Nguyễn Vô Niệm cũng đã nghĩ rõ, vua Lê chiêu hiền đãi sĩ, hắn là bậc trượng phu đương nhiên cũng phải đem sức mình ra giúp đỡ cho quốc gia. chỉ là hắn thân phận nhỏ bé, chỉ có thể cố gắng hết sức, còn Diên Ninh hoàng đế có sống được đến qua Diên Ninh năm thứ sáu không thì lại là vấn đề khác.

Nghe Vô Niệm nói như vậy tâm trạng của Lê Bang Cơ cũng trở nên vui vẻ, coi như sự cố gắng của hắn không uổng phí, hắn cũng rõ ràng tính cách của người em kết nghĩa này, sống có tình có nghĩa, trung tâm cảnh cảnh, trên thân lại mang tài hoa, không dùng thực uổng phí. Lê Bang Cơ nói.

- Được, ngu huynh sẽ lập tức bẩm cáo trở về cho thánh thượng. Còn hiện tại... hiền đệ, quỳ xuống nghe khẩu dụ.

Nguyễn Vô Niệm sửng sốt, ngươi nói đến chúc mừng ta khai trương cửa hàng, giờ sao lại biến thành đi truyền chỉ rồi, nhưng thấy sắc mặt của Lê Bang Cơ không giống như nói đùa, Vô Niệm chỉ đành quỳ xuống. Lê Bang Cơ khẽ cười đọc khẩu dụ của chính mình.

- La Hiên bá, Ngự tiền vũ sĩ vệ uý nghe chỉ, bệ hạ khẩu dụ, La Hiên bá sắp xếp công việc trong vòng hai ngày lập tức đi quân doanh báo danh, hai ngày sau đó lập tức đi Thái Nguyên bàn sự vụ với Nông Kính. Khâm tai!

Nguyễn Vô Niệm liền biết, bệ hạ là nhìn trúng hắn có thể giải quyết việc ở Thái Nguyên, vì vậy muốn hắn nhanh chóng nhậm chức sau đó tiến về Thái Nguyên. Đầu tiên cho con ngựa ăn, sau đó liền bắt nó chạy, đế vương chi thuật này thật hay. Thế nhưng ai bảo Nguyễn Vô Niệm là người đưa ra kế sách này đây, không phải hắn đi thì ai đi. Nguyễn Vô Niệm bái một bái nói.

- Thần Nguyễn Vô Niệm, xin tuân chỉ!

Lê Bang Cơ tuyên chỉ xong cũng không ở lâu mà cùng Đào Biểu và Triệu Quả quay trở về cung. Chỉ còn Nguyễn Vô Niệm cùng bọn Nguyễn Lộc ở lại. Nguyễn Vô Niệm lúc này mới coi lại khay tiền bạc. Bốn mươi đỉnh vàng nằm ngay ngắn bên trong khay và hai trăm quan tiền đồng. Đối với vàng hiện tại Đại Việt hoàn toàn chưa đưa vào lưu thông trong buôn bán hàng hoá, vàng chỉ là vật tượng trưng phong thưởng mà thôi, nhưng ở trong tay Nguyễn Vô Niệm lại có ích, bởi vì chí hướng của hắn là ở ngoại thương, vàng vừa vặn trở thành thứ quan trọng để giao dịch thay vì tiền đồng.

Trong khi đó hai trăm quan tiền đồng được đặt trong một cái rương, hai trăm quan tiền tổng cộng có 12 vạn đồng tiền ở trong cái rương này. Mở rương ra một mùi kim loại đồng lập tức bốc lên. Nguyễn Vô Niệm ngạc nhiên chính là những đồng tiền này đều là tiền mới cóng. Đồng tiền có đường kính 25 ly, ở giữa có lỗ vuông, lưng tiền để trơn, gờ viền vô cùng rõ ràng, bên trên đồng tiền khắc bốn chữ "Diên Ninh thông bảo" chứng tỏ đồng tiền này được đúc từ Diên Ninh năm thứ nhất lúc hoàng đế vừa đổi niên hiệu thành Diên Ninh.

Sở dĩ Nguyễn Vô Niệm ngạc nhiên là bởi vì trong đây đều là tiền mới. Tại Đại Việt, tiền đúc ra mang mục tiêu là chính trị hơn là kinh tế bởi việc trao đổi, buôn bán ít phát triển, nhu cầu tiền không có nhiều, trong khi việc đúc ra tiền thì triều đình thường... lỗ. Chi phí đúc tiền nhiều khi còn lớn hơn các giá trị tổng số tiền đúc ra. Vì vậy mỗi khi hoàng đế lên ngôi thì đúc ra một lượng tiền nhất định để đánh dấu cho chính mình, còn trong dân gian thì tồn tại và tiêu thụ rất nhiều loại tiền: Tiền mới, tiền cũ, tiền từ triều trước và một lượng lớn tiền của Trung Quốc. Tiền ít đến mức vua còn phải ban chiếu chỉ cần tiền còn nguyên vẹn, không mẻ, mất chữ trên mặt vẫn có thể tiêu thụ được. Tiền mới như Diên Ninh thông bảo này ở bên ngoài dễ thanh toán hơn rất nhiều so với những đồng tiền cũ.

Dù chỉ là hai trăm quan, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm vô cùng vui vẻ, hai trăm quan này như củi ấm trong ngày tuyết rơi vậy. Nguyễn Lộc lúc này đi đến đưa lên một sấp khế ước, đó chính là giấy bán thân những người này. Tại phương Đông có tồn tại một chế độ nô lệ được xuất hiện từ thời kỳ quá độ của xã hội công xã nguyên thuỷ tiến lên phương thức sản xuất phương Đông (trong khi ở phương Tây là chế độ chiếm hữu nô lệ) gọi là chế độ "quyền lực của cha" hay chế độ "nô lệ gia trưởng", tức là người nô lệ chung sống với gia đình như một thành viên của gia đình, được đánh dấu là người thuộc gia đình đó, nhưng họ phải làm tất cả các công việc nặng nhọc trong nhà, còn người chủ thì như là một "tộc trưởng", nắm toàn quyền sở hữu với nô lệ, có thể bắt nô lệ làm tất cả mọi việc, đánh, giết hoặc bán nô lệ.

Tuy nhiên khác biệt giữa chế độ "nô lệ gia trưởng" ở phương Đông và chế độ "chiếm hữu nô lệ" ở phương Tây chính là tại phương Tây nô lệ là "những công cụ biết nói" tham gia vào tất cả các công việc sản xuất trong một chế độ bóc lột siêu kinh tế một cách tàn bạo và dã man; trong khi đó "nô lệ gia trưởng" đúng với cái tên của nó, nô lệ phụ thuộc vào chủ nô như cha mẹ, còn chủ nô đối với nô lệ như thái độ của cha mẹ đối với con cái trong gia đình, đương nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn so với chế độ chiếm hữu nô lệ dã man, mặt khác nô lệ trong chế độ "nô lệ gia trưởng" không tham gia vào lĩnh vực sản xuất mà chỉ chăm lo cuộc sống cho chính gia đình của chủ nô.

Hiện tại trước mặt của Nguyễn Vô Niệm chính là 10 gia nô của mình, nhớ đến kiếp trước hắn có đến cả ngàn gia nô, thực sự quá chênh lệch đi. Chỉ là kiếp nào sống kiếp đó, Nguyễn Vô Niệm rất nhanh tìm ra trong bản danh sách vài thứ mới lạ. Phải nói rằng những gia nô này được chọn lựa rất kỹ lưỡng, đều còn rất trẻ, nữ thì gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, nam thì cường tráng khôi ngô. Nguyễn Vô Niệm bảo bọn hắn liệt kê ra kỹ năng chuyên môn của mình thì có một người nam chuyên môn lại là nấu ăn, một người chuyên nuôi ngựa, những người còn lại đều biết võ nghệ; còn nữ thì hai người biết dệt vải thêu thùa, hai người khác biết đàn ca. Xem ra hoàng đế vẫn rất quan tâm hắn, phải biết chỉ riêng mã phu trong chợ nô lệ cũng rất có giá, còn những người biết võ có thể làm hộ viện được.

Nguyễn Vô Niệm nói với bọn hắn.

- Từ nay các ngươi không cần gọi ta là bá tước, gọi ta là ông lớn. Còn đây là Nguyễn Lộc là quản gia của phủ, hắn sẽ phân bố công việc cho các ngươi. Tiền công của các ngươi sẽ được trả vào mùng năm hằng tháng, mỗi người một tiền, dịp lễ tết còn sẽ có tiền thưởng.

Nghe đến tiền lương được trả đám người hầu không khỏi vui mừng, bọn hắn là bán thân chứ không phải là đi làm thuê, chủ tử cho bao nhiêu thì cho, nhưng một tiền một tháng đối với bọn hắn thực sự rất lớn, đã vậy còn có tiền thưởng. Bọn hắn liền vội vàng quỳ bái hô lớn.

- Tạ ơn ông lớn.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.

- Đương nhiên tiền lương cao ta đòi hỏi các ngươi phải trung thành. Nguyễn Lộc sẽ phụ trách giám sát, ai siêng năng cuối tháng sẽ được thưởng thêm, ai lười biếng chắc chắn sẽ bị phạt, không trung thành, làm trái lệnh lập tức đánh chết. Tất cả đã rõ chưa?

Nguyễn Vô Niệm cũng không có khái niệm "thánh mẫu" ở đây, ở thế giới nhược nhục cường thực, phân biệt giai cấp như thế này nhân từ với bọn hắn chính là tàn ác đối với bản thân, Nguyễn Vô Niệm kiếp trước đánh chết gia nô cũng không phải một hai người, giết chết vài người đe doạ cả trăm, cả ngàn người, điều này hắn làm được.

Giọng nói lạnh lùng của Nguyễn Vô Niệm khiến cho đám người hầu không khỏi run sợ, vị chủ tử này nhỏ tuổi, cũng phóng khoáng, thế nhưng khi đe doạ không hiểu sao sát khí của hắn khiến cho bọn chúng không khỏi run lên như vừa mới chui ra từ núi thây biển máu vậy. Bọn hắn vội vàng nói.

- Đã rõ thưa ông lớn!

Chưa nói đến lương thưởng, bọn hắn bị đánh dấu lên là gia nô của phủ bá tước, nếu dám làm phản, chạy trốn cũng sẽ bị quan phủ truy nã, cho dù bị chủ đánh chết thì quan phủ cũng không điều tra.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu quay sang Nguyễn Lộc nói.

- Từ nay phủ này về ngươi quản, ngươi buổi chiều khi tiệm Điềm bán đồ xong liền để cho bọn Hoàng Võ dọn nhà, đưa toàn bộ ngựa sang đây cho mã phu chăm sóc, tại đó chỉ để lại một con ngựa già để thuận tiện cho việc đi lại thôi. Còn nữa, lấy hai mươi quan đi mua vài thứ về trang trí lại căn nhà sao cho trang nhã một chút.

Nguyễn Vô Niệm không có bỏ ra quá nhiều tiền để trang trí nhà cửa, không phải hắn tiếc của mà là hiện tại đang lúc dùng tiền, bỏ ra hai mươi quan đi mua đồ trang trí xem như đã rất xa xỉ đối với hắn rồi, chưa kể bên dưới còn một đống người phải nuôi nữa. Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Chờ đám trẻ về phát tiền công cho bọn chúng, cho thêm mỗi đứa một đồng, bảo thằng Tý nói với mẹ nó ngày mai đến phủ Bá tước làm việc.

- Đã rõ thưa ông chủ.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc: