Lý Trắc phi từ cung Chu Thanh Nhược đi ra, nhìn ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt hồ, mơ hồ có cảm giác như được giải thoát. 

Nàng vào cung nhiều năm, mọi hành động đều phải cẩn thận tỉ mỉ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng buông lỏng chút nào, nhưng bây giờ nghĩ đến cuộc sống theo đuổi như vậy thật không có ý nghĩa gì, tìm kiếm ánh mắt hắn, dõi theo ánh mắt hắn, được hắn tán thưởng, có lúc cũng chỉ là một câu nói cũng có thể làm nàng vui mừng nửa ngày, một câu nói nặng lại làm nàng ảo não nửa ngày, cảm thấy mình làm không tốt. 

Qua ngày với tâm thần thấp thỏm như thế. 

Có điều bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha, chấp niệm vô vọng của mình thôi. 

Kể từ khi nàng hiểu ra..., dù Khang vương phi chủ động đi quyến rũ Hoàng đế, Thái hậu muốn độc chết nàng ta cũng không thể làm Khang vương tỉnh táo lại, ngược lại càng thương tiếc Khang vương phi hơn, nàng bỗng cảm thấy nản lòng thoái chí, có chút không rõ chấp niệm nhiều năm của mình là gì đây? 

Nếu như lúc đầu nàng nghe lời của phụ mẫu không vào cung sẽ như thế nào? 

Gả cho ca ca thế gia thương yêu nàng, sau đó hiếu kính cha mẹ chồng, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày sao? 

Nghĩ tới đây Lý Trắc phi cười khổ, lắc đầu âm thầm tự nhủ, đây đều là chuyện đã qua... nếu quyết định muốn đi về phía trước, cũng mặc kệ con đường phía trước gian nan thế nào. 

Thật ra nếu như cho nàng thêm một cơ hội, nàng sợ rằng vẫn sẽ chọn con đường này? 

Dù sao trong lòng nàng vẫn không thể quên được Khang vương, nếu không cần gì phải khổ sở bảo hộ con cháu của y? Chỉ tiếc sợ rằng người kia lại không hiểu nỗi khổ tâm của nàng. 

Chờ Lý Trắc phi trở lại cung Minh Hòa lại nhìn thấy cung nữ cận thân của mình nhìn nàng có chút khẩn trương, trong lòng sáng tỏ, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hỏi, “Là Khang vương?” 

Hình như cung nữ cũng muốn nhẫn nhịn, nhưng khi nhìn thấy thần thái hiển nhiên của Lý Trắc phi, những căm phẫn trong lòng lập tức ngóc đầu dậy, vội vàng nói, “Biết nương nương đi tìm Huyên phi nương nương, rất mất hứng, còn nói nương nương...” 

“Nói ta cái gì?” Lý Trắc phi chết lặng hỏi. 

Cung nữ nghẹn đỏ mặt, dưới ánh mắt hoàn toàn hiểu rõ của Lý Trắc phi hơn nửa ngày mới không cam lòng nói, dieen dann leee quuyy donnn, “Nói nương nương không tuân thủ bổn phận, nói nương nương thấy y không còn đường sống nên bản thân...” 

Nhìn thấy ánh mắt đau xót của Lý Trắc phi, cung nữ cũng không thể nói được nữa, không có ai biết chuyện tình của Lý Trắc phi bằng nàng, nàng bỗng cảm thấy Khang vương thật là người đáng giận. 

Khang vương phi bị chuyện gièm pha này tất cả mọi người đều biết, vì vậy Thái hậu thiếu chút nữa độc chết nàng ta, kết quả Khang vương lại nói cái gì mà Khang vương phi vì y mới làm chuyện như vậy, mang tất cả trách nhiệm gánh trên đầu mình, quả thật làm người ta khó có thể tin nổi! 

Được rồi, Khang vương coi trọng Khang vương phi, ngay cả chuyện gièm pha thế này cũng có thể nhẫn nhịn, nàng không quản được, nhưng dựa vào cái gì vừa đến trên người nương nương nhà bọn họ lại trở thành không biết giữ bổn phận? 

Thiên vị này cũng quá lớn nhỉ? 

Khi Trắc phi nương nương là nữ tử duy nhất chống cự người Hung Nô thì Khang vương đang ở đâu? Sao xảy ra chuyện gì đều là nương nương bọn họ chịu trách nhiệm, là người đầu tiên xử lý chuyện tình, cuối cùng thì được gì? Ngay cả một câu hay ho cũng không chiếm được. 

Càng nghĩ càng cảm thấy cực kỳ ủy khuất. 

Lý Trắc phi nhìn thấy cung nữ vì mình mà thấy bất bình, cũng chỉ cười khổ, nghĩ tới trước kia nhũ mẫu cũng từng khuyên nhủ nàng, nói cái gì mà cho dù nàng làm cái gì cũng không được Khang vương để ở trong lòng, lúc đó nàng nghe thấy thật rất khó chịu..., kết quả bây giờ nhìn thấy, tất cả mọi người ở bên đều nhìn thấy rõ, chỉ có nàng quá hồ đồ. 

Nếu nàng thầm muốn quyền thế này, tôn sùng địa vị này, cũng không có gì đáng trách, chỉ tiếc nàng chỉ là muốn tình yêu của một đế vương. 

Đúng lúc này trong phòng truyền đến giọng nói mang theo vài phần ám ách của Khang vương, “Lý Trắc phi đã trở về? Nàng ta còn có mặt mũi trở về?” Trong giọng nói mang theo mười phần bất mãn. 

Cung nữ nhìn Lý Trắc phi mang theo vài phần đồng tình cùng phẫn nộ. 

Lý Trắc phi mang sắc mặt cứng ngắc đi vào trong. 

*** 

Buổi tối Hoàng đế trở về Chu Thanh Nhược liền mang chuyện của Lý Trắc phi nói với y, nàng nghĩ rất rõ ràng, chuyện này vẫn nên để Hoàng để làm chủ mới đúng. 

Nàng bất quá chỉ là một cái ống loa mà thôi. 

Huống chi tình huống bây giờ, thật sự có chút phức tạp, Chu Thanh Nhược ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi bên cạnh cửa sổ đang nhìn Linh Ngọc chỉ bảo người bưng cơm tới, vừa nghĩ rốt cuộc phải mở miệng thế nào. 

Hoàng đế mới vừa từ phòng tắm đi ra, tuy tóc đã được xoa qua nhưng vẫn còn ướt sũng, khoác một áo bào màu trắng, sắc mặt như ngọc, dáng người cao ngất thẳng đứng, nếu bỏ qua thân phận Hoàng đế của y, cũng là một mỹ nam tử hiếm thấy. 

Chu Thanh Nhược nghĩ phải cùng Hoàng đế tách ra, thật sự có cảm giác nhìn không đủ, ánh mắt như muốn dính sát vào Hoàng đế vậy, từ khi y đi ra khỏi phòng tắm liền không thể di chuyển qua nơi khác lần nào. 

Gần đây mọi việc Hoàng đế đều thuận lọi, lại thêm vừa được tắm rửa qua, cả người nhìn có vẻ sảng khoái tinh thần, y nhìn thấy ánh mắt Chu Thanh Nhược hàm chứa nhu tình, trong lòng ngọt ngào như ăn mật, lười nhác ngồi bên cạnh Chu Thanh Nhược, âm thầm cầm tay nàng, nói, “Có phải đang đói bụng không?” 

Giọng nói khá trầm thấp, trong bóng đêm có vẻ càng ôn nhu, trong lòng Chu Thanh Nhược rất ấm áp, cũng nắm tay lại, nói, “Hồi nãy ăn rất nhiều trà bánh, lúc này vẫn chưa đói, chắc Bệ hạ đói bụng rồi? Thiếp nghe nói giữa trưa Bệ hạ cũng chỉ ăn mấy khối bánh ngọt điểm tâm.” 

“Đây là canh Phù Dung, Bệ hạ uống trước khai vị.” Chu Thanh Nhược chỉ chỉ canh Phù Dung, Linh Ngọc có nhãn lực bưng chén nhỏ tới. 

Chu Thanh Nhược nhận lấy đặt trước mặt Hoàng đế. 

Hoàng đế nhìn thấy ngón tay bạch ngọc của Chu Thanh Nhược cầm chén canh Thanh Hoa, da thịt nàng càng thêm trắng như tuyết, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng cười mỉm chi thập phần đáng yêu, lòng cũng mềm nhũn, nghĩ bận rộn nhiều ngày qua, cũng rất lâu không có hảo hảo cùng nhau ăn cơm như vậy nên uống cái thìa nàng đưa tới. 

Hai người cứ chàng chàng thiếp thiếp như vậy mà ăn xong cơm. 

Hoàng đế cơm no rượu say, thoải mái tựa lên gối mềm, cảm thấy bận rộn nhiều ngày qua mỏi mệt bỗng chốc kéo tới, nhất thời cảm thấy có chút mệt rã rời. 

Chu Thanh Nhược nhìn thấy Hoàng đế như muốn nghỉ ngơi, phất phất tay với Linh Ngọc, những cung nữ được vào hầu hạ đều là những người lanh lợi, không đợi Linh Ngọc nói chuyện tự nhiên nhanh tay nhẹ chân mang cả bàn cơm đều thu thập ra ngoài, sau đó để lại không gian yên tĩnh cho hai người. 

Linh Ngọc nhẹ buông màn trúc, trong lòng lại nghĩ... Không biết nương nương nói chuyện Lý Trắc phi thế nào với Hoàng đế, lúc đó nàng cũng đi theo bên người, nghe được nàng ấy nói nguyện ý đi túc trực bên linh cữu Tiên đế cũng rất phát hoảng, nhưng bây giờ nghĩ lại lại hết sức bội phục. 

Có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện giữ lại huyết mạch dòng dõi chứ? 

Lúc Lý Trắc phi còn là Đức phi chính là thập thần ung dung vâng lời, làm người ta kính nể, thật không ngờ giờ lại nghèo túng trở thành Trắc phi Khang vương, thế nhưng vẫn có thể quyết đoán như vậy. 

Theo ý nàng, một Khang vương phi với ánh mắt mập mờ với Bệ hạ, Lý Trắc phi mới là nữ tử đức hạnh. 

Vì sao Khang vương không nhìn thất Lý Trắc phi tốt đẹp chứ? Nàng thở dài một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy mọi chuyện có chút nhìn không ra. 

Lúc này Linh Ngọc chưa từng trải qua chuyện tình yêu nam nữ, nào đâu biết rằng..., chuyện tình trên đời này chưa bao giờ đều là một cộng một bằng hai, tình cảm đều sẽ như thế này. 

Chu Thanh Nhược cầm tàm ti muốn đắp cho Hoàng đế, kết quả tay vừa mới đưa tới trên ngực Hoàng đế đã bị y nắm giữ sau đó thuận thế mang Chu Thanh Nhược vào trong lòng, mắt cũng không mở ra nói, “Nằm cùng Trẫm một lát.” 

Mùi vị khoan khoái nhẹ nhàng vừa mới tắm rửa của Hoàng đế xông vào mũi, Chu Thanh Nhược bị Hoàng đế kéo vào trong ngực, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng của Hoàng đế đều phả trên mặt nàng, nhất thời có chút mặt đỏ tim đập, chẳng qua nghĩ y vất vả nhiều ngày, tâm tư kiều diễm cũng thu vào, giật giật thân mình, tìm tư thế thoải mái nằm xong, ôm thắt lưng Hoàng đế cũng nhắm hai mắt lại. 

***Giấc mộng Nam Kha: Trong "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy chàng đến nước Hòe An. Thuần được vua Hòe An cho vào bái yết. Thấy Thuần tướng mạo khôi vĩ nên gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng to lớn.

Đương lúc vợ chồng Thuần sống một cuộc vương giả, cực kỳ sung sướng thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Thuần đem quân chống cự. Giặc đông mạnh, Thuần thua chạy. Quân giặc vây thành đánh phá. Công chúa nước Hòe An, vợ của Vu Phần chết trong đám loạn quân.

Thuần Vu Phần đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhà vua nghi kỵ Thuần đã đầu hàng giặc, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương... Vừa lúc ấy thì Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh Thuần lại có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe. 

Cũng có sách chép: 

Đời nhà Đường có một nho sinh họ Lữ đi thi không đỗ. Trở về, dọc đường, vừa buồn lại vừa đói nên ghé vào một ngôi chùa con bên cạnh khu rừng, xin đỡ lòng. Chùa nghèo, nhà sư nấu kê thay gạo đãi khách. 

Vì mệt mỏi nên họ Lữ nằm một lúc thì ngủ khò. Chàng thấy mình đã thi đỗ, được quan chức cao, nhà vua lại còn gả công chúa, phong cho chàng làm phò mã và cho đi trấn nhậm một nơi. Thật là vinh quang phú quý, không ai bằng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì bỗng gặp quân giặc đỗ đến đánh. Lữ chống cự không lại. Lính hộ vệ bị giết. Xe kiệu bị đập phá tan tành. Chúng thộp cổ cả vợ chồng Lữ, đưa gươm kề họng... Lữ hoảng hốt, kêu lên một tiếng, giựt mình thức dậy mới biết là chiêm bao. 

Mà giữa lúc ấy nồi kê cũng chưa chín. 

Trong tác phẩm "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều, có câu: 

Giấc Nam Kha khéo bất bình,

Bừng con mắt dậy, thấy mình tay không.

Trong bài "Lạc đường" của Tú Xương cũng có câu: 

Giấc mộng Nam Kha khéo chập chờn, 

Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, có câu: 

Tiếng sen khẽ động giấc hòe.

Trong "Bích câu kỳ ngộ" cũng có câu: 

Đèn thông khêu cạn, giấc hòe chưa an.

Cổ thi có câu: 

Trăm năm một giấc kê vàng.

"Kê vàng" cũng gọi là gạo "hoàng lương", một thứ ngũ cốc nhỏ như cát, màu vàng. Nhà nghèo bên Tàu ngày xưa dùng kê để ăn thay gạo. 

Trong "Đoạn trường tân thanh" có câu: 

Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai.

"Giấc Nam Kha", "Giấc hòe", "Giấc mộng kê vàng" hay "Giấc hoàng lương" đều do điển tích trên. Có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng.