên trong xe, Tương Thanh bèn đem điều vẫn luôn thắc mắc hỏi Ngao Thịnh, “Ngươi thật sự muốn ra ngoại thành du ngoạn? Hay là có thứ muốn cho Quý Tư và ta xem?”

“Sao ngươi không đoán thử xem?” Ngao Thịnh cố tình dựa sát vào Tương Thanh, nhỏ giọng nói, “Nếu ngươi đoán không đúng thì cho ta hôn một cái. Còn nếu đoán đúng thì ta cho ngươi hôn một cái, thế nào?”

Tương Thanh trừng mắt liếc hắn, “Ta đang nghiêm túc hỏi ngươi đấy. Hãy trả lời đứng đắn xem nào.”

“Ta nói rất là đứng đắn mà.” Ngao Thịnh tựa vào thành mã xa, “Ngươi không nghe lời thì ta không nói cho ngươi biết.”

Tương Thanh thấy hắn không có ý muốn nói… bèn chẳng màng truy vấn nữa, dựa vào thành xe phía đối diện. Ngao Thịnh mở mắt to trừng y, “Thanh? Sao ngươi không tiếp tục hỏi nữa? Tính tình gì mà không vui chi hết.”

Tương Thanh không giận, nhẹ đáp, “Dù sao lát nữa cũng sẽ biết.”

Ngao Thịnh nhụt chí, cúi đầu, “Sao ta lại đi thích một người buồn chán thế chứ!”

Tương Thanh tựa trên thành xe, vén mành ngắm phong cảnh bên ngoài, khóe miệng khẽ thoáng một nụ cười. Ngao Thịnh ngồi nhìn, chếch một góc, nụ cười tươi đẹp kia như có chút giảo hoạt.... Trong lúc nhất thời, hắn chợt thất thần.

Trên đường, mã xa không biết đã xóc nẩy bao lần. Ngao Thịnh và Tương Thanh tuổi trẻ lại một thân công phu cao cường nên chả ảnh hưởng mấy. Chỉ thương cho bộ xương già của Quý Tư, bị hành cho tơi tả, tưởng chừng từng đoạn xương cứ lơi lỏng rơi rớt cả ra.

Vất vả chịu đựng một hồi, xa phu bỗng hô một tiếng “Hu…”.

Mã xa rốt cuộc thì cũng ngừng lại.

Ngao Thịnh và Tương Thanh cùng nhau xuống xe. Y nhìn quanh, chỉ thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi, bốn bề cây cối phủ xanh.

Tương Thanh khó hiểu quay sang nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh chỉ cười không đáp.

Quý Tư leo xuống xe một cách khó nhọc, thở phì phì, vừa tựa vào thành xe nghỉ ngơi, vừa phóng mắt đánh giá bốn phía. Sắc mặt cũng mờ mịt chẳng kém Tương Thanh là mấy.

Ngao Thịnh đi đến cạnh một tường cây bụi, vẫy gọi Tương Thanh, “Thanh, tới đây xem này.”

Tương Thanh đi đến. Ngao Thịnh liền nhẹ nhàng đẩy bụi cây kia ra. Tương Thanh giương mắt nhìn sang, chỉ thấy trước mắt là một mảnh mênh mang, nhìn kỹ, mới phát hiện bọn họ đang đứng trên một sườn núi, xa xa dập dờn những bãi đá con dốc khác, bên dưới sườn núi, dĩ nhiên là một dòng sông sâu.

“Đây là......” Tương Thanh có chút giật mình, “Ta không nhớ Lạc đô lại có một con sông lớn đến thế.”

“Ngay khi ta đăng cơ ta đã cho người đào con sông này, nối thông với hải ngoại.” Ngao Thịnh giải thích.

Thấy Tương Thanh như vẫn còn không tin vào mắt mình, Ngao Thịnh khẽ cười, “Để ta dẫn ngươi đi xem, đỡ cho ngươi phải suy nghĩ lung tung.” Nói rồi hắn kéo tay Tương Thanh đi thẳng xuống bên dưới sườn núi. Quý Tư thấy thế liền chạy theo, không ngừng kêu, “Hoàng thượng, chậm đã, chờ lão thần với!”

Mọi người leo xuống sườn núi, đến bên cạnh bờ sông. Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đi men theo bờ sông, rẽ hướng ôm dọc theo sườn núi, đi ra phía sau núi...... Chỉ một thoáng, cảnh tượng trước mắt khiến Tương Thanh sửng sốt.

Đằng sau vách núi là một thủy trại vô cùng rộng lớn. Nghiễm nhiên ngay giữa mặt nước là một tòa thành sừng sững soi bóng xuống lòng sông. Một chiếc cầu treo dài vắt ngang, nối liền trong ngoài thủy trại. Phía bên ngoài là hàng trăm chiến thuyền đủ mọi kích cỡ. Hàng vạn thủy quân đang hăng hái thao luyện. Chúng quân vừa nhìn thấy Ngao Thịnh bước đến liền nhanh quỳ xuống, hành lễ.

Tương Thanh và Quý Tư ngây ngốc mở to mắt nhìn chằm chằm tòa thủy trại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt này.

Ngao Thịnh chuyên tâm ngắm nhìn một bên mặt của Tương Thanh, đọc thấy trong mắt y sự kinh ngạc xen lẫn ngợi khen, còn cả một tia cảm khái tình tự. Chỉ như thế, từ đáy lòng hắn đã ồ ạt dâng lên luồng ấm áp, thấp giọng nói, “Ta đã mất ba năm khổ tâm kiến tạo đội thuỷ quân này, chờ ngày Tề Soán Thiên dấy binh làm phản. Chỉ cần quân của lão vừa mon men đến gần duyên hải Thịnh Thanh, ta sẽ khiến lão không có đường về! Bên cạnh đó, ta còn phái lộ quân đi tiêu diệt hang ổ của lão để lão có nhà mà không về được! Lão không có đặc quyền như Dã Lũng Kỳ và Hổ Vương. Lão cũng như Vương Nhiếp, không thể hàng, chỉ có thể chết.”

“Quá......Quá tuyệt vời! Hoàng thượng, thật sự quá tuyệt vời!” Tương Thanh vẫn im lặng không đáp. Phía sau, Quý Tư đã cảm động gần như sắp rơi cả nước mắt, tán thưởng không ngừng, “Thần không ngờ hoàng thượng lại có thể mưu tính sâu xa như thế. Người đã chu đáo chuẩn bị hết thảy từ lâu. Lần này, Thịnh Thanh chắc chắn có thể nhất thống thiên hạ, nhất thống thiên hạ a!”

Ngao Thịnh nghe thế liền cao hứng, xoay mặt nhìn Tương Thanh, bắt thấy khóe môi vương ý cười của y, lòng không khỏi hân hoan, “Thanh, bây giờ mà về thì muộn lắm, không bằng chúng ta tạm ở lại đây đi?”

Tương Thanh gật gật đầu. Quý Tư đã sớm vui vẻ chạy đến chỗ những chiến thuyền đang thao luyện.

Ngao Thịnh kéo tay Tương Thanh vào trong thủy trại, xuyên qua những dãy hành lang gấp khúc, thấy Ngao Thịnh tựa hồ có chút sốt ruột, Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Ngươi có chuyện gì sao?”

Ngao Thịnh lắc đầu, “Không......”

Tương Thanh hồ nghi, nhìn Ngao Thịnh là lạ, như đang có tâm sự.

Ngao Thịnh một bên âm thầm thở ra, không ngờ Tương Thanh càng ngày càng nhạy bén a. Cũng tại hắn sốt ruột nên để lộ sơ hở. Bất quá cứ nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ diễn ra, muốn hắn không vội cũng khó a.

Hai người bước nhanh vào sâu trong thủy trại. Khi đến một đoạn hành lang vắng thì bỗng có tiếng ai đó bên trên lớn giọng thông báo, “Tới giờ tiết thủy rồi, mọi người mau tránh đi!”

Tương Thanh khó hiểu tự hỏi tiết thủy là gì nhưng không chờ y kịp phản ứng thì chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, Ngao Thịnh đã dắt tay y đi sát vào mép hành lang, nhưng cước bộ đã chậm hơn vừa rồi. Bỗng, nước từ phía trên trần hành lang đổ ầm xuống, cứ như một cơn mưa nặng hạt ào ào trút nước. Tương Thanh và Ngao Thịnh không có đường nấp, đều bị ướt như chuột lột.

“Sao lại thế này?” Tương Thanh hướng chạy đến phía trước, khi chạy ra khỏi đoạn hành lang này thì cũng ướt sũng hết cả. Ngao Thịnh bắt kịp, đến bên cạnh y, nhìn bộ dáng sũng nước ấy mà rằng “Ồ… Ta quên nói cho ngươi biết, lúc này người ta đang tiết thủy. Mỗi ngày vào giờ này thì chẳng có ai qua lại trên hành lang cả.”

“Này......” Tương Thanh chỉ thấy cả người dính ướt đến khó chịu, y phục cứ bết lấy da thịt. Ngao Thịnh chặc lưỡi đáp nhát gừng, “Tại ta quên mất giờ giấc người ta tiết thủy...... Thanh, mau đi tắm đi!”

“Ta không mang y phục......” Tương Thanh ngửi quần áo trên người, bỗng thấy có chút mùi khác lạ.

Ngao Thịnh giật mình nói nhanh, “Thanh à, nước sông này nhiều bùn lắm, lại còn có tôm cá linh tinh gì nữa nên hình như nó có mùi đó.”

Tương Thanh nhíu mày, nhìn Ngao Thịnh —— thực ghê tởm!

“Đi tắm đi!” Ngao Thịnh lại kéo tay Tương Thanh băng ngang qua một đoạn hành lang nữa. Đi một hồi cuối cùng cũng đến trước một dãy phòng lớn. Tương Thanh ngẩng đầu xem xét, không ngờ trên con thuyền lớn này lại có một cung điện hoa lệ như thế.

“Đúng là một con thuyền đẹp.” Ngao Thịnh cười ám muội, “Ta chuẩn bị cho mình đấy.”

Tương Thanh giật mình, “Ngươi muốn đích thân mang thuỷ quân đánh Tề Soán Thiên sao?”

Ngao Thịnh nhướn một bên mày, “Đánh trận ngay tại Lạc Đô thì đương nhiên ta phải tự mình thân chinh rồi.” Nói xong, liền đẩy Tương Thanh vào phòng, “Mau tắm đi. Bằng không sẽ lạnh lắm.”

Tương Thanh bị Ngao Thịnh đẩy vào một phòng ở lầu hai. Cửa vừa mở ra, y liền cảm thấy nơi đây chẳng khác gì tẩm cung của Ngao Thịnh ở hoàng cung cả, chỉ khác là vật dụng ít hơn và giường rộng hơn mà thôi.

Tương Thanh bị y phục dính bết sát vào da, khó chịu vô cùng. Y nhìn chiếc giường chói mắt kia một lúc rồi hỏi Ngao Thịnh, “Tắm ở đâu?”

“Đằng sau.” Ngao Thịnh lại kéo Tương Thanh ra phía sau bình phong.

Vừa vén màn trướng nhung vàng chói mắt lên là liền thấy ngay một tòa dương đài lớn, bốn cạnh còn có cả bậc tam cấp.

“Đây là cái gì?” Tương Thanh khó hiểu.

“Tòa dương đài này rất thú vị đó.” Ngao Thịnh kéo tay Tương Thanh bước lên bậc tam cấp dẫn lên đỉnh đài, khi leo đến nơi thì y mới biết đây không phải là thai đài gì mà là mà đại trì (hồ tắm) hoa lệ…Lạ lùng ở chỗ là nước  bên trong đang nghi ngút bốc khói.

Tương Thanh cảm thấy khó hiểu bèn cúi người khẽ chạm đầu ngón tay lên mặt nước, tò mò hỏi, “Nước vẫn còn ấm, sao có thể giữ được nước ấm lâu như thế?”

“Nước trong đó quanh năm luôn là thế.” Ngao Thịnh cười đáp, “Đại trì này thông với trù phòng. Hàng ngày, mọi người đều nấu thức ăn trong khoang thuyền, bên dưới đại trì luôn đốt lửa quanh năm nên nước lúc nào cũng giữ được độ ấm như thế.”

Tương Thanh dở khóc dở cười buông lời, “Nhọc công ngươi nghĩ ra rồi.”

“Không phải ta nghĩ ra.” Ngao Thịnh phất tay “Là do một người tên Long Nghiêu sáng tạo ra.”

“Long Nghiêu?” Tương Thanh cảm thấy như đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.

“Người này là một mộc tượng sư (thợ mộc), thiện kiến tạo. Thủy trại rồi cả chiến thuyền đều là ý tưởng của y. Đúng là một kỳ tài.”

“Phải, đúng là một kỳ tài.” Tương Thanh cũng gật đầu tán thưởng.

“Khi nào tắm rồi dùng bữa xong, chúng ta sẽ đi dạo quanh thuyền.” Ngao Thịnh cười nhẹ.

“Được.” Tương Thanh gật gật đầu, sau đó đứng ở bên cạnh đại trì nhìn Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh lại bắt đầu cởi áo khoác, nói thầm, “Ướt hết rồi, phiền quá đi mất.”

Tương Thanh có chút xấu hổ nhìn hắn, ngại ngùng hỏi, “Ngươi..... muốn tắm ở trong này hả?”

“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu, “Trong thủy trại, ngoại trừ tiểu dục trì trong phòng này thì tất cả thủy quân đều cùng tắm chung trong một đại dục trì ở bên ngoài.”

“Vậy...... Ngươi tắm trước đi. Ngươi xong rồi thì lại đến ta.” Tương Thanh vừa muốn chạy, lại nghe Ngao Thịnh nói, “Như thế thì lạnh lắm!”

Thấy Tương Thanh do dự, Ngao Thịnh vỗ đầu, “Ta biết rồi. Thanh, không phải tắm cùng ta mà ngươi cũng sợ nữa chứ? Vậy thế này đi, ta tắm ở một đầu, ngươi ở một đầu, nhé?” Nói xong, hắn đi đến đầu bên kia.

Tương Thanh nghe thế cũng an tâm đôi chút. Y thầm nhủ, dẫu sao cùng là nam nhân với nhau, võ công của ta giỏi hơn ngươi, còn phải sợ gì nữa chứ?!

Lúc này, chợt nghe “Rầm” một tiếng, Ngao Thịnh đã cởi sạch y phục, nhảy vào trong ao.

Tương Thanh do dự một chút, cũng bỏ đi áo khoác, nhưng vẫn để lại một tấm áo lót mỏng, rẽ nước bước vào.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh đã bước chân vào trong, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường.