Nói chuyện với Cô Tửu xong, Hỉ Ca quay lại tiệm thợ rèn, thuê gian phòng. Hiện tại cô có đủ quặng thạch, chỉ cần luyện độ thuần thục là được. Vốn Hỉ Ca nghĩ đến chuyện trở về mới rèn ám kim dược sừ, vừa không chậm trễ việc thăng cấp mà Tư Văn vẫn có được vũ khí. Nhưng nếu cô đi cùng Cô Tửu đến Đông Châu Xích Hỏa, vậy trước hết phải xử lý chuyện tình ở đây cho ổn thỏa đã. Tư Văn là bằng hữu của Thất Tử. Hiện tại, Hỉ Ca không nghĩ sẽ có bất kỳ quan hệ gì với Thất Tử. Nhưng cô đã hứa với Tư Văn, cô phải thực hiện lời hứa của mình.

Ở trong gian phòng tối suốt 2 ngày, Hỉ Ca cơ bản là tai điếc mắt mù với mọi chuyện bên ngoài. Nhìn trong phòng nằm la liệt các trang bị lam phẩm và tử phẩm, Hỉ Ca rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, kỹ năng thợ rèn của cô đã vọt tới cấp đại sư. Ngoạn gia đầu tiên tấn thăng đại sư thợ rèn được thưởng cho một cây búa cấp ám kim. Cây búa này có xác suất 5% giúp ngoạn gia tạo ra vũ khí có thêm một loại thiên tứ kỹ năng.

Bình thường, vũ khí do người chơi đúc ra sẽ có số lượng thiên tứ kỹ năng cố định. Tử phẩm trang bị có một loại thiên tứ kỹ năng. Ám kim có 2 loại. Truyền kỳ có 3 loại. Sử thi có 4 loại. Thần khí có 5 loại. Đây là số lượng tối đa do hệ thống đặt ra, không phải vũ khí nào rèn ra cũng sẽ có số lượng tối đa như vậy. Rất nhiều truyền kỳ trang bị sau khi rèn ra có được 2 loại thiên tứ kỹ năng đã là rất tốt rồi.

Cây búa của Hỉ Ca không phải là cực phẩm, nhưng cũng xem như một kiện bảo bối.

Sau khi tạo ra ám kim dược sừ, Hỉ Ca nhìn thuộc tính của nó. Không thể không nói, Tư Văn đúng là may mắn, cây dược sừ này là hàng ưu tú, hơn nữa còn có 2 chủng thiên tứ kỹ năng. Một, mỗi giây khôi phục 50 điểm pháp lực. Hai, có 45% xác suất sau khi bị công kích sẽ dẫn phát 3000 điểm phòng ngự, liên tục trong 5 giây. Hai cái kỹ năng này có thể nói là nghịch thiên. Nếu không phải cô không thể dùng được vũ khí của dược sư, Hỉ Ca thật muốn đem nó giữ lại cho bản thân dùng.

Thu thập quặng thạch dư thừa đâu vào đó, Hỉ Ca bước ra khỏi tiệm thợ rèn. Ánh sáng chói lọi. Mặt trời rực rỡ. Cô cảm giác giống như cô vừa sống lại. Hai ngày này, tâm tình của cô gần như chết lặng. Trong đầu cô thỉnh thoảng lướt qua khuôn mặt của Thất Tử, còn có nụ cười xán lạn của hắn. Hỉ Ca âm thầm cười khổ. Thoạt nhìn, đả kích mà Thất Tử mang lại còn lớn hơn Minh Độ Thiên. Có lẽ cách tốt nhất là cô nên rời đi một đoạn thời gian. Hỉ Ca không nghĩ tới chuyện tìm Thất Tử trả thù. Cô tự nhận tâm hồn của mình còn chưa đen tối đến mức ấy. Dù sao bọn họ không hứa hẹn cái gì, cũng chưa từng thổ lộ qua. Thất Tử thích ai là chuyện của hắn, không phải sao? Từ lúc bắt đầu, hắn và cô chỉ là bằng hữu. Hiện tại, cô không nghĩ muốn làm bằng hữu với hắn nữa, vậy thì tách ra là được rồi.

Trước tiên, Hỉ Ca chạy tới kho hàng, đem quặng thạch dư thừa quăng vào, sau đó chạy tới cửa hàng vũ khí xem tình hình. Mới có 2 ngày, vậy mà cửa hàng đã phát triển phồn vinh ra ngoài dự kiến của cô. Lúc trước, khu vực này chỉ có lèo tèo vài người chơi qua lại mà thôi. Hiện giờ nó đông nghẹt khách hàng.

Hỉ Ca không có đi vào ngay, cô đứng bên ngoài nghe người ta tám chuyện.

Nghe một chút cô liền hiểu được. Quả nhiên, vài món tử phẩm vũ khí đã tạo ra hiệu quả oanh động. Ban đầu, một ngoạn gia ghé vào cửa hàng mua một món vũ khí cần dùng cho nhiệm vụ, không ngờ nhìn thấy tử phẩm vũ khí đang bày trên quầy. Thế là, một truyền 10, 10 truyền 100. Rất nhanh, cơ bản toàn bộ Nam Uyên Thành hiện giờ đều biết cửa hàng này có bán tử phẩm vũ khí. Với giá cả không quá cao kia, gần như toàn bộ tử phẩm vũ khí trong cửa hàng đều bị đám người có tiền của Long Tộc và Khổ Độ mua đứt. Còn lại, lam phẩm vũ khí cũng bị các ngoạn gia tranh nhau mua rồi. Hiện giờ, mọi người đứng đợi ở bên ngoài, chính là chờ lượt hàng vũ khí mới được bày bán. Hỉ Ca có chút hưng phấn trong lòng. Nói như thế nào, kia toàn bộ đều là con đẻ của cô nha. Hơn nữa, tình hình này xem ra kẻ có tiền trong trò chơi đúng là nhiều.

Vượt qua đám ngoạn gia bên ngoài, Hỉ Ca bước vào cửa hàng. Lai Phúc vừa nhìn thấy cô liền chạy nhanh qua chào hỏi. Hỉ Ca giật mình nhìn thấy Lai Phúc hiện giờ khoác lên người một bộ lam ti trường bào, tóc cũng được bới cao, nhãn tình thoạt nhìn thật lợi hại.

“Lão bản, ngài đã trở lại.” – Nếu không phải Lai Phúc cúi đầu một góc 90 độ cực kỳ chuẩn, Hỉ Ca còn tưởng đây là quản lý mới a~

Bên trong cửa hàng đứng không ít người, bọn họ vừa nghe Lai Phúc chào Hỉ Ca liền hai mắt nhìn về phía cô, nhiều ánh mắt còn đặc biệt nóng bỏng.

“Ừ, theo ta vào trong.” – nâng người Lai Phúc lên, Hỉ Ca bước vào gian thạch thất đằng sau.

Hiện tại, điều Hỉ Ca tò mò nhất chính là biến hóa của Lai Phúc. Trong trò Thịnh Thế, đại bộ phận công năng đều là do ngoạn gia tự mình mày mò tìm hiểu. Hỉ Ca đối với NPC quản lý của trò chơi không hiểu gì cả. Lúc trước cô còn tưởng đại chưởng quầy của Cát Tường tửu lâu là có bộ dáng như thế kia ngay từ lúc đầu. Xem qua thuộc tính của Lai Phúc xong, Hỉ Ca mới chợt ngộ ra. Không ngờ, NPC quản lý của cửa hàng cũng cần kinh nghiệm để thăng cấp. Mấy hôm nay, Lai Phúc buôn bán lời gần 3 vạn kim. Cấp bậc quản lý của hắn cũng từ cấp 1 nhảy lên cấp 3. Hiện tại, Lai Phúc còn có một kỹ năng là tự động điều chỉnh giá tiền. Sau khi chủ nhân đưa ra một cái giá cố định, hắn có thể cao thấp điều chỉnh để có thể thu vào lợi nhuận cao nhất.

Hỉ Ca nghĩ thầm, hèn gì đại chưởng quầy của Cát Tường tửu lâu nhìn như con khỉ lanh lợi. Một ngày không biết ông ta kiếm được bao nhiêu tiền, cấp độ quản lý nhất định rất cao. Mà cấp bậc quản lý cao lại có thể kiếm ra nhiều tiền hơn nữa. Đến lúc Lai Phúc của cô cũng có bộ dáng giống chưởng quầy kia, phỏng chừng cô cũng sẽ là một đại phú bà a~

Giải quyết xong thắc mắc của mình, Hỉ Ca đem toàn bộ vũ khí rèn được trong 2 ngày qua ném hết cho Lai Phúc, giải thích sơ lược giá trị của từng món, sau đó Lai Phúc vận dụng chức nghiệp kỹ năng của hắn, tự động điều chỉnh giá cả, được Hỉ Ca gật đầu cho phép, Lai Phúc liền đem toàn bộ vũ khí bày lên quầy hàng. Nhóm vũ khí đầu tiên là tử phẩm vũ khí loại trung, nhưng trong mắt ngoạn gia bình thường, chúng đều là cực phẩm. Sau đó mới bán đến vũ khí có thiên tứ thuộc tính. Hỉ Ca đặc biệt đề cao giá của loại vũ khí này lên 2 thành. Cuối cùng, cô còn đem cây dược sừ của Tư Văn quăng lên quầy trưng bày. Vì là hàng trưng bày nên người khác không thể nhìn thấy thuộc tính của nó. Nhưng một thanh ám kim vũ khí xuất hiện vào lúc này, không thể nghi ngờ là một chiêu quảng cáo hữu hiệu.

Nhắn lại cho Lai Phúc biết sẽ có một người gọi là Tư Văn Bại Hoại đến lấy ám kim dược sừ xong, Hỉ Ca liền rời khỏi cửa hàng.

Đứng ở bên ngoài, thấy hàng người nối đuôi nhau chạy vào cửa hàng, trên mặt Hỉ Ca kéo lên một nụ cười thỏa mãn, tâm tình ảm đạm lúc trước cũng vơi đi. Thừa dịp còn sớm, Hỉ Ca chạy tới tiệm tạp hóa, mua một đống thức ăn. Sau khi thông đạo đại lục mở ra, ngoạn gia sẽ đi chu du khắp nơi, cũng không biết bao lâu mới có thể trở lại chủ thành. Hơn nữa, đến đại lục mới, sẽ không có bản đồ, cô phải tự mình từng bước thăm dò, Hỉ Ca đây là chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến trường kỳ. Mua hơn 10 vò rượu, mấy con gà nướng, sau đó Hỉ Ca quyết định mua món ăn đáng sợ nhất trong mắt ngoạn gia – thịt trâu. Mặc dù là thịt trâu nướng vĩ, hương vị không tồi, nhưng món này có thể sinh dị biến nha. Thịt trâu, dù đã chín, nếu để lâu, khi ăn vào có thể sinh ra các loại trạng thái hoảng sợ rất kinh dị. Ở tiệm tạp hóa, Hỉ Ca cũng thuận tiện tu sửa trang bị một chút. Thấy mọi thứ đã chuẩn bị tốt, Hỉ Ca mới vừa lòng rời đi.

Lúc Hỉ Ca vừa bước một chân ra khỏi cửa, liền thấy bọn Cát Tường đang đi vào. Vốn dĩ, nữ nhân duy nhất của đội ngũ là cô, hiện giờ đã đổi thành người khác.

“Hỉ Ca?” – nhìn thấy Hỉ Ca, Thất Tử có chút kinh ngạc.

Hỉ Ca gật đầu chào mọi người, sắc mặt bình tĩnh, nhìn Hoa Mỹ Nhân đứng kế bên Thất Tử, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên – “Ta có việc, đi trước.”

Không cho bọn họ cơ hội nói tiếng nào, Hỉ Ca lập tức đi ra khỏi tiệm tạp hóa, quẹo về bên phải, ngày càng rời xa. Thất Tử nhìn bóng dáng của Hỉ Ca, nụ cười trên mặt chậm rãi đọng lại. Hắn đương nhiên nhìn thấy sự lạnh nhạt của Hỉ Ca. Bởi vì sự xuất hiện của Hoa Mỹ Nhân sao? Hỉ Ca cho tới bây giờ cũng không để ý mấy vấn đề này a!

Chính xác! Nếu Hỉ Ca chưa từng nhìn thấy một màn kia, cô bất quá chỉ có chút không thoải mái ở trong lòng thôi, sẽ không quá mức để ý. Đáng tiếc, có một số việc đã trùng hợp bị cô nhìn thấy.

“Hỉ Ca làm sao vậy?” – Mặc Phi chọt chọt Tư Văn đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, đồng thời trộm liếc Thất Tử một cái, âm thầm nghĩ, khẳng định liên quan đến lão đại rồi.

“Cô ấy tựa hồ chuẩn bị tuyệt giao với lão đại.” – Tư Văn là người lý trí. Hắn nhíu mày, Hỉ Ca không phải là người như vậy. Cô làm gì đều có lý do. Có thể khiến cho cô đưa ra một quyết định như thế, tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì mà bọn hắn không biết.

“Cô ấy là Hỉ Ca sao? Nhìn chỉ có chút thanh tú mà thôi.” – Hoa Mỹ Nhân nghiêng đầu nhìn Thất Tử, cười nói.

Thất Tử từ nãy đến giờ đều không mở miệng nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng Hỉ Ca vừa biến mất, mày nhíu chặt.

“Lão đại?” – Cát Tường e hèm gọi một tiếng.

“Ta đi tìm cô ấy. Các ngươi lo chuyện đi.”