Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 31: Trò thật (thà) - Thầy gian (manh)

Chương 31:

Cuối cùng Nguyễn Vô Niệm vẫn quyết định để Tý ở lại cùng với Lê Hốt tiếp tục học tập. Mạc Khoa sáng nay cùng với Nguyễn Lộc đi đón hàng hoá chuyển từ Lôi Dương ra, thành ra hắn gọi Thái Sung tuỳ tùng đi theo mình. Hai con ngựa già buổi sáng đã để cho Mạc Khoa và Nguyễn Lộc đi, hai chủ tớ bọn hắn chỉ có thể đi bộ.

Nhìn bầu trời lúc này đã bắt đầu âm u, không khí xung quanh ẩm thấp, trời se lạnh, dù Nguyễn Vô Niệm có mặc hai lớp áo thêm một lớp đối khâm nữa ở bên ngoài nhưng cảm giác vẫn thực sự khá lạnh. Hắn không thể hiểu được vì sao sau này con cháu của người Việt lại có thể nghĩ rằng ông bà chúng nó ngày xưa chỉ cởi trần đóng khố, nếu chỉ có một cái khố đứng dưới thời tiết này sớm muộn cũng chết rét. Nguyễn Vô Niệm trước khi đi gọi Hoàng Võ lại nói.

- Mạc Khoa trở về bảo hắn mua thêm củi lửa, áo tơi cùng vài thứ chống ẩm, mùa nồm sắp đến rồi, không có mấy thứ đó chịu không được đâu.

Mùa nồm thực sự quá khó chịu, suốt ngày mưa phùn, độ ẩm tăng cao khiến cho trong nhà luôn bị ẩm ướt chịu không nổi. Nếu không có mấy thứ phòng ẩm, trong vòng một tháng chỉ sợ bọn hắn không thể đi ra ngoài được, quần áo phơi còn chẳng thèm khô nữa là. Hiện tại đã là tháng ba, mùa nồm giờ đến trễ, hi vọng nó đừng kéo dài quá lâu, hắn còn phải khai trương cửa hàng buôn bán nữa, nếu như mùa nồm kéo dài, không ai ra đường thì thực sự quá lỗ.

Hoàng thành nằm ở phía Bắc của kinh thành, trong khi bọn hắn lại nằm gần ở cửa Đông Nam của hoàng thành, vì vậy đi lên phía Bắc phải mất một đoạn dài, đi qua nhiều phường khác nhau. Nguyễn Vô Niệm bảo Thái Sung đi mua một cái tráp trầu, dù sao lần này là lần đầu gặp mặt, hắn mạo muội đến không thông báo thì cũng phải có lễ mọn trước, có lễ đi trước mọi việc ắt dễ dàng.

Vị trí của thầy thuốc họ Trịnh kia nằm ở gần Trấn Vũ quán, bọn hắn phải đi bộ suốt nửa buổi sáng mới đến nơi. Tiệm thuốc tên là "An Hoà đường", nhìn bề ngoài lại vô cùng bề thế, chứng tỏ bình thường thầy thuốc phụ khoa họ Trình này rất ăn nên làm ra, lượng khách đông đảo, Điều này phù hợp với yêu cầu của Vô Niệm, thế nhưng đồng thời cũng chứng tỏ nếu hắn muốn bắt tay với thầy thuốc này thì cũng phải xuất huyết nhiều một chút.

Kỳ lạ chính là cửa tiệm lúc này giữa ban ngày ban mặt lại đóng cửa. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Thái Sung, đi gõ cửa!

Thái Sung lập tức đi lên trước gọi cửa, một lát sau có một thiếu niên ở bên trong ló đầu ra nhìn, lén lút như trộm, nhìn thấy Thái Sung mới tuổi thiếu niên không khỏi thở phào một hơi nói.

- Quý khách thông cảm, thầy ta chỉ chữ bệnh cho phụ nữ, không chữa bệnh cho đàn ông, đặc biệt là thiếu niên lông chim chưa mọc.

Thái Sung còn chưa nói gì thì thiếu niên kia đã đọc một lèo, như để xác nhận rằng mình đã nói hết, hắn nói tiếp.

- Thầy ta bảo thế!

Thái Sung nheo mắt nhìn thằng ngu trước mặt này, không hiểu vì sao thầy thuốc họ Trình này có thể thu nhận một học trò ngu ngơ như vây, hơn nữa ăn nghe rõ ràng ý tứ trong câu chính là đuổi đi không tiếp khách. Nhìn thấy thiếu niên định đóng cửa lại Thái Sung một tay như cái kìm sắt lập tức giữ lại cửa, dù thiếu niên kia đẩy mấy lần cũng không ra được.

- Ngươi làm cái gì vậy? Ta muốn đóng cửa.

Thái Sung lúc này mới nói.

- Ta không phải đến chữa bệnh, là ông chủ của ta đến muốn bàn chuyện làm ăn với thầy ngươi, mau đi vào báo, mất đi mối làm ăn này ngươi chịu trách nhiệm không nổi.

Nghe Thái Sung doạ thiếu niên rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền hơi lo lắng nói.

- Được rồi, ngươi buông tay, để ta đi báo cho thầy ta.

Thái Sung gật đầu buông tay ra, thiếu niên vội vàng đóng sập cửa lại như sợ hãi Thái Sung sẽ đẩy cửa ra lần nữa. Nguyễn Vô Niệm rất hài lòng, trong mấy đứa trẻ Thái Sung chính là người cơ trí nhất, biết ứng phó với đủ loại tình huống, do đó Nguyễn Vô Niệm cũng cố gắng tài bồi Thái Sung, dẫn hắn đi biết các mặt của xã hội.

Kẹt!

Lát sau cánh cổng lại mở ra, vẫn là thiếu niên đó nói.

- Thầy ta mời ngươi và ông chủ vào trong chờ đợi, hiện tại bên trong đang có người bệnh.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu đi vào phía trong trước, bỗng nhiên hắn bị một cánh tay nhỏ cản lại.

- Quý khách thông cảm, thầy ta chỉ chữ bệnh cho phụ nữ, không chữa bệnh cho đàn ông, đặc biệt là thiếu niên lông chim chưa mọc.

Thiếu niên kia như nhìn Nguyễn Vô Niệm còn nhỏ tuổi hơn cả Thái Sung thì lập tức cản lại, sau đó lại nói tiếp.

- Thầy ta bảo thế!

Nguyễn Vô Niệm phì cười, lần này thì hắn rõ rồi, chắc chắn vì câu nói đầu tiên mà thiếu niên này bị ăn đòn không ít, vì vậy mới nói câu thứ hai di chuyển hoả lực sang phía thầy của hắn để khỏi bị ăn đấm. Thái Sung cũng suýt cười phun, may mắn hắn vẫn nhịn được nói.

- Đây là ông chủ của ta, đến đây tìm thầy ngươi.

Thiếu niên a lên một tiếng nói.

- Vậy đợi một chút để ta đi báo cho thầy của ta.

Thân hình nhỏ thó của hắn như một con sóc phóng vào trong, may mắn Thái Sung tinh mắt níu được cái cổ áo hắn kéo trở lại nói.

- Uy, không phải ngươi vừa vào báo cáo rồi sao? Bây giờ mau dẫn bọn ta vào trong đi.

- Đúng đúng đúng, mời hai vị vào trong.

Thiếu niên lúc này mới mời hai người đi vào, đi qua cổng lại là một cái sân lớn, ngôi nhà ba gian ở chính giữa, trước nhà có hai cái giàn phơi thuốc, bên phải có một mảnh đất nhỏ trồng đủ vị thuốc, bên trái nhà lại là một cái chòi nhỏ, bên trong đặt cái chõng như là chỗ để chờ đợi. Căn nhà ba gian phía ngoài được mành che kín, không thể nhìn thấy được bên trong, Nguyễn Vô Niệm cũng hiểu được vì sao tiệm thuốc lại đóng cửa kín như thế, bởi vì không phụ nữ nào muốn người khác biết rằng mình bị bệnh phụ khoa, do đó tiệm thuốc này cũng phải bảo đảm sự tư ẩn cho nữ bệnh nhân.

- Mời hai vị uống nước, thầy nhà ta đang có khách, lát nữa sẽ tiếp hai vị.

Thiếu niên mang ra một bình trà rót cho Nguyễn Vô Niệm ngồi trên chõng, còn Thái Sung thì đứng sau lưng. Nguyễn Vô Niệm hỏi.

- Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?

Thiếu niên thật thà đáp.

- Thưa quý khách, ta tên là Cơm, thầy gọi ta như thế, năm nay ta đã mười ba tuổi rồi.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu, Cơm vô cùng thật thà, xem chừng dễ dụ Nguyễn Vô Niệm lại hỏi.

- Thầy ngươi bình thường rất đông khách à?

Cơm lắc đầu nói.

- Cũng không quá đông, một ngày cũng chỉ sáu bảy vị. Thầy nói không được hỏi đến người đến là ai.

Cơm quá thật thà, nghe lời, có lẽ thầy thuốc họ Trịnh xem trọng chính là điểm này, dù sao môi trường đòi hỏi sự bảo mật, tuyển cười nhanh nhạy, tò mò ngược lại sẽ phản tác dụng. Nhưng Nguyễn Vô Niệm cũng khai thác được một chút ít thông tin. Thầy thuốc này tên là Trịnh Hoà, người ở Quảng Đức chuyên trị bệnh phụ khoa cho phụ nữ, trong ngành danh tiếng thối hoắc nhưng trong giới bệnh nhân nữ hắn lại như một vị cứu tinh, bởi chẳng có thầy thuốc nào chuyên trị các bệnh phụ nữ này ở Đông kinh cả.

Một lát sau từ bên trong nhà có một phụ nữ mặc đối khâm màu lam đi ra ngoài, trên đầu đội một cái nón quai thao, bên ngoài phủ một tấm lụa mỏng để người bên ngoài nhìn vào không thể nhìn rõ được dung mạo, nhìn dáng vẻ thướt tha nhưng lại đầy mùi phong vận, son phấn, có thể là một danh kỹ nào đó đi.

Trịnh Hoà cũng đi từ bên trong ra, hắn năm nay cũng trạc tuổi ngũ tuần, có một chòm râu như râu dê ở dưới cằm, trên mặt đầy tàn nhang, hàm răng đen sì lại mang một chút ố vàng, mí mắt trái hơi sụp xuống, thân hình nhỏ thó trông vô cùng hèn mọn. Trịnh Hoà đi ra cái chòi cũng đánh giá Nguyễn Vô Niệm đang ngồi trên chõng, thiếu niên này nhìn trẻ tuổi nhưng lại già dặn, trên thân toả ra quý khí không phải bình thường, hắn là kẻ già đời lọc lõi, đương nhiên biết phải đối nhân xử thế thế nào, chỉ cần đối phương không đến phá quán của hắn thì tốt, còn lại tất cả đều dễ nói chuyện, người làm trong nghề như hắn sợ hãi nhất chính là đàn ông trong nhà nữ bệnh nhân đến phá quán, thành ra hắn mới dạy cho thằng Cơm một câu nói như vậy, kết quả thằng Cơm bị đánh mấy trận thừa sống thiếu chết, may mắn hắn vẫn biết một chút y thuật mới giữ lại được cái mạng cho nó.

Trịnh Hoà rất lễ độ nói.

- Chào cậu lớn, không biết cậu lớn tìm ta có việc gì? Cậu lớn thấy đấy, ở đây ta không trị bệnh cho đàn ông.

Nguyễn Vô Niệm cười cười lấy tráp trầu đưa đến nói.

- Nghe danh thầy Trịnh đã lâu, hôm nay mạo muội đến mà không nói trước, chỉ mang một tráp trầu để cáo lỗi mong thầy Trịnh đừng chê.

Trịnh Hoà lập tức tiếp lấy nở ra nụ cười đen sì nói.

- Cậu lớn lại khách sáo rồi.

Tuy miệng nói khách sao thế nhưng tay vẫn nhận, mắt nhìn thấy tráp trầu ngon vẫn sáng lên. Nguyễn Vô Niệm hiểu, có thể bao nhiêu vốn liếng Trịnh Hoà đều dùng để xây lên cái tiệm thuốc đảm bảo đầy đủ sự riêng tư này, có lẽ hắn vẫn còn chưa thu hồi lại được vốn đây.

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh