Thịnh Thế Phong Hoa

Quyển 2 - Chương 44: Xấu nữ xứng mỹ nam

Vô Song cưỡi Tiểu Bạch, một người một Hồ liên tục đi lạc đường.Vô Song cũng biết Tiểu Bạch hình dáng này rất khiến người chú ý, cho nên đều chọn buổi tối mới lên đường, chọn nơi hẻo lánh phi đi.Thế nhưng, càng bi kịch.Con đương trở lại bên người Bạch Phong Hoa từ từ cứ dài đằng đẵng.

Giờ phút này Bạch Phong Hoa, cùng Mạc Thanh Tuyệt hai người một người một ngựa đang chạy tới Thượng Quan gia.Thánh Địa Thượng Quan gia, có lẽ còn có bí mật bọn họ không biết.

Đã vào Hạ Mạt ( mùa hè ), thời tiết không hề nóng bức như bình thường.Hai người cùng những người khác sau khi cáo biệt, ra khỏi Chu Sa cốc, chạy về phương hướng Vân Yên thành.

Buổi trưa, hai người dừng lại ở cái ngã ba đường, ở quán trà ven đường nghỉ ngơi xuống, uống nước trà xong lại đi.

“Tiểu nhị, hai ly trà!” Bạch Phong Hoa đem ngựa buộc ở tại trên một thân cây, hướng tiểu nhị hô.

“Đến!” Tiểu nhị nhanh nhẹn lật hai cái chén rót trà lạnh, lộ ra nụ cười tươi đạt tiêu chuẩn, “Khách quan từ từ dùng.”

Mạc Thanh Tuyệt cũng đem ngựa buộc tốt lắm, cùng Bạch Phong Hoa cùng nhau đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống.

Hai người ngồi xuống, bàn bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ: ”Bạch đại sư, thật là khéo a.”

Bạch Phong Hoa hơi nhướng mày, xoay người sang chỗ khác, nhìn hai người ngồi ở bàn bên cạnh, nở nụ cười: ”Đúng vậy, Hiên Viên đại thiếu gia, Tư Mã đại thiếu gia, thật đúng là khéo.Quả thực khéo, giống như các ngươi đặc biệt ở chỗ này chờ chúng ta.”

“Nói đúng, Bạch đại sư, chúng ta chính là ở chỗ này chờ ngươi.” Hiên Viên Vô Ngân trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười lãnh lẽo.

Mà bên cạnh hắn vẫn đứng một người đội mũ, tựa hồ là một nữ tử.Chỉ bởi vì đội mũ che giấu khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo lắm.

Bạch Phong Hoa ánh mắt hơi chùng xuống, chẳng lẽ Hiên Viên Vô Ngân cùng Tư Mã Minh Nguyệt hai người đều ma hóa? Đằng sau, người ngồi ở trong quán trà toàn bộ đều đứng lên, bao gồm cả tiểu nhị đang châm trà đều đặt ấm trà xuống, từ dưới gầm bàn rút ra một cây đao.Hiên Viên Vô Ngân cùng Tư Mã Minh Nguyệt còn lại ngồi tại chỗ, chỉ quay đầu mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa.

“Bạch Phong hoa, không muốn nói cho chúng ta biết vì sao thần khí thường xuyên xuất thế, ngươi tuyệt không biết sao.” Hiên Viên Vô Ngân cười lạnh.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, Hiên Viên Vô Ngân nói lời này, giống như hắn cũng không phải Ma tộc a.Nếu là Ma tộc, căn bản sẽ không cần thiết nói như vậy.

“Bạch Phong Hoa, ngươi rốt cuộc từ đâu đến đây?” Tư Mã Minh Nguyệt giờ phút này đứng lên, mắt lạnh nhìn Bạch Phong Hoa: “Từ sau khi ngươi xuất hiện, thần khí liên tiếp xuất thế, người bên cạnh ngươi vài cái đều có được thần khí.Ngươi rốt cuộc là loại người nào!”

Bạch Phong Hoa nhíu mày, nếu không phải hai người này hành động rất tốt, như vậy chỉ có một khả năng.Hai người này cũng không phải người bị Ma hóa.Vậy, sẽ là ai?

Bạch Phong Hoa nhìn người ngồi trong quán trà, tất cả mọi người ngồi đây đều đối nàng như ‘hổ rình mồi’, tự nhiên hiện tại không thể phân rõ đi ra.

“Ta từ đâu đến đây, cùng các ngươi có liên quan sao?” Bạch Phong Hoa ngồi ngay ngắn, mặt không đổi sắc, sau đó ‘vân đạm phong khinh’ ném một câu, tao nhã nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà lạnh.Ân, trà không có độc, xem ra đối phương cũng biết hạ độc là thủ đoạn ở trước mặt nàng chính là múa rìa trước cửa Lỗ Ban mà thôi.

“Ngươi sau khi xuất hiện, toàn bộ thế cục đều bị ngươi đánh vỡ.” Hiên Viên Vô Ngân ngữ điệu đã có chút phẫn hận.Từ khi Bạch Phong Hoa xuất thế về sau, Bát đại thế gia thế cân bằng mặt ngoài hoàn toàn bị đánh vỡ.Thế lực bọn họ không như Hoàng Phủ gia cùng Nam Cung gia, hiện tại càng vây trong hoàn cảnh xẩu.Mà Nam Cung gia trực tiếp thay máu, Nam Cung Kỳ cứ như vậy rơi đài, Nam Cung gia cùng bọn họ quan hệ cũng nhanh chóng chuyển biến xấu.

“Sao?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn trời, tựa hồ suy nghĩ số khổ.

Mọi người thấy đến dáng vẻ này của nàng cũng là sửng sốt.

Bạch Phong Hoa suy nghĩ một chút, cúi đầu chuyển mắt nhìn Hiên Viên Vô Ngân, giọng điệu còn vô cùng thật sự nói:”Thật đúng là có chuyện như vậy.”

“Ngươi! Ngươi này thật đáng giận!” Một cỗ hỏa giận vô danh theo trong lòng Hiên Viên Vô Ngân dâng lên, này Bạch Phong Hoa, đem người coi thành đứa ngốc sao?

“Bất quá, ta không phải cố ý.” Bạch Phong Hoa không nhìn Hiên Viên Vô Ngân khí giận sôi lên, tiếp tục còn thật sự nói thêm: “Ta tới nơi này, quả thật không nghĩ muốn đảo loạn thế cục đại lục các ngươi, ta chỉ là tới tìm kiếm vài thứ.”

“Tìm cái gì?” Tư Mã Minh Nguyệt sắc mặt âm u.

“Tìm thần khí, ta một khi thu thập đủ mười đại thần khí, ta sẽ rời đi nơi này.Ta cũng không muốn nhúng ta vào tranh đấu bát đại thế gia của các ngươi.” Bạch Phong Hoa buông tay thành thực nói.

Lời này vừa rơi xuống, ở đây không ít người đều phát ra tiếng cười khin bỉ.Đùa giỡn cái gì, thu thật đủ mười thần khí, những lời này thật đúng là dõng dạc, quả thật chính là nói hươu nói vượn!

“Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?” Hiên Viên Vô Ngân co rút khóe miệng, nhìn sắc mặt Bạch Phong Hoa ở trước mắt còn thật sự, cứ việc hắn cũng rất muốn cười to, nhưng phong độ đệ tử thế gia khiến hắn phải nhịn xuống.

“Ngươi đùa giỡn cái gì?” Tư Mã Minh Nguyệt vẻ mặt khinh thường, “Bạch Phong Hoa, ngươi cho là đệ đệ ngươi đúng dịp có được thần khí, ngươi có thể dõng dạc nói những lời này?”

“Ta không có nói giỡn nga.” Bạch Phong Hoa từ từ đứng lên, ánh mắt lại hướng về hắc y nữ tử vẫn đứng phía sau Hiên Viên Vô Ngân.Cái nữ tử kia rất quái dị, thời tiết nóng như vậy, mặc quần áo đen dày như thế, không lộ ra một chút da thịt, trên đầu còn đội mũ mạng, trình độ chịu nóng có thể không cần nghĩ.Nàng vẫn đều đứng im, ở thời điểm mọi người cười nhạo, nàng cũng không nói một lời.

“Bạch Phong Hoa, ngươi thật đúng là đem chính mình làm chuyện lớn sao!” Hiên Viên Vô Ngân rốt cuộc không nhịn được, gầm lên ra tiếng.

“Hiên Viên thiếu gia, ngươi xem!” Bạch Phong Hoa mỉm cười, từ từ rút bảo kiếm bên hông chính mình.Mọi người kinh hãi, đều nắm chặt vũ khí trong tay đề phòng nhìn Bạch Phong Hao, phòng bị nàng đột nhiên công kích.Nhưng Bạch Phong Hoa không có di chuyển thân mình, chỉ là cổ tay hơi vung lên, bảo kiếm trong tay Bạch Phong Hoa phát sa cửu sắc ánh sáng, làm cho người ta hoa mắt.

“Cái gì?”

“Này, này…”

“Làm sao có thể!”

“Giả, là giả đi!”

Toàn bộ quán trà đều sôi nổi, Hiên Viên Vô Ngân cùng Tư Mã Minh Nguyệt đồng tử co rút, lăng lăng nhìn một màn không thể tin được ở ngay trước mắt.Bọn họ nhìn thấy gì? Thần khí đứng đầu, giờ phút này Bạch Phong Hoa đang nắm ở trong tay.

“Ta thật sự chính là đến thu thập mười thần khí.Nhưng mà, sự tình tựa hồ so với tưởng tượng của ta phiền toái hơn.” Bạch Phong Hoa cười như hoa, khẩu khí thoải mái, lại cầm Trường Không kiếm trong tay từ từ giơ lên, mũi kiếm nhắm thẳng hắc y nữ tử đứng ở phía sau lưng Hiên Viên Vô Ngân: “Ngươi nói đúng không? Vị cô nương sa đọa thành Ma này.”

Bạch Phong Hoa trong tay cầm Trường Không kiếm đã khiến người rung động tột đỉnh, mà những lời nàng nói lại khiến mọi người càng thêm nghi hoặc.Cái gì sa đọa thành Ma?

Hiên Viên Vô Ngân cũng nhíu mày giọng nói lạnh lùng: “Bạch Phong Hoa, ngươi nói bậy bạ cái gì?”

“Ngươi là nghĩ ở trong này giải quyết, hay là đến nơi bọn họ không nhìn thấy?” Bạch Phong Hoa không để ý đến Hiên Viên Vô Ngân chất vấn, mà như trước sử dụng kiếm chỉ vào hắc y nữ tử bên người Hiên Viên Vô Ngân, thản nhiên nói.Chỉ là giọng điệu đã là một mảnh lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.

“Hừ!” Hắc y nữ tử kia hừ lạnh một tiếng, nâng tay nhắm ngay Bạch Phong Hoa ra chiêu.Bạch Phong Hoa nhíu mày lắc mình tránh thoát, hắc y nữ tử kia đã muốn chạy ra khỏi quán trà, cấp tốc nhảy ra ngoài.

“Chạy đi đâu!” Bạch Phong Hoa quát lạnh một tiếng, cả người đã nở rộ chiến khí màu trắng, nắm Trường Không kiếm trong tay khẩn cấp đuổi theo.

Một màn này lại làm cho mọi người trong quán trà thật lâu không có phục hồi lại tinh thần.Vừa rồi Bạch Phong xuất ra chiến khí, đã chứng minh thực lực của nàng.Thực lực của nàng,vượt xa dự đoán của mọi người.Còn có nàng trong tay có thần khí, lại khiến mọi người rung động không thôi.

“Tiểu Thảo!” Phía sau, Hiên Viên Vô Ngân rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, hô lớn tên hắc y nữ tử kia, trong giọng nói không che giấu được lo lăng.Tức khắc sẽ chạy đi đuổi theo.

Nhưng mà, vừa chân vừa nhấc vài bước, lại chống lại một đôi con ngươi lạnh như băng.

Mạc Thanh Tuyệt đứng ở trước mặt hắn.

“Tránh ra!” Hiên Viên Vô Ngân giận quát một tiếng, sẽ đối với Mạc Thanh Tuyệt ra tay.

Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng thối lui về sau, rút trâm cài trên đầu, trâm ngọc nháy mắt trong lúc đó hóa thành một bảo kiếm xanh biếc.

“Ngăn bọn họ lại, nhưng không được giết họ.” Mạc Thanh Tuyệt trực đem Bích Lãng kiếm quăng về phía trước, lạnh giọng hạ mệnh lệnh, điều này làm cho Bích Lãng kiếm nguyên bản bốn phía chuẩn bị giết chóc một phen trực tiếp thu yếm khí.Càng làm cho hắn bi thương đó là Mạc Thanh Tuyệt bổ sung thêm một câu, “Bọn họ thân thể thiếu một bộ phận nào ngươi chờ xem.” Chỉ nhẹ nhàng nói một câu, lại tràn ngập uy áp khủng bố, làm cho Bích Lãng kiếm muốn chết tâm đều có.Hắn là thần khí a, hắn là thần khí lấy giết chóc làm vui, hiện tại cư nhiên bảo hắn làm bảo mẫu, trong giữ đám nhân loại ngu xuẩn này!

Mạc Thanh Tuyệt nói xong, dưới chân nhún một cái, đuổi theo phương hướng Bạch Phong Hoa vừa rời đi phi tới.

“Tăng…” Bích Lãng kiếm ở giữa không trung phát ra tiếng vù vù, thất sắc quang mang nở rộ, hùng hổ nhìn người liên can phía dưới.

“Thần khí!”

“Lại là thần khí!”

Lúc này, mọi con mắt đều phải bắn ra đến đây.Hiện tại, bọn họ liên tục gặp được hai thanh thần khí! Lúc này, bọn họ cuối cùng không có cảm thấy một câu Bạch Phong Hoa nói thu thập mười đại thần khí là chuyện cười nữa.

Bích Lãng kiếm sát khí mười phần chắn trước mặt mọi người, ngăn cản Hiên Viên Vô Ngân ý định đuổi theo.Bích Lãng kiếm đầy một bụng tức, không thể giết bọn ngu ngốc đó, lại không thể chặt chân tay gì đó, thật sự là nghẹn khuất đòi mạng.Nhưng đâm thủng vài lỗ tổng có thể đi, dù sao không làm chết người cũng không có thiếu đi tứ chi là được.Bích Lãng kiếm nghĩ đến đây, bắt đầu xuống tay.Phàm là người đứng hàng đầu trước mặt hắn đều bị hắn không lui tình chút nào đánh lui, cộng thêm đâm thủng vài lỗ chảy ra máu.

Uy lực Bích Lãng kiếm cùng với thủ đoạn hung ác, mọi người đều được mở rộng kiến thức.Trong lòng cảm thán thần khí quả nhiên danh bất hư truyền, đều tự giác thối lui, không hướng đi lên nữa.Chỉ có một người không buông tay, Hiên Viên Vô Ngân.Hắn vẫn vung bảo kiếm trong tay, cùng Bích Lãng kiếm đối chiến.

Bên này, Bạch Phong Hoa một đường đuổi theo nữ tử tên Tiểu Thảo, rất xa rất xa mới ngừng lại.

“Hừ, Bạch Phong Hoa, ngươi chịu chết đi.” Tiểu Thảo ngừng lại, hai tay kiết xuất tạo dấu ấn kỳ quái.Bạch Phong Hoa cảm thấy dưới chân truyền đến dị động, không kịp nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng hướng bên cạnh lắc mình một cái.

Ngay sau đó, ầm một tiếng nổ vang lên, theo địa phương Bạch Phong hòa vừa đứng ầm ầm chui ra đến một con quái vật lớn.Này quái vật chính là yêu thú thời điểm ở quán trọ đánh lén bọn họ.Bạch Phong Hoa liếc mắt một cái lập tức nhận ra, chỉ là diện mạo yêu quái to lớn thật sự rất xin lỗi người xem.

Phịch một tiếng, đầu yêu thú trực tiếp không hề cố kỵ cắn về hướng Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa nhảy lên cao cao, một kích này, trong lòng nghĩ ghét bỏ, cho dù yêu thú có thực lực cường thịnh lớn hơn như vậy chính mình cũng tuyệt đối không bỏ qua.Chỉ là miệng yêu thú quá lớn.

Bạch Phong Hoa vung Trường Không kiếm trong tay lên, cửu sắc kỳ quang mãnh liệt nở rộ, ngang trời đánh xuống, chém thẳng vào đầu yên thú.

Yêu thú phát ra tiếng gầm gừ rung trời, đầu mạnh mẽ hướng phía dưới đất chui xuống, toàn bộ thân mình hãm đi vào.Thân mình thật dài, đầu thực ra tiến nhập vào mặt đất, mà lại lộ cái đuôi ra.Bạch Phong Hoa một kiếm trực tiếp chém xuống cái đuôi.

“Rống…” Tiếng kêu rung trời cơ hồ đâm thủng màng tai người.Cái đuôi của yêu thú cơ hồ bị chém đứt, phun ra máu màu lam.Bạch Phong Hoa bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng không khí khác thường, trong lòng cả kinh, là hắc y nữ tử kia đánh lén.Xoay người sang chỗ khác, nghĩ vung kiếm ngăn cản.

Ngay sau đó, tiếng leng keng trong trẻo vang lên.Mạc Thanh Tuyệt đúng lúc đuổi tới, vẻ mặt sắc lạnh, sáo ngọc trong tay va vào kiếm hắc y nữ tử.

“Hừ!” Hắc y nữ tử cả kinh, hừ lạnh một tiếng cấp tốc thối lui về sau.

Mà đoạn đuôi yêu thú trên mặt đất cũng nhanh chóng chui xuống đất, không có động tĩnh nữa, hiển nhiên là hắc y nữ tử đem yêu thú triệu hồi trở về.

“Đông Phương Lưu Phong cho ngươi lợi ích gì?” Bạch Phong Hoa cười lạnh không thôi, nhìn hắc y nữ tử đứng cách đó không xa.Xem đi ra, nàng đều không phải là cái người tâm tính tàn bạo, bởi vì nàng hoàn toàn có thể triệu hồi yêu thú vì nàng ngăn cản một trận, nhưng nàng không có làm như vậy.Ngược lại nhìn đến chính yên thú của mình bị thương tức thì triệu hồi trở về, lưu lại nàng một người đối mặt với hai người bọn họ.

“Cùng ngươi không quan hệ!” Tiểu Thảo hừ lạnh một tiếng, nặng nề phát ra thanh âm dưới mũ mạng che mặt.

“Cũng cùng Hiên Viên Vô Ngân không quan hệ sao?” Bạch Phong Hoa cười nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc nói ra tên Hiên Viên Vô Ngân.

“Chuyện không liên quan đến hắn! Đây đều là ta một người giấu hắn làm!” Tiểu Thảo vội vàng phủi sạch quan hệ, giọng điệu đã có chút bối rối.

Quả nhiên là như thế…. Bạch Phong Hoa nhíu mày, đối với Tiểu Thảo nói: “Nguyên nhân ngươi thành Ma, là vì Hiên Viên Vô Ngân?”

“Nói cùng ngươi không quan hệ!” Tiểu Thảo tức giận vung kiếm trực tiếp công kích hướng về Bạch Phong Hoa.

Mạc Thanh Tuyệt mắt lạnh quan sát, đối phương sát khí rất nặng.Hắn sẽ không bởi vì đối phương là nữ nhân mà nhẹ tay, mặc cho đối phương thương tổn Bạch Phong Hoa, tuyệt đối sẽ không.

Ngay sau đó, Mạc Thanh Tuyệt động.

“Khanh…”

Là tiếng binh khí bị gãy, bảo kiếm trong tay Tiểu Thảo bị Mạc Thanh Tuyệt tước đoạt, mà cánh tay phải của nàng, một miệng vết thương rất sâu cơ hồ nhìn thấy cả xương trắng.Màu máu lam yêu dã phun tới, Bạch Phong Hoa xem một trận kinh hãi.Máu màu lam! Đây là máu Ma tộc sao? Vừa rồi yêu thú kia cũng là máu màu lam, chẳng lẽ yêu thú kia cũng là Ma hóa hộ tống chủ nhân nàng?

“Làm sao có thể?” Tiểu Thảo lui về sau vài bước, hai mắt không thể tin được nhìn Mạc Thanh Tuyệt.Nàng đã Ma hóa, đã có sức mạnh cường đại, vì sao liền đơn giản bại bởi nam nhân này? Vì sao sẽ như vậy!

“Chính ngươi lựa chọn, chết hay sống?” Mạc Thanh Tuyệt giọng nói lạnh như sông băng ngàn năm, không chút độ ấm.”Đông Phương Lưu Phong ở đâu?”

Tiểu Thảo trầm mặc, ôm chính cánh tay phải của mình, không nói được một lời.

“Xem ra, ngươi lựa chọn cái chết!” Mạc Thanh Tuyệt giọng điệu thản nhiên, nhẹ giọng nói.Lại như xiềng xích thắt ở trên cổ nàng, làm cho nàng cảm giác được một cỗ hơi thở tử vong hít thở không thông.

Bạch Phong Hoa trầm mặc, nữ tử này bản tính có lẽ không xấu, nhưng sự tồn tại của nàng là không được phép.Không trừ bỏ nàng, nàng còn có thể có lần thứ hai thương tổn đến người bên cạnh chính mình, lần thứ ba, lần thứ tư…Cho nên, nàng phải chết!

“Dừng lại!” Truyện đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn, các WEB khác copy không được sự đồng ý của chủ nhà.

Ngay tại thời điểm Mạc Thanh Tuyệt đi bước một hướng Tiểu Thảo, một giọng nói lo lắng truyền đến.

Nghe cái giọng này, Tiểu Thảo thân thể cứng đờ.Khuôn mặt giấu dưới cái mũ mạng, nháy mắt biến sắc.Khóe mắt có cái gì đó nóng nóng chậm rãi từng giọt rơi xuống.

“Hiên Viên thiếu gia, ngài đây là từ chỗ nào ra?” Bạch Phong Hoa nhìn Hiên Viên Vô Ngân cả người đầy máu, mà phía sau hắn chính là Bích Lãng kiếm đuổi theo, thường thường lại hạ xuống một kiếm.Mỗi một kiếm đều không có đâm trúng chỗ yếu, nhưng miệng vết thương vô số, còn như vậy tất nhiên sẽ mất máu mà chết.

Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt lạnh lùng đảo qua Bích Lãng kiếm, Bích Lãng kiếm run run.Trong lòng kêu ủy khuất, là chủ nhân ngươi không cho giết người a, người này liều mạng chạy đến đây, đều chém thành như vậy vẫn chạy đến, không liên quan đến mình a.

Các ngươi vì sao đối xử với Tiểu Thảo như vậy?” Hiên Viên Vô Ngân bước chậm chậm chạp hướng về phía Tiểu Thảo đang bị trọng thương, phía sau từng bước chân là từng vệt máu.Chạy vội tới bên Tiểu Thảo sau đó một phen ôm chầm lấy Tiểu Thảo.

Bích Lãng kiếm còn muốn truy qua, Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên vẫy tay, Bích Lãng kiếm như trút được gánh nặng vội vàng bay trở về, một lần nữa biến thành trâm ngọc cắm trở về trên tóc Mạc Thanh Tuyệt.

Bạch Phong Hoa nhìn hai người trước mắt, oai đầu nói một câu: “Vốn không nghĩ như vậy.Ngươi xem xem máu của nàng đi.”

Bạch Phong Hoa dứt lời, Tiểu Thảo cả người run rẩy, Hiên Viên Vô Ngân cúi đầu nhìn miệng vết thương, thế này mới chú ý tới miệng vết thương không ngừng chảy ra máu cư nhiên là màu lam!

“Đây là có chuyện gì? Ngươi trúng độc phải không Tiểu Thảo?” Hiên Viên Vô Ngân lo lắng không thôi, không đợi Tiểu Thảo nói chuyện, ngẩng đầu đối với Bách Phong Hoa phẫn nộ quát: “Bạch Phong Hoa, đem giải dược giao ra đây, nếu không ta cùng ngươi không chết không ngừng!”

Không chết không ngừng!!!

Tiểu Thảo nghe câu nói đó, thân thể run rẩy càng lợi hại hơn, khóe mắt lệ không ngừng rơi xuống.

Bạch Phong Hoa còn lại trực tiếp thu hồi Trường Không kiếm, khoanh tay, oai đầu nhìn Hiên Viên Vô Ngân.Mạc Thanh Tuyệt khẽ thở dài, không nói gì.

“Lấy giải dược đến a!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Vô Ngân biểu tình đã biến thành dữ tợn, phát bệnh tâm thần hướng Bạch Phong Hoa rống giận.

Bạch Phong Hoa không nói, chỉ lẳng lặng nhìn hai người.

“Thiếu gia… Người, vì sao muốn tới?” Tiểu Thảo rốt cuộc nghẹn ngào mở miệng, “Ta không có trúng độc, ta không có, không có a!” Nói xong lời cuối cùng, đã muốn dùng khí lực toàn thân rống đi ra.

“Cái gì?” Hiên Viên Vô Ngân sửng sốt, kinh ngạc nhìn người trong lòng hắn.

“Thiếu gia, ngươi vì sao muốn tới.. Vì sao?” Tiểu Thảo đã khóc không thành tiếng, tựa vào lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Vô Ngân, toàn bộ thân mình đều run lẩy bẩy.

“Tiểu Thảo, cuối cùng là sao lại thế này?” Hiên Viên Vô Ngân rốt cuộc phát giác có chút không thích hợp, trong lòng bất an dần dần mở rộng.

“Thiếu gia, thực xin lỗi, Tiểu Thảo chỉ sợ về sau không có cách nào ở bên cạnh người hầu hạ ngươi.” Tiểu Thảo chảy lệ, trong lòng một mảnh đau thương.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hiên Viên Vô Ngân rống giận ra tiếng, vì sao cảm giác thiên hạ trong lòng sẽ trôi đi, hơn nữa không bao giờ sẽ trở lại.

“Nàng vì thỏa mãn dã tâm buồn cười của ngươi, bán đứng chính mình.” Bạch Phong Hoa sớm hiểu được, thản nhiên đáp một câu.

“Có ý gì?” Hiên Viên Vô Ngân sắc mặt đã muốn đổi, hắn trong lòng mơ hồ đã biết gì đó, nhưng vẫn không rõ ràng lắm.

“Nàng phải chết.” Bạch Phong Hoa nhún vai thản nhiên nói, “Bở vì nàng hiện tại đã không phải nhân loại.nàng là Ma tộc.Sự cố ở Chu Sa Cốc, có công lao của nàng.Không cần nói, ngươi không biết Ma tộc là cái gì.”

“Không có khả năng!” Hiên Viên Vô Ngân phẫn nộ lập tức lớn tiếng phản bấc Bạch Phong Hoa.Hiên Viên Vô Ngân đương nhiên biết Ma tộc có ý nghĩa gì.Trong truyền thuyết Ma tộc bạo ngược tàn ác, có được sức mạnh đáng sợ, luôn coi nhân loại là thứ đồ chơi.Nhưng mà, đều tồn tại trong truyền thuyết a, chỉ là trong truyền thuyết mà thôi!

“Ngươi xem máu của nàng, ngươi có thể tự hỏi nàng!” Bạch Phong Hoa nhìn thân thể Tiểu Thảo lạnh phát run, trong lòng cũng dâng lên một trận thương xót, nữ nhân này, xuất phát nghĩ thực hiện lý tưởng người âu yếm là tốt, chỉ là lựa chọn phương pháp sai lầm.

“Thiếu gia … Thực xin lỗi…” Tiểu Thảo thì thào rơi vào lỗ tai Hiên Viên Vô Ngân.

“Ngươi, ngươi, vì sao?” Giờ khắc này, đã không còn từ ngữ nào khác.Hiên Viên Vô Ngân hiểu được tất cả là sự thật, Tiểu Thảo thực sự sa đọa thành Ma, Ma tộc trong truyền thuyết.

“Ta nghĩ thiếu gia vang tiếng thiên hạ, ta nghĩ thiếu gia đứng ở đỉnh cao nhất.. “ Tiểu Thảo rơi lệ đầy mặt, chua sót nói ra nguyện vọng chính mình, “Ta nghĩ nhìn đến a…”

Chậc, Bạch Phong Hoa lắc đầu, quả nhiên dã tâm buồn cười.Bát đại thế gia địa vị ngang nhau vẫn tồn tại, mặt ngoài tuy hài hòa, kỳ thật thế nào một nhà không nghĩ đến độc đại? Hiên Viên Vô Ngân cũng là tâm tư như vậy.Không nghĩ tới nữ tử bên người yêu hắn say đắm, vì thỏa mãn tâm tư của hắn, cam nguyện sa đọa thành Ma.

“Ngươi này đứa ngốc, đứa ngốc.Ta nghĩ là muốn, nhưng nếu muốn mà dùng ngươi trả giá đại giới, ta tình nguyện không cần a.Ngươi như thế nào sẽ không biết đâu?” Hiên Viên Vô Ngân nước mắt cuối cùng nhịn không được, chậm rãi rơi xuống, từng giọt rơi xuống trên mũ che mạng.

“Ta không xứng với thiếu gia, vĩnh viễn không xứng, ta chỉ là muốn đứng ở xa xa nhìn thiếu gia tươi cười là tốt rồi… “ Tiểu Thảo giọng nói dần dần thấp đi xuống, hàm chứa đau thương vô hạn.

“Cái gì xứng không xứng, ta không cho phép ngươi nói như vậy.” Hiên Viên Vô Ngân rống giận, Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt nghe giọng nói bi thương trong lòng cũng là căng thẳng.

“Thiếu gia, thực xin lỗi, khiến ngươi khó xử… “ Tiểu Thảo giọng nói càng ngày càng thấp, nàng biết, nếu Hiên Viên Vô Ngân cố ý bảo vệ nàng, sẽ cùng bọn Bạch Phong Hoa là địch.Nàng không muốn nhìn đến kết quả như vậy.Hơn nữa, nàng đã muốn thành Ma, không bao giờ có khả năng quay đầu trở lại.

“Tiểu Thảo? Tiểu Thảo?” Hiên Viên Vô Ngân tim bỗng trầm xuống, bất an mãnh liệt nảy lên trong lòng, hắn xốc mũ che mạng của Tiểu Thảo, nhìn đến khóe miệng Tiểu Thảo chảy ra màu máu lam ghê người nhất thời sửng sốt, “Ngươi, ngươi cắn nát viên thuốc?” Hiên Viên Vô Ngân có chế độc dược hòan, giấu ở trong hàm răng, thời khắc tất yếu có thể tự sát.

Mà Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt nhìn đến diện mạo thật sự của Tiểu Thảo, trong lòng ngược lại hít một ngụm lãnh khí.Mặt Tiểu Thảo! Đó là khuôn mặt thế nào a? Tràn đầy mụn bọc, làn da không có một chỗ tốt.Ngay cả môi cũng sưng vù.Khuôn mặt đáng sợ như thế, chỉ sợ tiểu hài tử nhìn thấy đều bị dọa khóc.

“Nàng không phải Ma hóa sao? Ma tộc cũng sợ độc dược?” Bạch Phong Hoa nhỏ giọng hỏi Mạc Thanh Tuyệt.

“Ma tộc thân thể cấu tạo cùng nhân loại không sai biệt lắm.Chỉ là thể chất cường hãn hơn, có thể chống đỡ lâu một chút.” Mạc Thanh Tuyệt thấp giọng giải thích.

“Nga.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, này Tiểu Thảo cuối cùng lựa chọn tự sát sao?

Hai người nhỏ giọng đối thoại rơi vào lỗ tai Hiên Viên Vô Ngân.Hiên Viên Vô Ngân vội vàng quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, vội vàng cầu xin: “Bạch đại sư, ta van cầu ngươi, cứu cứu Tiểu Thảo, cứu cứu nàng.”

“Ta là muốn giết nàng.. Ta sao muốn cứu?” Bạch Phong Hoa buông ta, tỏ vẻ không muốn ra tay cứu giúp.

“Thiếu gia, không cần cứu ta.Thực xin lỗi, khiến ngươi thêm phiền toái.” Tiểu Thảo khóe mắt lệ không ngừng chảy xuống.

“Bạch đại sư, ta van cầu ngươi, cứu cứu Tiểu Thảo.Ta cam đoan, Tiểu Thảo sẽ tuyệt đối không cùng Ma tộc có liên quan gì, ta tuyệt đối sẽ không đẻ nàng đối với các ngươi lại có làm gì phức tạp.” Hiên Viên Vô Ngân trong lòng đã muốn lo lắng vạn phần, nếu không phải ôm Tiểu Thảo, hắn đã hướng Bạch Phong Hoa quỳ xuống.

Bạch Phong Hoa nhìn Hiên Viên Vô Ngân, trên khuôn mặt tuấn tú trương ra tất cả đều là lo lắng cùng cầu xin, hơi hơi nhíu mày.

Lấy oán trả ơn, cũng không phải tác phong chính mình a…

Mà Tiểu Thảo ở trong lòng Hiên Viên Vô Ngân thân thể dần dần giảm xuống, sinh mệnh cấp tóc xói mòn.

“Rống!” Bỗng nhiên, phía sau Hiên Viên Vô Ngân cùng Tiểu Thảo, đầu yêu thú xấu xí thật lớn kia theo mặt đất chui đi ra, hắn cũng cảm thấy chủ nhân giờ phút nàng bị vây cực độ vô cùng nguy hiểm, bất chấp mệnh lệnh lúc trước của Tiểu Thảo, tự tiện chạy đi ra.Sau khi hắn nhìn đến Tiểu Thảo hấp hối, đau thương thét dài.

“Thiết! Đã chết, xứng đáng!” Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, khó chịu mở miệng.

*******

Truyện đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn,các trang WEB khác là copy trái phép không được sự đồng ý của người edit ( Trừ Khải Huyền Các wp đã xin phép).Bản quyền thuộc tác giả, bản thuần việt thuộc thuganhanuoi, không cho phép copy, nếu là con người xin đừng trắng trợn cướp đi công sức người khác.Nếu đọc những dòng chữ này còn cố tình copy về WEB của mình, là một lũ vô giáo dục, hèn hạ……vvv

Thật lâu sau, Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đi trở về, gặp được Tư Mã Minh Nguyệt cùng những người Hiên Viên gia.

Lúc này, nhóm người đó cũng không dám đối với Bạch Phong Hoa xung đột vũ trang nữa, mà là khác khí hỏi: “Bạch đại sư, Hiên Viên thiếu gia đâu?”

“Đã chết.Cùng tỳ nữ của hắn đều đã chết.” Bạch Phong Hoa sắc mặt có chút khó coi.

“Là ngươi giết chết bọn họ.” Tư Mã Minh Nguyệt sắc mặt thoáng chốc biến đổi, gầm lên tiếng.

“Ta không có nhàn rỗi.” Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, “Là cái yêu thú của tỳ nữ kia bỗng nhiên nổi điên, muốn nuốt tỳ nữ kia, sau đó Hiên Viên thiếu gia nghĩ muốn cứu người, kết quả cứ như vậy.”

“Cái gì?”

Mọi người sắc mặt nháy mắt trầm xuống, trong lòng lại khiếp sợ.Ai biết đều nói cái yêu thú kia đáng sợ, cho nên đều “kính nhi viễn chi’.Thế nhưng, yêu thú thật là phản phệ chủ nhân sao?

“Các ngươi vừa rồi không có nghe thanh âm yêu thú rống sao?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, “Tiếng kêu kia bình thường các ngươi nghe qua sao?”

Tất cả mọi người cẩn thận hồi tưởng, quả thật như thế, vừa rồi yêu thú kia rống lên một tiếng bi thương dị thường.Chẳng lẽ phát hiện ra cắn nuốt chủ nhân, cho nên mới như vậy sao.

“Vậy các ngươi làm sao có thể không có việc gì?” Người Hiên Viên gia lập tức lớn tiếng phản bác.

Bạch Phong Hoa không nói một lời, chỉ là đem Trường Không kiếm rút ra, cửu sắc ánh sáng của Trường Không kiếm chói mắt vạn phần, trực tiếp ngăn chặn miệng mọi người.

Đúng rồi, Bạch Phong Hoa có thần khí đứng đầu, lại làm sao yêu thú có thế gây thương tích.