Vốn dĩ, Thanh Lam ôm ý định đến đây thuyết phục Hỉ Ca. Không ngờ ngược lại bọn họ bị Hỉ Ca thuyết phục. Thiệt là bi kịch. Thanh Lam trở về, còn chưa kịp báo cáo, Sở Nhị ngồi trên ghế, đang nhàn nhã dùng chủy thủ khắc hoa lên bình gốm, bình đạm hỏi.

“Ngươi đồng ý cho Hỉ Ca ngồi ở vị trí quân chủ đúng không?”

“Lão đại, ngươi đã sớm biết…” – Thanh Lam thở dài, biểu tình thất bại, kiếm cái ghế ngồi xuống. Hắn không ngờ Hỉ Ca lại có tài ăn nói như vậy. Những người đi theo hắn toàn bộ đều là người có miệng lưỡi sắc bén. Cuối cùng, nói cũng không nói lại. Thật không thể tưởng tượng. Lại nói, không riêng gì hắn, toàn bộ thành viên đi theo hắn đều đồng ý với yêu cầu của Hỉ Ca. Bọn họ nhường như quên luôn ý đồ lúc ban đầu, trước khi đi cả bọn đã đứng trước toàn bang, thề rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này.

“Bởi vì các ngươi đã đánh giá thấp nàng.” – Sở Nhị cười dài.

Hỉ Ca thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng những chuyện cô đã trải qua tuyệt đối phong phú hơn người bình thường nhiều lắm. Nếu không phải không có hứng thú, thành tựu của cô ở Thịnh Thế nhất định không chỉ có nhiêu đây thôi đâu. Haiz… ai bảo người ta hiện giờ lo yêu đương a. Không đúng, con bà nó, đã muốn kết hôn luôn rồi!!! Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của Sở Nhị lại trở nên dữ tợn. Em gái xinh đẹp, em gái thông minh, cứ như vậy bị con heo thúi kia cuỗm mất. Làm sao anh không buồn bực đây?!?!

Phát hiện Sở Nhị biến sắc mặt, Thanh Lam khôn ngoan đổi ghế, chạy qua cái ghế xa nhất. Gần đây lão đại giống như đến “tháng”, tính tình hỏa bạo. Vài lần đoàn đội đi đánh boss, lão đại liền một người lao vào đấu tay đôi với boss, đợi đến lúc đoàn đội tỉnh ra thì boss đã bị băm vằm thành trăm mảnh. Không biết, lão đại nhìn con boss lại liên tưởng đến ai?

“Những người khác thì sao?” – Sở Nhị ngồi thở một hồi mới trấn định xuống, khôi phục biểu tình bình thản.

“À… đều đồng ý cả.” – Lúc bắt đầu còn có chín người mười ý, nhưng sau khi phân tích cẩn thận lời của Hỉ Ca, mọi người đều hiểu, vị trí quốc chủ, chỉ Hỉ Ca mới có tư cách ngồi.

“Tốt. Ngươi lo truyền tin tức, ta đi gặp Hỉ Ca.”

“Đã biết.” – Thanh Lam thở ra. Lão đại nói truyền tin tức không đơn giản là lên kênh bang phái thông báo một tiếng. Bởi vì nếu Thương Lan quyết định kiến quốc mà vị trí quốc chủ lại không thuộc về lão đại, nhất định có không ít người dị nghị. Loại chuyện phiền toái này, phó bang chủ là hắn phải ra mặt giải quyết – “Đúng rồi lão đại, muội phu của anh… ách, ý ta là Thất Tử. Hắn… có mạnh không?”

Thấy sắc mặt Sở Nhị không tốt, Thanh Lam liền sửa miệng. Kỳ thật, hắn muốn hỏi, Thất Tử và lão đại ai mạnh hơn? Nhưng hắn không dám. Hắn vẫn luôn tò mò, không biết cuộc chiến ở lôi đài kia, rốt cuộc ai thắng?

“Ngươi lại nghe ai nói cái gì?” – Sở Nhị liếc.

“A… không, không nghe gì cả.” – Thanh Lam rùn vai. Thiệt là uất ức quá mà~

Xem Thanh Lam một bộ muốn nói lại thôi, Sở Nhị nhếch mép, trả lời.

“Tên kia và ta… không phân cao thấp.”

Nói xong, Sở Nhị liền co chân chạy đi. Anh mới không thừa nhận anh đánh không lại Thất Tử nha. Cuộc chiến kia, quả thực là một sự sỉ nhục. Anh vậy mà thua… Anh đã nói mà, Hỉ Ca gả cho Thất Tử chính là sai lầm. Anh làm sao lại có một tên muội phu vô sỉ đáng khinh như vậy a~ Sau trận tỷ thí, Sở Nhị uy hiếp Thất Tử, nếu tên kia không chịu xuất ra 10 vạn kim, anh sẽ cho Hỉ Ca xem tấm ảnh tên kia bị giáo quan đánh mông hồi bọn họ đang huấn luyện. Kỳ thật, bọn họ là kẻ tám lạng người nửa cân, độ vô sỉ là như nhau. Bất quá, Sở Nhị không hề có loại nhận thức này.

Bang chủ của Thương Lan và Kinh Lôi đồng thời tới Long thành. Tin tức này vừa xuất hiện, không khí trong Long thành chưa từng náo nhiệt đến như vậy.

Khi Hỉ Ca không ở, Cuồng Vũ đã thay mặt chuẩn bị tốt mọi sự. Trong số các bang phái hạng hai, Cuồng Vũ tuyển ra hai bang không quá kém. Trừ bỏ Long Môn, hai đại bang còn lại cũng tuyển thêm mỗi người 2 bang hạng trung.

Tại tổng đàn của Long Môn.

Trong đại sảnh có mặt đủ 9 vị bang chủ, tuy bọn họ là bang phái hạng trung, nhưng nói làm sao cũng là lão đại của một phương.

“Hỉ Ca, ngươi còn chờ ai thế?” – Lôi Thương mở miệng hỏi, kỳ quái, người hẳn là đến đông đủ rồi chứ?

“Bang chủ của Cẩm Y.” – Hỉ Ca cười.

“Cẩm Y??? Không phải các ngươi vừa mới đánh nhau sao?” – sự việc lần đó trở thành đề tài nóng hổi trên diễn đàn, thế giới ồn ào huyên náo một hồi.

“Tân bang chủ của Cẩm Y là do em đỡ lên à?” – Sở Nhị ngồi kế bên, cong khóe miệng hỏi.

“Trừ bỏ vợ của ta, còn ai có bản lãnh đó chứ?” – tiếng của Thất Tử từ bên ngoài truyền vào. Hắn là đại biểu của Thứ.

Hỉ Ca lập tức thấy đau đầu, bởi vì hai người nam nhân vừa nhìn thấy nhau đã tiến vào trạng thái chuẩn bị “chiến đấu”. Cô đã dặn Sở Tiếu Ca không thể để Thất Tử tới đây. Tiểu tử kia đúng là không có bổn sự. Sở Tiếu Ca đi phía sau Thất Tử, thấy vẻ mặt bất mãn của Hỉ Ca, vô tội nhún vai. Anh rể không thèm nghe cậu nói, mà cậu lại không có gan dùng bạo lực. Nghĩ tới nghĩ lui, làm theo lời anh rể vẫn là tốt nhất. Ít nhất, anh rể sẽ không nói không rằng túm cổ cậu ném lên tường nha~ Haiz… người ta nói, chị gái gả đi như bát nước đổ ra ngoài a~ Nếu Hỉ Ca có thể nghe thấy tâm sự của Sở Tiếu Ca, dám chừng cô đã tại đương trường giết chết nó.

Theo sát Thất Tử chính là tân ban chủ của Cẩm Y – Thanh tỷ. Vừa nhìn thấy Thanh tỷ, mọi người có mặt tại đây liền à lên trong lòng. Không ngờ trường nháo kịch (chuyện lộn xộn buồn cười) lần trước của Cẩm Y là tự chơi tự diệt, mọi việc tụ chung đều nằm trong lòng bàn tay của bang chủ Long Môn. Thủ đoạn quả nhiên cao minh.

Sở Nhị và Lôi Thần đều cho rằng không có chuyện gì có thể kích thích đến tâm trạng của họ, nhưng khi Cuồng Vũ xuất ra “chiến đấu bộ thư”, cả hai người đều biến sắc.

Nguyên nhân? Không phải vì Long Môn sớm như vậy đã lên kế hoạch đâu ra đó, mà là kế hoạch của Long Môn gom tất cả các bang phái có mặt ở đây vào luôn!! Ngay cả chuyện mỗi bang phái có bao nhiêu tinh anh, thực lực thế nào, đều liệt kê tỉ mỉ. Sở Nhị và Lôi Thần không hộc máu không được mà.

Hỉ Ca thấy các vị đồng minh đều nhìn cô với biểu tình muốn ăn thịt người, chớp mắt vô tội, không thể trách cô nha, ai biểu phó bang chủ của cô lợi hại quá làm chi… Vị phó bang chủ đang bị mọi người đồng loạt khinh bỉ kia vẫn tỉnh như không, xem thường mọi ánh mắt, lấy ra một bản vẽ kế hoạch.

“Đây là cái gì?” – có người tò mò hỏi.

“Kế hoạch của Khổ Độ.”

Đủ độc!! Ngay cả chuyện này cũng làm được. Thế là Cuồng Vũ từ hình tượng ác ma trở thành thiên sứ trong mắt mọi người. Loại bản vẽ kế hoạch chi tiết này, trừ bỏ các vị lão đại trong liên minh của Khổ Độ, không ai có thể thấy được. Không biết Cuồng Vũ rốt cuộc dùng thủ đoạn gì??

“Cuồng Vũ… ừm… có hứng thú đến Kinh Lôi không? Ta sẽ nhường vị trí phó bang chủ cho ngươi?” – Lôi Thương không nể mặt, tại chỗ muốn đào góc tường nhà người khác.

“Này… ta còn ngồi đây nha.” – Hỉ Ca bất mãn.

“Cuồng Vũ nên đến chỗ ta thì tốt hơn.” – Sở Nhị không khách khí lên tiếng.

“Tạm thời… ta chưa nghĩ đến chuyện đổi chỗ.” – Cuồng Vũ bình tĩnh trả lời.

Mọi người cười giỡn náo loạn một hồi, sau đó mới bắt đầu phân tích kế hoạch của Cuồng Vũ. Chiến đấu bộ thư phân tích thực lực của từng bang phái trong liên minh rất rõ ràng, nhưng đó dù sao chỉ là phân tích từ bên ngoài, một số chuyện vẫn cần tự thân bang chủ của bang phái đó cho ý kiến.

Hỉ Ca căn cứ vào chủ ý của các vị bang chủ kia mà thay đổi bảng kế hoạch một chút.

Lần này, chủ lực tay đấm đối kháng với boss vẫn là Thương Lan và Kinh Lôi. Các bang hội hạng trung thì chịu trách nhiệm bảo an vòng ngoài. Bởi vì thống lĩnh boss lần này không xuất hiện cô độc, nó sẽ mang theo vài vạn tinh anh quái. Tình cảnh đó không thể gọi là “kinh khủng” bình thường. Về phần Long Môn và Cẩm Y, bọn họ chịu trách nhiệm ngăn cản Khổ Độ.

“Nắm chắc không?” – Sở Nhị hỏi Hỉ Ca.

“Không.” – Hỉ Ca trả lời thẳng thắn.

“Chúng ta nhất định thắng.” – Sở Nhị mĩm cười vỗ đầu Hỉ Ca. Anh để Thanh Lam đi qua gặp Hỉ Ca là vì anh muốn cho bang hội một cái công đạo. Với anh mà nói, chỉ cần Hỉ Ca muốn, anh sẽ toàn lực toàn tâm giúp cô. Em gái của anh có bao nhiêu vĩ đại, tự thân anh biết rõ. Thanh Lam bị Hỉ Ca thuyết phục vốn nằm trong dự tính của anhhắn.

“Đó là đương nhiên.” – Hỉ Ca cười lên. Không lừa người gạt mình, cũng không tự tôn tự đại. Cô chính là tràn đầy tự tin, tin tưởng chính mình và tin tưởng đồng bạn.

Còn hai ngày nữa thì đến sự kiện, Hỉ Ca đột nhiên biến mất. Mọi sự lớn nhỏ đều do Cuồng Vũ xử lý. Không ai biết Hỉ Ca đi đâu, chỉ biết cô vẫn online trong trò chơi. Vì muốn chiến thắng cuộc chiến lần này, Hỉ Ca phải hảo hảo chuẩn bị. Lúc trước, cô còn tưởng đến thời gian kiến quốc, cô sẽ cầm trong tay kiện thần khí đầu tiên của Thịnh Thế. Đáng tiếc, độ thuần thục của cô không đủ, phải nói là xa đến vạn dặm. Như vậy, liền dùng phương thức khác để tỏa sáng đi.

Tại căn cứ của Khổ Độ.

Minh Độ Thiên ngồi dựa vào lưng ghế, hai chân gác lên mặt bàn, ánh mắt nhìn vào bản đồ tác chiến nhưng tâm tư không ở đây. Anh đang nghĩ tới một người. Cô sẽ tham dự cuộc chiến này! Nghe tới tin tức đó, nội tâm anh có chút kích động. Thế giới hiện giờ chia làm hai phe. Một phe do anh cầm đầu. Một phe do Hỉ Ca cầm đầu. Anh không nghĩ tới, đối thủ của anh lại là Hỉ Ca. Anh còn nghĩ anh sẽ đấu với Sở Nhị cơ. Xem ra, anh quả nhiên chưa từng hiểu cô. Ngay từ lúc đầu đã không hiểu. Sau khi mất đi, anh mới bắt đầu nảy sinh hứng thú, rồi trong quá trình từng bước từng bước nhận thức cô, anh đã không thể kiềm chế mà thích cô. Minh Độ Thiên tự giễu mĩm cười, đây gọi là tự làm tự chịu.

“Bang chủ, kế hoạch tác chiến của chúng ta có thể đã bị đối phương biết.” – Chư Cát Hầu đứng bên cạnh lên tiếng. Hiện tại, Vực Sâu của Đông Châu đã hoàn toàn thuộc về Khổ Độ, công tác hoàn thành nên Chư Cát Hầu trở về với chức vị quân sư.

“Không quan hệ. Thực lực chân chính của chúng ta còn chưa dùng tới.” – Minh Độ Thiên híp mắt, lãnh quang chợt lóe. Hắn là người chỉ biết đến thành công, cho nên, lần này hắn nhất định sẽ thắng.