Edit: hoacodat

Đối với chuyện của Khang Vương, Chu Thanh Nhược nghe qua liền quên, nhưng trong triều thần chuyện này lại chấn động, những thần tử lúc trước gần gũi qua lại với Khang vương lúc đầu đối với việc đổi chủ tuy có chút sợ hãi, nhưng là thấy Đức Vũ Hoàng đế vẫn tôn xưng Khang vương là Thái Thượng Hoàng, nghĩ mặc dù lúc trước có hiểu lầm, tóm lại là tình cảm lớn lên từ nhỏ, lại còn có Thái Hoàng Thái hậu là di mẫu của Đức Vũ Hoàng đế, chuyện này có phải được xem là nhắm một mắt mở một mắt rồi không? Cho nên lòng vẫn mang một chút mong đợi mọi chuyện sẽ trôi qua. 

Kết quả lại bỗng nhiên, bọn họ nghe tin Hoàng đế giáng chức Thái Thượng Hoàng thành Khang vương, tinh thần lại bắt đầu thấp thỏm không yên, nghĩ có phải Hoàng đế muốn vì chuyện này biểu đạt một chuyện khác

Chuẩn bị dọn dẹp người. 

Bên này các triều thần đang hoang mang lo lắng, Chu Thanh Nhược cũng trải qua một chuyện mà theo như nàng là kỳ lạ khác thường. 

Hoàng đế nắm Chu Thanh Nhược ngồi lên trên tháp nói, “Một lát nữa nàng không cần phải sợ, muốn nói cái gì thì nói cái đó.” Giọng nói lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên tia sáng nguy hiểm. 

Vốn Chu Thanh Nhược cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi Hoàng đế hạ triều trở về bảo nàng đi tắm rửa, mặc trang phục lộng lẫy, lúc đầu hiển nhiên nàng cho là sẽ gặp người quan trọng nào đó nhưng khi nhìn thần thái lạnh nhạt của Hoàng đế lại không giống... Trong lòng cảm thấy kỳ quái, lúc này lại nghe được Hoàng đế còn nói, muốn nói cái gì thì nói cái đó..., trong lòng càng tò mò hơn. 

Hai người vừa mới ngồi vững, thì nhìn thấy người hầu dẫn hai người khác đi vào, hiển nhiên bọn họ vẫn một mực chờ đợi ngoài cửa, không thì thế nào lại nhanh như vậy. 

Thái giám hô to, “Khang vương và Khang vương phi đến.” 

Trong lòng Chu Thanh Nhược chấn động, liếc nhìn Hoàng đế, lại thấy y không biến sắc nắm lấy tay nàng rồi lại buông ra, làm cho lòng Chu Thanh Nhược đang ngổn ngang hoài nghi dần dần cũng sáng tỏ..., sẽ thật sự không giống như nàng nghĩ chứ? Đây cũng quá khoa trương rồi? Nhưng nghĩ lại, nghĩ có lẽ suy đoán này là thật, dĩ nhiên tâm tình cũng dâng lên mấy phần ngọt ngào. 

Khang vương và Khang vương phi một người sắc mặt trắng bệch nhìn tiều tụy không chịu nổi, một người khác chính là đôi mắt sưng đỏ, cơ thể suy nhược, hình như một trận gió cũng có thể thổi đi làm người ta sinh lòng thương tiếc, chỉ tiếc bên trong phòng không có ai lộ ra vẻ mặt thương tiếc này. 

Theo đạo lý bình thường sau khi quỳ xuống Hoàng đế sẽ mở lời, kết quả Hoàng đế lại coi như không nhìn thấy bưng tách hồng trà Miêu nhi phác điệp chậm rãi uống, chậm chạp không lên tiếng. 

Không khí bên trong phòng thật có chút áp ách. 

Chu Thanh Nhược thấy phản ứng này của Hoàng đế, mình lại càng hoài nghi..., chẳng lẽ Hoàng đế gọi hai người này tới đây thật sự để mình hả giận? 

Đây cũng quá... khoa trương (làm quá) rồi? Ban đầu ở trong vườn hoa đúng là Khang vương làm khó mình, nhưng vốn nàng cũng không để ý, lúc ấy không đợi Khang vương lên tiếng tự mình đã đứng dậy, bởi vì lúc lui ra sau không để ý nên dẫm phải cục đá thiếu chút nữa ngã xuống mà thôi, chẳng lẽ bởi vì chuyện này Hoàng đế cảm thấy mình bị khi dễ sao? 

Lòng nàng dâng lên vị ngọt như mật đường, liếc nhìn Hoàng đế, thấy y ưu nhã uống trà, dung nhan ẩn trong ánh chiều tà mát lạnh, giống như một bức họa cảnh đẹp ý vui, dần dần thấm vào trong lòng nàng. 

Dường như Hoàng đế nhận ra ánh mắt nóng bỏng của Chu Thanh Nhược, quét mắt nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng phát sáng như sao, giống như hắc bảo thạch vùi trong nước, long lanh sáng trong, trong lòng thoải mái giống như uống trà lạnh trong ngày hè oi bức, mặt mày cũng dần nhu hòa. 

Ánh mắt hai người cứ dính chặt vào nhau, vẫn không hề tách rời. 

Hai người liếc mắt đưa tình, Khang vương và Khang vương phi nhìn thấy từ phía dưới cũng không chịu nổi, không nhịn được gọi, “Khấu kiến Bệ hạ, Huyên phi nương nương.” 

Ánh mắt Chu Thanh Nhược lúc này mới trở lại trên người phu thê Khang vương, một người là Khang vương phi trắng trong thuần khiết, lại khó giấu vẻ xinh đẹp, ánh mắt chuyển về Khang vương đang cung kính quỳ, nghĩ tới mình đã từng muốn cuộc sống an ổn qua ngày, không tranh sủng hạnh, không có lòng tham, thế mà một ý muốn nhỏ nhoi như vậy, kết quả chỉ vì tài đánh đàn của mình quá xuất chúng mà bị Khang vương phi không buông tha! Cái cảm giác sợ hãi run rẩy lúc ấy, tâm tình vô vọng với tương lai..., bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy có chút khổ sở. 

Khi đó nàng cảm thấy người này thật là mình không thể đụng vào, có lẽ cả đời cũng không thể vượt quá giới hạn! Nhưng bây giờ lại đang ở trước mặt nàng, còn phải hạ mình quỳ xuống, giống như một con kiến yếu ớt nàng chỉ cần động tay một chút cũng có thể bóp chết.

Bất chợt nàng cảm thấy mình đã trở thành một ác nhân, thế nhưng lại thấy rất hưng phấn sảng khoái, còn có một loại cảm giác cao cao tại thượng không nói rõ. 

Khang vương phi âm thầm nghiến răng, cảm thấy chưa từng phải chịu nhục qua như vậy, từ nhỏ nàng chính là dòng chính nữ danh môn, sau khi lớn lên bởi vì dung mạo xuất chúng, tinh thông cầm kỳ thư họa mọi thứ mà được sủng ái, sau khi nàng làm Hoàng hậu, thì càng là một đường trôi chảy, nhưng ai có thể nghĩ đến chỉ trong chớp mắt, trượng phu nàng có thể dựa vào lại bị đoạt quyền, mình cũng chỉ là hoa cúc hôm qua mà thôi. 

Cứ như vậy phải quỳ trước một nữ nhân mình từng không thèm để vào mắt. 

Nàng ta là cái thá gì chứ? Phụ thân cũng chỉ là một tướng lãnh thua trận, lại là một nữ tử không có mẫu thân..., nghĩ lớn lên cũng không được nuôi dạy, có thể so sánh với nàng sao? 

Ý nghĩ Khang vương phi xoay chuyển, cuối cùng trở lại trên người Đức Vũ Hoàng đế, nghĩ tới giữa hai người từng có tình ý, nước mắt càng rơi như mưa, lúc đầu ánh mắt đó đã từng dịu dàng mà nhìn nàng, thế nào chỉ trong chớp mắt cứ thế nhìn người khác như vậy? Sau khi y bị phế truất nàng sa vào lồng ngực Khang vương, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ không phải sao? 

Một nữ tử yếu đuối còn có thể làm thế nào? Vì sao Vũ Đức Hoàng đế còn không hiểu vậy? 

Nghĩ như vậy, Khang vương phi không nhịn được lại khóc lên. 

Khang vương vốn cảm thấy đã chịu uất ức lắm rồi, lúc này lại thấy nữ nhân mình thương yêu lại khóc điềm đạm đáng thương, lòng chợt bốc lửa, y đi tới ôm Khang vương phi, giọng mang bi thương tố cáo: “Bệ hạ, Vương phi vẫn còn đang bệnh, không thể ban ngồi trước được sao?” 

Chu Thanh Nhược cảm thấy có chút mới lạ, theo như những phiên bản bên ngoài đồn đãi, lúc đầu hãm hại Đức Vũ Hoàng đế, Khang vương cũng có đạp một cước, nếu là như vậy, tại sao y lại giống như đúng lý hợp tình vậy hả? 

Thì ra những ngày trước sắc mặt Khang vương biểu hiện như đang đau lòng, cũng chỉ là ngụy trang thôi? Vì tranh thủ sự đồng tình của Hoàng đế? 

Khang vương phi nghe lời nói của Khang vương, rưng rưng nhìn Đức Vũ Hoàng đế, ánh mắt vô hạn khẩn cầu, ngay cả Chu Thanh Nhược nhìn thấy cũng thấy đây quả là một báu vật, Hoàng đế có thể thờ ơ được sao? 

Chu Thanh Nhược quét nhanh mắt nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt y vẫn như thường, ánh mắt lại ẩn chứa tức giận, lòng âm thầm buồn cười, lúc nãy sao có thể hoài nghi Hoàng đế được chứ, Hoàng đế là người như thế nào nàng còn không biết sao? Làm sao lại thấy chỉ nhìn nước mắt một nữ nhân là có thể mềm lòng. 

Chịu nhục năm năm, nói thì dễ dàng, ai lại có thể làm được như vậy? Ẩn dấu bên trong thân thể chính là cất giấu lòng dạ cứng như sắt đá. 

Quả nhiên Hoàng đế cũng chẳng thèm nhìn đến Khang vương phi mà nhìn Vương Thịnh nói, “Khang vương và Khang vương phi ngay cả quy củ trong cung cũng không biết rõ lắm, ngươi nên dạy dỗ bọn họ tốt một chút.” 

Vương Thịnh biết đã đến lúc cần phải biểu hiện cũng không dám lơ là, lạnh lùng nói, “Khang vương và Khang vương phi ngôn từ bất kính, dĩ hạ phạm thượng, vả miệng trăm cái.” Sau đó liếc nhìn Hoàng đế, “Bệ hạ, thi hành nơi này sao?” Theo lý việc giáo huấn thế này đều sẽ kéo ra ngoài thi thành, sợ làm bẩn ánh mắt quý nhân, có điều Vương Thịnh mơ hồ cảm giác được, hình như Hoàng đế lại thích muốn trực tiếp nhìn thấy Khang vương và Khang vương phi bị đánh. 

Quả nhiên y thấy Hoàng đế gật đầu một cái, lòng y mừng rỡ, nghĩ tới rốt cuộc cũng có cơ hội biểu hiện rồi, tự nhiên lấy tất cả bản lãnh ra.

Hai cung nhân đi đến, một trái một phải xách lấy Khang vương và Khang vương phi, trong phòng liền vang lên từng tiếng bạt tai chan chát. 

Lúc đầu Khang vương là khiếp sợ, sau lại mờ mịt, rồi đến chết lặng..., cuối cùng khóc lóc cầu xin tha thứ, về phần Khang vương phi sau vài lần bị đánh ngất xỉu, rồi lại bị dội nước lạnh tỉnh lại, lúc đi vào là một mỹ nhân yêu kiều, chờ lúc đi ra mặt lại sưng phù như đầu heo. 

Tối ấy Thái Hoàng Thái hậu thấy mặt sưng phù to tướng của hai người, nhìn sắc mặt Khang vương mà nước mắt như mưa, vì thế chỉ về phía Khang vương phi lớn tiếng khiển trách, “Thật là một kẻ ngu ngốc! Ngươi trừ gương mặt còn có cái gì? Ngươi có thể dùng một chút đầu óc hay không? Bây giờ đã là lúc nào còn muốn đi ngắm hoa? Đây là lúc để chọc người sao? Hay lắm, nếu ngươi nhịn không được thì cứ yên lặng ngắm hoa rồi về, gặp phải Huyên phi còn để cho nàng ta hành lễ các ngươi?” 

Trong lòng Thái Hoàng Thái hậu thật sự tức không chịu nổi, vừa mạnh mẽ đánh Khang vương phi một cái tát tai, đánh nàng ta loạng choạng ngã xuống đất, “Thật không có mắt nhìn, ngươi không nhìn thấy bây giờ là lúc nào hả? Coi như Huyên phi phẩm cấp không cao bằng ngươi, nhưng người ta là sủng phi Đức Vũ Hoàng đế, thật đúng là ngươi để người ta hành lễ ngươi sao?” Thái Hoàng Thái hậu nói tới chỗ này lại tỏ ra hối hận, “Lúc đầu sao ta lại đồng ý hôn sự này của các ngươi chứ? Trước cùng Đức Vũ Hoàng đế dính dấp không rõ, đảo mắt khi hắn không được liền đối với con ta tình chàng ý thiếp, một nữ nhân không tuân thủ trinh tiết như ngươi nên trực tiếp xuống tóc đưa đến miếu ni cô cho xong.” 

Buổi nói chuyện làm Khang vương phi xấu hổ không thôi, rốt cuộc không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh. 

Ở chỗ này đã loạn lại càng loạn hơn, có người đi gọi thái y, có người đi lấy tinh dầu, thậm chí có người không nhịn được ríu rít khóc, mấy ngày trước đây vẫn còn là Thái Thượng Hoàng, lúc ấy chỉ cảm thấy có lẽ Hoàng đế vẫn không đành lòng cho nên vẫn sẽ đối xử tử tế với vị đệ đệ này..., ai ngờ chỉ mấy ngày đã bị giáng chức thành Khang vương, hôm nay còn bị gọi lên khiển trách, cứ như vậy bị đánh mặt sưng đỏ mà về, cuộc sống này còn có thể tốt hơn sao? 

Có phải ngay cả bọn họ - những cung nữ thái giám đi theo cũng đều không có tương lai luôn sao? 

Chốc lát bên trong phòng tiếng khóc vang trời, không biết là khóc cho hai vị chủ tử, hay là khóc cho mình, Thái Hoàng Thái hậu đỏ mắt, hô vang, “Còn có quy củ không hả?” 

Thái Hoàng Thái hậu tư thái uy nghiêm, bọn cung nữ thái giám đang khóc thành một đoàn nhanh chóng yên lặng, ánh mắt bà kiên định nói, “Ta còn chưa có chết đâu, các ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ không ai dám đả thương con ta.” 

Mọi người nghe thấy, dù cảm thấy hơi khoa trương, nhưng lại nghĩ đến dù sao Thái Hoàng Thái hậu cũng là di mẫu của Vũ Đức Hoàng đế, là mẫu thân trên danh nghĩa của y, coi như Đức Vũ Hoàng đế có phách lối thế nào, cũng không đến nỗi ngay cả Thái Hoàng Thái hậu cũng không bỏ qua? 

Vì nghĩ như vậy nên cũng hơi an tâm. 

Ánh mắt Thái Hoàng Thái hậu lại ẩn chứa băng giá, lạnh lùng như trời đông giá rét.