“Cái gì?” Tương Thanh khó hiểu hỏi, nhưng Ngao Thịnh không giải thích, nắm tay y dẫn vào tẩm cung của mình.
Tương Thanh quay về hoàng cung đã được một thời gian, cũng từng một lần bước vào tẩm cung của Ngao Thịnh. Bên trong không khác mấy so với tưởng tượng. Vô cùng lộng lẫy rực rỡ, từng phiến ngói đều toát lên vẻ xa hoa, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, tâm không rõ vì sao lại trở nên hoảng loạn.
Ngao Thịnh kéo tay Tương Thanh vào phòng, liền hỏi: “Thấy thế nào?”
Tương Thanh lướt mắt nhìn khắp nơi, thản nhiên đáp: “Không giống sở thích của ngươi.”
Ngao Thịnh cười, gật đầu: “Thanh, ta kỳ thật rất ghét màu vàng…Bất quá, có hai thứ có màu vàng làm ta thích.”
Tương Thanh nhướn mày nhìn Ngao Thịnh, chờ hắn nói tiếp.
“Một, chính là tẩm cung này.” Ngao Thịnh cười nhạt: “Trước kia khi ta đến đây.” Hắn giơ tay chỉ về phía những nấc thang bên ngoài cửa cung: “Ngay tại bậc thang đó, ta đã quỳ ngay chính nơi ấy, còn Viên Lạc thì ở bên trong.”
Tương Thanh quay đầu nhìn bậc thang ngoài cửa, Ngao Thịnh chợt nói tiếp: “Ngày ta đăng cơ, ta đã nghĩ, dẫu có thế nào thì ta cũng phải phóng hỏa thiêu rụi tẩm cung này.”
“Thế sao ngươi lại không đốt?” Tương Thanh ngoảnh mặt lại nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cười, không nói, nắm tay Tương Thanh đi đến trước long sàng: “Nhìn thử đi.”
Tương Thanh không rõ Ngao Thịnh muốn y nhìn cái gì. Ngước mắt trông sang chỉ thấy một cỗ long sàng, phía tên là bộ sàng đan và áo ngủ, đều vàng rực rỡ đến chói mắt… Y khó hiểu hỏi Ngao Thịnh: “Nhìn cái gì cơ?”
Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh một lát, cười nói: “Phải nằm lên đó thì mới thấy được.”
Tương Thanh sửng sốt, nghĩ rằng Ngao Thịnh muốn y nhìn một thứ gì đấy ở trên đỉnh giường nên liền ngẩng đầu nhìn lên mà không hề có chút phòng bị nào. Ngao Thịnh tiến lên một bước, nhẹ nhàng choàng tay qua lưng Tương Thanh.
Tương Thanh đưa mắt khó hiểu nhìn hắn. Ngao Thịnh đã đứng phía sau y, khẽ hạ thấp người xuống, tay còn lại nhanh nhẹn luồn dưới chân y, nhấc bổng y lên ôm sát vào lòng.
Cả người Tương Thanh cứng đờ ra, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh. Mặt y giờ đã tái đến không còn hột máu, môi mấp máy chẳng biết nói gì.
Ngao Thịnh lại cười xấu xa: “Thanh, ngay cả nằm mơ ta cũng luôn muốn được ôm ngươi nằm ngủ trên chiếc giường này.”
“Bỏ ta xuống!” Tương Thanh sinh giận, muốn giãy khỏi vòng tay bế bổng của Ngao Thịnh nhưng hắn đã nhanh nhẹn đặt y nằm lên giường, nháy mắt ngầm bảo y hãy nhìn lên phía trên kia.
Tương Thanh nằm trên sàng đan vàng rực rỡ nhìn lên phía trên đỉnh giường, chỉ thấy trên ấy là một mảnh gương đồng thật lớn. Đặc biệt, bên cạnh chiếc gương là một bức họa vô cùng tinh xảo.
Nhìn vào bức họa, Tương Thanh liền ngây người ra. Đó là một bức tranh lụa thêu, không rõ nó được chế tạo thế nào mà lại trở nên bán trong suốt. Trong bức tranh thêu một nam tử thân vận bạch y đang nằm, đôi mắt sóng sánh mê ly động lòng người. Tương Thanh nhìn vào tấm gương đồng phía trên rồi lại nhìn vào bức họa. Hóa ra Tương Thanh trong gương và trang nam tử trong tranh là cùng một người.
Ngao Thịnh nằm sát bên cạnh Tương Thanh, thấp giọng nói: “Ta mỗi đêm đều nhìn bức họa kia mà đi vào giấc ngủ. Ngươi mỗi ngày luôn nằm ở bên cạnh ta, chỉ tiếc, chạm không đến, sờ chẳng tới…”
Tim Tương Thanh đột nhiên đập nhanh đi đôi phần. Y chẳng rõ mình có đang bị ảo giác hay không mà cảm thấy gương mặt của mình giống hệt như trong bức họa kia, thoáng chút dâm mỹ, khiến y nhất thời phân không ra ai là mình đâu là tranh.
“Bức họa này là do thiên hạ đệ nhất gấm tượng[1] Giác Khảm Nhân làm ra.” Ngao Thịnh cười đáp: “Cả đời Giác Khảm Nhân đã làm vô số chuyện ác nhưng Viên Lạc vẫn che giấu hắn phía sau hậu cung. Lão già đó không giết hắn là vì muốn hắn thêu cho lão một bức họa của Ân Tịch Ly…”
Tương Thanh chợt thấy đầu óc trở nên mù mịt, chỉ còn nghe thấy tiếng cười rất nhẹ của Ngao Thịnh: “Sau khi hắn hoàn thành bức họa này của ngươi, ta liền lôi hắn ra chém.”
Tương Thanh cả kinh, xoay mặt sang nhìn Ngao Thịnh, không hiểu hắn làm thế là có dụng ý gì.
Ngao Thịnh vươn tay, khẽ vuốt gò má Tương Thanh: “Ta nhìn thấy hắn dùng đôi tay của mình tạo nên ngươi mà lòng khó chịu vô cùng. Bất kỳ ai dám chạm vào ngươi, dù chỉ là trên bức họa, ta đều muốn người đó chết.”
Tương Thanh nghe những lời Ngao Thịnh nói rồi lại nhìn chính mình trong gương và một cái tôi khác trong bức họa mà cảm thấy lòng rối bời. Y liền bật ngồi dậy.
Ngao Thịnh thấy y mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy giờ phút này con người đó kinh diễm phi thường. Hắn vươn tay nắm lấy chiếc khăn choàng quanh cổ y, dịu dàng cởi xuống.
Tương Thanh vội ngăn bàn tay hắn lại, cảnh cáo: “Ngươi đừng làm càn. Lát nữa còn phải đi tỷ thí đấy!”
“Thanh, ngươi không cổ vũ ta sao?” Ngao Thịnh cười, tiến gần lại ôm lấy Tương Thanh.
Tương Thanh theo bản năng muốn trốn khỏi tẩm cung này. Lúc ban đầu, y chỉ thấy nơi đây vô cùng xa hoa lãng phí, nhưng càng lưu lại lâu y càng nhận ra chốn này mị hoặc dâm mỹ đến nói không nói lời. Rốt cuộc y cũng hiểu ra vì sao Ngao Thịnh lại không phá hủy nơi này. Trong căn phòng rộng lớn xinh đẹp này, mỗi một chi tiết đều gợi cho người ta nghĩ đến loại sự tình kia…Tương Thanh bỗng nghĩ đến, mỗi đêm Ngao Thịnh nhìn chằm chằm bức họa đó mà đi vào giấc ngủ, trong khi đầu óc không ngừng liên tưởng đến chuyện kia mà lông tóc y dựng đứng cả lên, chỉ muốn mau mau leo xuống khỏi nơi nguy hiểm này.
Hai tay Ngao Thịnh bắt lấy Tương Thanh, thấp giọng nói: “Thanh, cho ta ôm một chút đi mà.”
Tương Thanh không chấp nhận, ra sức lắc đầu, còn muốn bỏ chạy, nhưng Ngao Thịnh đã nắm chặt tay y không buông: “Ngươi không cho ta ôm, ta hôn thì ta làm sao mà thi tốt được!”
“Dù ngươi có thi không tốt thì đó cũng là chuyện giữa ngươi và giang sơn của ngươi.” Tương Thanh kiên quyết giãy giụa, đẩy gương mặt đang ngày một áp sát đến trước mặt mình ra: “Ngươi dựa vào cái gì mà lấy giang sơn của người đến uy hiếp ta?!”
Ngao Thịnh bật cười. Tương Thanh từ trước đến nay ăn nói vụng về, không ngờ bây giờ lại có thể nói ra lời có sức bật đến thế, phỏng chừng là thật sự bị hắn chọc cho tức giận lắm rồi.
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh ngây người ra. Y nghĩ hắn đang không biết trả lời thế nào mà chẳng hề hay biết rằng, câu nói vừa rồi của mình có sức mạnh ra sao. Có thể làm khó được Ngao Thịnh, Tương Thanh vô cùng đắc ý, nghĩ đã đến lúc danh chính ngôn thuận bước xuống giường. Nhưng tiếc thay, ngay vào thời khắc then chốt này, Ngao Thịnh lại thấp giọng nói: “Mấu chốt là, mỗi lần, chỉ cần ta lấy chính mình ra uy hiếp ngươi thì ngươi sẽ ngoan ngoãn mà nhượng bộ.”
Lúc này đến phiên Tương Thanh ngây người. Lợi dụng lúc Tương Thanh đang thất thần, Ngao Thịnh đã trở tay ôm chặt lấy, ác ý cởi bỏ khăn choàng của y. Vùng cổ trắng mịn hiện ra trước mắt hắn.
“A…” Tương Thanh rụt người lại. Làn da nhạy cảm trên cổ truyền đến một trận tê dại khiến y bối rối chẳng biết làm sao, tay chân cũng trở nên không nghe lời.
Ngao Thịnh hôn lên cổ Tương Thanh, dịu dàng vươn đầu lưỡi ra liếm. Nơi đầu lưỡi vừa chạm vào liền trở nên nóng bừng, tựa hồ huyết mạch đang ồ ạt tích tụ vào chính nơi ấy. Đột nhiên hắn lại trỗi lên ham muốn được cắn mạnh vào chỗ đấy. Hắn muốn nếm thử xem hương vị này có giống với những gì hắn đã liên tưởng trong mơ mỗi ngày không.
Ngọt ngào và mê hoặc.Tương Thanh khẽ run rẩy, rụt người lại, muốn đẩy Ngao Thịnh ra nhưng khi tay vừa chạm vào ngực hắn thì y liền nghe thấy tiếng hắn gầm nhẹ. Tựa như loài dã thú đói khát con mồi. Bàn tay đang nắm chặt thắt lưng Tương Thanh bỗng di chuyển xuống bên dưới, nhẹ nhàng luồn vào giữa hai chân y, chạm vào nơi mềm mại mẩn cảm đến dị thường đang vì những rung động mà dần trướng lên.
“A…” Tương Thanh cả kinh, rên nhẹ. Y nhanh bắt lấy tay Ngao Thịnh, tức giận quát: “Ngao Thịnh!”
“Gọi là Thịnh nhi.” Ngao Thịnh si mê ghé sát vào người Tương Thanh, hé miệng ngặm lấy hầu kết của y, nhẹ nhàng liếm mút. Bàn tay bên dưới của hắn cũng không yên phận, vẫn ngoan cố để giữa hai chân y mà trêu ghẹo, ý đùa như có như không.
“Buông tay!” Tương Thanh không chống đỡ nổi từng đợt kích thích tê dại ở vùng cổ, nhưng cùng lúc lại phải ra sức ngăn bàn tay đang đi không đúng phương hướng của Ngao Thịnh. Bên cạnh đó y còn phải kiềm chế cơn xúc động muốn một cước đá hắn bay xuống giường. Nhưng sức chịu đựng có giới hạn.
Ánh mắt Ngao Thịnh trở nên tối sầm, động tác cũng ngày một rõ ràng. Tương Thanh đang bị dồn vào tuyệt cảnh, cuối cùng không thể nhịn được thêm nữa, đẩy mạnh hắn ra, nhấc chân nghĩ muốn cho hắn một cước… Nhưng trong nháy mắt, kẻ những tưởng rằng sẽ giật mình thì lại đang nở nụ cười hết sức tà dị.
Tương Thanh sửng sốt, trong đầu thoáng hiện lên câu hỏi—— Nụ cười này của Ngao Thịnh là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã sớm đoán được y sẽ nhân cơ hội mà đá hắn một cước hay là hắn đang thành tâm muốn nhận một cước này?!
Tương Thanh liên tưởng đến rất nhiều loại tình huống nhưng lại xem nhẹ tính ranh mãnh của Ngao Thịnh. Nụ cười quái gỡ tà dị kia của hắn chẳng qua là muốn làm cho Tương Thanh thất thần sau đó sẽ đánh đòn chí mạng.
Trong lúc Tương Thanh đang ngây người thì Ngao Thịnh tóm được hai tay y. Đồng thời hắn cũng bắt lấy mảnh khăn lụa kia, nhanh chóng mà trói hai tay y lại.
“Này!” Tương Thanh giật mình, ngưỡng mặt nằm xuống, còn muốn tiếp tục giãy giụa nhưng hai tay đã bị Ngao Thịnh dùng khăn trói lại mất rồi. Theo bản năng, Tương Thanh vẫn ngoan cố chống trả nhưng Ngao Thịnh lại dùng sức đè y lại, vén vạt áo choàng ngoài của y lên.
Xoạt một tiếng, một mảnh vải lớn đã được phủ lên mặt Tương Thanh.
Nháy mắt, Tương Thanh không còn thấy gì, chỉ cảm thấy y phục đang bị cởi bỏ, cơn lạnh từng đợt truyền đến. Tay Ngao Thịnh cũng lần theo vào, chạm đến vùng da bên hông y.
Tương Thanh kinh hãi, nhưng lại bị mảnh áo che mất tầm mắt, trong lúc nhất thời không biết Ngao Thịnh còn muốn làm gì. Y chỉ có thể giãy giụa để thoát ra khỏi mảnh khăn đang trói lấy tay mình, vừa muốn vén vạt áo lên, bụng đột nhiên cảm thấy tê nóng, ướt và nhám — Ngao Thịnh đang liếm lên bụng y.
“Ngươi…Tránh ra!” Tương Thanh ảo não vạn phần. Y hận mình sao lại không biết đề phòng để cho tên tiểu tử Ngao Thịnh này đánh lén. Mặt khác, Tương Thanh từ bé đã ít tiếp xúc với người khác, chẳng bao giờ tùy tiện để ai chạm vào mình. Ngay cả đối với chính mình, y cũng ít khi chạm đến vùng hông hay bụng. Nhưng bây giờ lại bị người ta liếm mút như thế, lại còn từng đợt ướt lạnh xông thẳng lên đại não khiến cả người đều tê dại. Đôi tay đang đặt hai bên hông Tương Thanh khẽ ra sức, trong nháy mắt đã điểm lên huyệt vị ở hai bên khiến thân thể y trở nên tê dại.
“Ư…” Tương Thanh nhịn không được, khẽ rên một tiếng, liền cảm giác cả người mình tê rần, vô lực nằm yên trên giường. Y thầm biết không ổn, huyệt vị hai nơi sau khi bị điểm trúng thì y sẽ không thể động đậy gì. Nói cách khác, y chỉ có thể mặc Ngao Thịnh thích làm gì thì làm mà thôi…
Tương Thanh căm giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn kẻ đang cười xấu xa kia.
“Thanh…” Ngao Thịnh đắc ý đưa mặt sát lại gần, nắm lấy cằm Tương Thanh: “Muốn khống chế được ngươi đúng là tốn không ít khí lực.” Nói xong, nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng Tương Thanh, cúi đầu, hôn nhẹ lên rốn y.
Tương Thanh khó khăn nhíu mày, nhắm mắt vận công, mong mau mau khôi phục tri giác. Sau khi có thể cử động, chuyện đầu tiên y làm chính là đập cho tên nhóc này một trận!
Ngao Thịnh hôn lên từng phân da thịt trên bụng Tương Thanh. Ở mỗi nơi môi hắn đi qua đều lưu lại những ấn ký hồng nhạt. Hắn xấu xa cắn nhẹ lên rốn khiến Tương Thanh rùng mình rồi lại thỏa mãn mà ngắm nhìn kiệt tác mình tạo ra.
Đang lúc hắn có ý định hôn lên đôi cánh môi đang hé mở của Tương Thanh thì chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết bên ngoài.
Tiếng thét bén nhọn như thế khẳng định là của một cô gái. Ngao Thịnh thở dài, do bị phá đám mà cau có mặt mày.
Bên cạnh tiếng thét sợ hãi là một tiếng hổ gầm.
Tương Thanh mở mắt, nhìn Ngao Thịnh: “Nguy rồi, có thể là mãnh hổ đả thương người?”
Ngao Thịnh có chút không cam nguyện mà buông Tương Thanh ra, đứng lên, đi ra tẩm cung. Cửa vừa mở ra, chỉ thấy trong viện có chút hỗn loạn. Bạch hổ đang đè chặt một cung nữ bên dưới móng vuốt của mình. Cung nữ kia kinh sợ, liên tục gào thét. Một vài ảnh vệ chạy vào nhằm chế ngự bạch hổ mà cứu cung nữ kia ra.
Thấy Ngao Thịnh mở cửa bước đến, hai ảnh vệ nhanh quỳ xuống, bẩm: “Hoàng thượng thứ tội, là do mãnh hổ vô cớ đả thương người.”
Ngao Thịnh nhìn người cung nữ vừa được cứu thoát, trên tay cô đều là máu trong khi bạch hổ vẫn ngoan cố rít gào vào mặt cô, thập phần hung hãn.
“Tại sao lại như thế?” Ngao Thịnh hỏi cung nữ.
Cung nữ sợ tới mức phát run, chỉ vào khay trà đặt trên bàn, nhỏ giọng đáp: “Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ… mang trà đến nhưng vừa vào trong viện thì gặp được được tổng quản bảo không được đi vào quấy rầy nên nô tỳ ngồi chờ ở đây, nhưng bạch hổ đột nhiên lại…”
Ngao Thịnh nhìn ảnh vệ, ảnh vệ đều gật đầu. Đích thật bọn họ đều tận mắt thấy được hết thảy, bạch hổ kia đột nhiên lao vào tấn công cung nữ kia.
“Giết nó.” Ngao Thịnh nhìn bạch hổ, phân phó ảnh vệ.
Ảnh vệ nhìn nhau. Bạch hổ uy phong lẫm lẫm như thế, họ thật không nỡ xuống tay nhưng sắc mặt Ngao Thịnh lạnh hẳn đi, bảo: “Súc sinh vô cớ đả thương người thì việc gì phải giữ lại?!”
Ảnh vệ khó xử nhưng vẫn rút kiếm ra. Bạch hổ nhìn thấy sát ý ẩn trong từng quang kiếm, không đợi ảnh vệ ra tay, nó liền chủ động lui một bước, vung chân đập lên bàn đá khiến khay trà rơi xuống đất, nước trà tràn ra ngoài.
Ngao Thịnh chau mày, cảm thấy chút kỳ hoặc. Ảnh vệ vừa định xông vào thì chợt nghe trong phòng có người nói: “Chậm đã.”
Tất cả mọi người dừng tay. Tương Thanh bước từ phòng ra.
Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn. Tương Thanh đầu tiên là trừng mắt liếc hắn, sau đó đi tới cạnh bàn đá nhìn cung nữ kia. Y lấy từ ngực áo một ống trúc nhỏ, rút một ngân châm ra… Khi cho châm vào trong nước trà, nháy mắt, đầu châm biến thành màu đen.
Ngao Thịnh cùng ảnh vệ đồng thời chau mày. Chưa ai kịp nói gì thì cung nữ kia đã rút một đoản đao từ tay áo ra.
“Thanh!” Ngao Thịnh hô to một tiếng. Tương Thanh nhìn nữ nhân kia đang cầm đao xông vào mình liền nghiêng người né tránh, nhưng bị bàn đá chặn lại, vừa định ra tay chế trụ ả, đột nhiên nghe thấy tiếng hổ gầm lên.
Nháy mắt, Tương Thanh thấy một bóng trắng lướt qua mặt mình. Bạch hổ đã xông đến cắn lấy cổ cung nữ, kéo ả ra xa mấy trượng.
Cung nữ không có lấy một cơ hội thét lên một tiếng thì đã đi đời nhà ma. Thanh đoản đao trong tay cũng rơi xuống đất.
Còn bạch hổ, nó dùng răng cắn chặt cổ cung nữ kia, miệng dính đầy máu tươi.
Chỉ đến khi cung nữ đã thật sự chết thì nó mới dần buông lỏng đôi hàm răng sắc bén ra. Lớp lông trắng như tuyết loang lổ vết máu. Hổ ta há rộng hàm thở ra một làn khói trắng, dùng thần sắc ngạo nghễ quét mắt nhìn Ngao Thịnh. Ảnh vệ cũng nhanh chóng tra kiếm vào bao.
Ngao Thịnh vội chạy đến bên Tương Thanh, thấy y không có việc gì, liền xoay mặt đối diện cùng bạch hổ.
Thật lâu sau, Ngao Thịnh bước lên một bước, nâng tay lên, dùng long bào lau đi vệt máu trên khóe miệng bạch hổ, khẽ cười: “Ta nợ ngươi một mạng…Từ nay về sau ngươi hãy đi theo ta!”
Nói xong, Ngao Thịnh ngoảnh mặt nhìn người vừa bị dọa cho kinh sợ là Văn Đạt mà nói: “Truyền lời trẫm, bảo rằng, từ hôm nay trở đi, bạch hổ chính là linh thú của Thịnh Thanh. Bất luận kẻ nào cũng không được bắt giết!” Dứt lời, ánh mắt hắn trầm lạnh hẳn đi, quay sang nhìn ảnh vệ: “Thật hư chuyện ám sát này ra sao phải điều tra cho rõ. Nếu trong một ngày không tra được nguyên nhân thì đem tất cả hạ nhân ra ngoài giết. Thay người mới.” Nói xong, kéo Tương Thanh về phòng.