“Hỉ Ca~”

Hai người đứng trong một mảnh rừng nhỏ. Nơi này bốn phía đều là trúc xanh, không khí mát mẻ khiến cho tâm tình của người ta an ổn hơn nhiều. Hỉ Ca không rõ nhịp đập bình thản của trái tim cô hiện giờ, là vì quang cảnh xung quanh hay là vì chính cô? Minh Độ Thiên đứng trước mặt, đôi mắt đen sâu thẳm. Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy chính mình giống như rơi vào bể sâu không đáy. Chính dáng vẻ này đã khiến Hỉ Ca trầm mê không thể kiềm chế ngày xưa.

“Nếu không muốn giết ta, như vậy ngươi tìm ta là vì chuyện gì?” – Hỉ Ca quay đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Minh Độ Thiên.

“Anh vẫn một mực tìm em.”

“Tìm em? Có ý gì?” – Hỉ Ca nhíu mày, cô cảm giác Minh Độ Thiên còn có ý tứ khác.

“Anh vẫn nghĩ em sẽ không trở lại, thật ngoài ý muốn…”

Lời vừa nói ra, Hỉ Ca mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng, khiến Minh Độ Thiên cứng họng.

Anh ta đã biết? Này cũng bình thường. Lúc ở tửu lâu, khi cô thừa nhận thân phận, có lẽ có người nghe thấy. Chẳng qua cô không nghĩ, anh ta lại tự mình tìm đến. Hỉ Ca nhếch mép, nở nụ cười châm chọc.

“Anh muốn nói tới chuyện này sao? Nếu vậy thì không cần, tôi đây cáo từ.” (chỗ này mình có ý đổi cách xưng hô, tại vì họ đã nhận ra nhau nên dùng cách xưng hô như ngày xưa cho có vẻ mập mờ một tí =)))

“Hỉ Ca, em còn trách anh sao?” – thấy Hỉ Ca muốn đi, Minh Độ Thiên vươn người giữ chặt tay cô, thấp giọng hỏi, vẻ mặt đầy phức tạp.

Hỉ Ca dừng chân, xoay người, ngẩng đầu nhìn, sau đó vươn tay.

Ba! Một cái tát rơi trên mặt Minh Độ Thiên. Âm thanh kia luẩn quẩn vang vọng trong mảnh rừng, chấn động đám chim chóc khiến chúng bay tán loạn. Sắc mặt Minh Độ Thiên không thay đổi, cũng không mở miệng, chỉ nhìn Hỉ Ca đăm đăm. Hai người mắt đối mắt, một lúc sau, trên mặt Hỉ Ca hiện lên một nụ cười lạnh.

“Minh Độ Thiên, xem ra anh còn chưa hiểu rõ tôi đi. Tôi là loại người có thù tất báo. Ai đâm tôi một đao, tôi sẽ giết cả nhà người đó. Cừu hận của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nếu anh có thực lực, đem tôi đá văng khỏi trò chơi a. Bằng không, tôi sẽ khiến cho Khổ Độ suy sụp trong tay anh.”

Hỉ Ca nói xong cũng không thèm liếc mắt một cái, xoay người nhấc chân rời đi.

Cô làm sao có thể tha thứ cho nam nhân đã tổn thương cô. Cho dù anh có giải thích, Hỉ Ca cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tha thứ. Nếu đã không thể tha thứ, vậy thì đừng dây dưa. Nếu đã không thể trở lại từ đầu, vậy dùng cách thức tàn khốc để chấm dứt đi. Cô cho tới bây giờ cũng không cho rằng bản thân thất bại. Trước kia không. Hiện tại cũng không.

Mắt thấy Hỉ Ca từng bước rời đi, giống như đang đạp lên trái tim anh mà đi, Minh Độ Thiên cảm thấy đau đớn tột cùng. Anh không nghĩ đến chuyện Hỉ Ca sẽ dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện cô sẽ tuyệt tình như vậy. Trong trí nhớ của anh, Hỉ Ca cho tới bây giờ đều không biết tức giận, chưa từng lộ ra ánh mắt băng lãnh thế kia. Trớ trêu là, Hỉ Ca như thế này càng làm cho anh động tâm hơn (bạn Thiên là M???).

“Không lẽ… ta sai rồi.” – Minh Độ Thiên nhắm mắt, đưa tay vuốt ve nơi vừa bị Hỉ Ca đánh qua. Nơi đó vẫn còn lưu lại hơi nóng của cô. Đánh cũng thật tàn nhẫn a!

“Hắc… thật không ngờ, nữ vương bệ hạ yêu kiều mỹ lệ mà cũng có lúc xuống tay độc ác như vậy.” – một thanh âm thanh thúy vang lên từ trên cây cắt đứt suy tư của Minh Độ Thiên.

“Ngũ Linh, ngươi đang nhàm chán sao?” – Minh Độ Thiên dường như không ngạc nhiên khi ở đây đột nhiên xuất hiện thêm một người.

“Không có. Ta chỉ tò mò Thiên Nhãn bán tin tức gì cho ngươi mà có thể khiến ngươi kích động như vậy. Hiện tại xem ra tin tức này quả thật đáng đồng tiền. Thân phận của nữ vương bệ hạ a. Bao nhiêu người muốn biết đâu.” – Ngũ Linh nhảy xuống đất, khoanh hai tay, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.

Thời kỳ beta, mọi người đều biết nữ vương là do Minh Độ Thiên đỡ đi lên, bất quá thực lực của Hỉ Ca cũng thuộc hàng top. Cho dù không có Minh Độ Thiên, cô vẫn có thể tự mình xưng bá một phương. Sau sự kiện kia, nhiều người tiếc hận cùng cảm thán, một thế hệ nữ nhân kiêu hùng cứ như vậy bị hủy hoại.

“Hừ… gọi Chư Cát Hầu đến gặp ta.”

“Èo… vừa mới thấy ngươi có biểu tình bình thường, chớp mắt lại thay đổi. Làm ta còn tưởng ngươi thật sự có tình cảm với Hỉ Ca đây.” – Ngũ Linh tựa hồ rất thất vọng.

“Là cô ấy lựa chọn trở thành địch nhân của ta. Ta chỉ dựa theo phương pháp của cô ấy mà hành sự thôi.” – Minh Độ Thiên nhìn về phía xa, ánh mắt dần khôi phục vẻ băng lãnh.

“Vậy ngươi cẩn thận tên vệ sĩ bên người nữ vương đó. Lúc ngươi phản bội nữ vương, hắn thế nhưng xuất hiện giết chết ngươi. Thất Tử… haha… người này thật sự rất thú vị.” – Ngũ Linh tự biên tự diễn, tự cười một mình, hoàn toàn không để ý đến tâm tình của Minh Độ Thiên.

Thất Tử… giết ta là vì Hỉ Ca sao? Minh Độ Thiên nhếch mép cười. Thật là một đối thủ nặng ký. Làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Hỉ Ca vốn muốn đi làm nhiệm vụ, nhưng cô loanh quanh trong thành mấy vòng, tiếp nhiệm vụ xong lại không có tâm tình đi làm, cảm thấy trong lòng loạn thành một đống. Thế là cô quyết định đi đến Cát Tường tửu lâu.

Nơi đó… vẫn có người đang chờ cô. Giải thích hay không, có lẽ người kia không quá để ý. Chính là Hỉ Ca chỉ muốn cho Thất Tử biết, cô đã trở lại. Vậy thôi.

Khi Hỉ Ca lên lầu, cô kinh ngạc phát hiện trong gian phòng chữ Thiên có 5 tên nam nhân uống rượu đến say mềm, đang nằm bò càng trên mặt đất. Trong phòng tràn ngập mùi rượu, mỗi người chắc hẳn đã uống không dưới vài vò rượu.

Hỉ Ca bước qua đầu Cát Tường, vượt qua thân người Tư Văn, không cẩn thận đạp trúng cánh tay của Mặc Phi, may mắn Mặc Phi chỉ rên hừ một tiếng rồi xoay người ngủ tiếp.

Hỉ Ca mặc một thân pháp bào màu lam, cẩn thận đi đến trước mặt Thất Tử, một cước đá bay cái người đang nằm cản trở đường đi là Sở Tiếu Ca. Đúng vậy, em trai cô không ngờ lại ở trong này, cùng 4 tên nam nhân kia uống say đến bất tỉnh nhân sự.

“Này, ta đếm đến 3, ngươi còn không tỉnh, ta liền đem ngươi đá ra khỏi phòng.” – âm thanh của Hỉ Ca rất nhỏ, giữa tiếng ngáy to, lại càng khó nghe.

“1… 3” – tiếng 3 vừa ra, đã thấy Thất Tử mở mắt, bên trong một mảnh thanh tĩnh, căn bản không có dấu hiệu uống rượu. Hỉ Ca nghiêng đầu xem những tên khờ kia, thật sâu thở dài.

“Đã trở lại?”

“Phải.” – một đoạn đối thoại đơn giản, không ai có thể hiểu ý tứ trong đó. Bất quá, bọn họ 2 người hiểu là được rồi.

“Hắn như thế nào cũng ở đây?” – Hỉ Ca cúi đầu nhìn em trai đang ôm vò rượu ngủ ngon lành, thực ác độc dùng chân đá đá vài cái, cảm giác tốt quá đi.

“Tìm ngươi đưa tiền, thuận tiện tìm nơi tị nạn.” – nhìn thấy cấp bậc của em trai vài ngày qua đều không thay đổi, có lẽ thời gian gần đây gặp chuyện rắc rối, hết cách mới tìm tới chị hai.

“Tiểu nhị… làm phiền đưa lên 4 ly trà giải rượu. Bảo đầu bếp pha đắng một chút.”

Trà giải rượu là một loại thực phẩm thanh lọc kỹ năng, uống vào sẽ gia tăng trạng thái. Chẳng qua loại trà này có rất nhiều chủng loại, tác dụng thì không khác nhau, chỉ có hương vị là bất đồng.

Tiểu nhị đứng ngoài cửa sửng sốt một chút rồi mới gật đầu đi xuống pha trà. Chốc lát sau, 4 ly trà giải rượu được đưa lên. Hỉ Ca chậm rãi đút trà vào trong bụng của từng người, quả nhiên uống xong liền thanh tỉnh. Chính là sắc mặt ai cũng nhăn nhó, xem ra trà pha rất đắng.

“Chị hai… chị về rồi.” – Sở Tiếu Ca tỉnh rượu nhưng thần trí vẫn có chút mê mang, nhìn chằm chằm Hỉ Ca hết gần 5 phút mới phản ứng lại.

“Tiền chuẩn bị tốt rồi sao?” – câu đầu tiên mở miệng ra đã hỏi tiền, cũng không thèm bận tâm đến tình hình của em trai. Sở Tiếu Ca trong lòng tràn đầy bi phẫn nhưng không thể nói gì, cắn răng gật đầu. Mặc kệ thế nào, tiền vẫn phải móc ra. Sau đó thật là ủy khuất, cậu quay đầu cắn môi muốn khóc.

“Ngoan, về nhà sẽ nấu cơm cho em ăn.” – sau khi nhận đủ 10 vạn kim tệ, Hỉ Ca cười tươi rói, sờ sờ đầu em trai an ủi.

“Không cần… em tự mình nấu…” – cơm sao… ai biết chị hai có bỏ nhiều tiêu cay vào hay không chứ! Sở đại tiểu thư mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm liền thích tìm người thí nghiệm mấy món thức ăn. Mặc dù toàn là món ăn đại bổ, nhưng tình trạng sau khi ăn xong… rất là khủng bố.

Hỉ Ca từng ở nhà nấu qua một nồi canh nhân sâm ngàn năm. Cũng may Sở Tiếu Ca không thích uống canh cho nên chỉ ăn vào hai muỗng mà thôi. Kết quả, em trai toàn thân cao thấp đều phát nhiệt, da dẻ đỏ như Quan Công. Nửa năm sau đó, ngay cả một cọng lông cũng không thể mọc. Hơn nữa, nếu không nhờ Sở ông nội thường xuyên đến châm cứu rồi dạy cậu cách điều tức (hô hấp có phương pháp, giành cho người tập võ), chắc cậu đã xuất gia đi làm hòa thượng rồi. Hỉ Ca thề, cô lúc đó là có hảo tâm. Khi ấy mới 12 tuổi, nghe trên TV người ta nói nhân sâm ngàn năm có thể kéo dài tuổi thọ. Ai biết em trai ăn xong lại có hậu quả kinh khủng như vậy. Từ đó về sau cô cũng không thử qua mấy thứ dược phẩm kỳ quái, nhưng sự kiện kia vẫn để lại một bóng ma sợ hãi trong lòng em trai.

“Hỉ Ca, ngươi muốn mở cửa hàng sao?” – Cát Tường thấy Sở Tiếu Ca cấp cho Hỉ Ca nhiều tiền như vậy liền tò mò hỏi.

“Ừ, thừa dịp thông đạo đại lục còn chưa mở, địa thế ở đây xem như không tồi, ta muốn mở một cửa hàng vũ khí, sợ sau này muốn mua cũng không có đất mà mua.” – Hỉ Ca biết rõ, thời gian sau, mọi thứ trong trò chơi đều trở nên quý hiếm. Đến lúc đó đừng nói là ở thành chủ của tứ đại lục, ngay cả các thành thị loại nhỏ, đất đai phải có giá trị mấy chục vạn kim a.

“Cũng tốt. Như vậy vũ khí ngươi làm ra cũng có đường tiêu thụ. Nếu có thể làm ra một trang bị ám kim trước hội đấu giá, ngươi có lẽ không cần quảng cáo liền nổi tiếng.” – Cát Tường vuốt cằm phân tích.

“Độ thuần thục của ta hiện giờ còn kém 2 vạn 7 điểm. Nếu có tài liệu trong tay, phỏng chừng sẽ tạo được một trang bị ám kim.” – xem ra Tư Văn sẽ là người đầu tiên nhận được một thanh ám kim vũ khí rồi. Gần đây, Cát Tường luôn gửi bưu phẩm cho Hỉ Ca, không phải là quặng thạch thì là tài liệu rèn 40 cấp lam trang. Hỉ Ca mỗi lúc rỗi rảnh liền chế tạo một ít vũ khí lam phẩm. Mặc dù thành phẩm không phải là trang bị cấp cao, nhưng nhờ vậy mà độ thuần thục của cô đề thăng rất nhanh.

“Không được, đem vũ khí bán, không cho tên kia dùng.” – Mặc Phi nhớ tới cái ám kim hộ thủ của kiếm khách mà hắn vô duyên có được, lòng liền giận dữ, hung tợn nhìn Tư Văn.