Editor: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)

Không đợi Hạ Trọng Phương kháng nghị lần nữa, mọi người đã đẩy cô vào phòng của Trầm Tử Trai.

Lục Mộng dẫn một tiểu nha hoàn, theo lời căn dặn của Trầm Tử Trai mà đốt thêm đèn cầy lên bàn nhỏ, ở giữa có bày thêm một bình hoa nho nhỏ, trong bình cắm vài nhánh hoa tươi. Trù nương (nữ đầu bếp) mang thức ăn lên, đặt trên bàn xong, bà lại quay sang châm thêm nước vào bình hoa cúc, nhìn đã ổn thỏa, bà mới thở ra một hơi.

Tiểu nha hoàn hỏi nhỏ: “Lục Mộng tỷ tỷ, Hạ cô nương sẽ trở thành vương phi sao?”

Lục Mộng vỗ vỗ mặt tiểu nha hoàn nói: “Đừng hỏi nhiều, sau này muội sẽ biết thôi.” Cô nói như vậy, nhưng trong bụng lại nói khác: “Nếu thật Hạ cô nương là cháu gái của Giản thái phó, cũng không phải là không thể trở thành Vương phi a!!”

Tiểu nha hoàn lại thắc mắc: “Bên ngoài truyền dữ lắm, nói….”

Lục Mộng che miệng của tiểu nha hoàn lại, cảnh cáo: “Muốn ở được trong Vương phủ, có nhiều lời chỉ cần biết là được, đừng nói trước mặt người khác!”

Tiểu nha hoàn vội vàng gật đầu, thấy Lục Mộng buông tay, nhất thời le lưỡi: “Không nói thì không nói.”

Lúc này Trầm Thanh Toàn đang dự tiệc ở Giản phủ, cô kéo Giản Mộc Thanh ra một góc yên tịnh rồi nói: “Muội chưa thấy Hạ cô nương kia đâu, nếu muội thấy, đảm bảo muội phải giật mình. So với Lam cô nương thì cô ấy còn giống muội hơn nữa.”

Người được Trầm Thanh Toàn gọi là Lam cô nương – chính là muội muội của Giản Mộc Thanh.

Giản Mộc Thanh luôn không thích người muội muội này, vừa nghe Trầm Thanh Toàn đề cập, liền cau mày: “Đừng nói tới nó,người khác nói nó giống muội nhưng tính cách nó giống con nhà nghèo, ích kỉ, thực là làm người ta ghét mà, nghĩ đến thôi mà người muội còn bực mình này.”

Trầm Thanh Toàn không khỏi cười nói: “Nếu như vậy muội hẳn sẽ ghét Hạ cô nương lắm hửm? Cô ấy xuất thân từ nhà nghèo, lại làm nhũ nương, nếu chính xác là người của Giản phủ, thật là làm mất mặt mọi người.”

Giản Mộc Thanh nói: “Vừa nghe tin đồn bên ngoài là cha muội đã phủ nhận trước mặt tổ phụ tổ mẫu ngay (ông nội, bà nội), nói là Hạ cô nương không liên can gì đến ông hết, còn về chuyện tin đồn, ông cũng không biết là có ý gì.”

Trầm Thanh Toàn lại cười: “Cha muội nói như vậy, mọi người đều tin?”

Tuy không tin tưởng nhiều ở lời cha, nhưng dù sao thì trước mặt người ngoài cô vẫn phải bảo vệ danh dự cho ông, nên mới nói: “Đương nhiên là tin. Hạ cô nương đã mười chín tuổi, nếu mẹ cô ấy có nghi ngờ thì phải là mười chín năm trước. Năm đó, cha muội chỉ có mười sáu tuổi, mỗi ngày đều ở trong phủ đọc sách, làm sao có thể làm ra chuyện hoang đường với người phụ nữ khác chứ? Mà Hạ cô nương là người Giang Nam, ở cách xa kinh thành, càng không thể dính tới cha muội được.”

Trầm Thanh Toàn cười: “Chuyện đồn bên ngoài là thế này, nói rằng cha muội năm đó phải thành thân, bỏ quên hồng nhan tri kỉ đang mang thai, hồng nhan tri kỉ không thể ở lại, đành hồi hương. Trên đường hồi hương đã sinh ra Hạ cô nương ở một căn miếu đổ nát, tình cờ mẹ nuôi của Hạ cô nương cũng sinh con tại đó nhưng không may thay đứa con của người mẹ nuôi này bị chết. Cơ duyên vừa khéo, dưỡng mẫu liền nhận Hạ Trọng Phương làm con, coi như con ruột mà nuôi. Sau này Hạ Trọng Phương được dưỡng mẫu nuôi dưỡng tỉ mỉ, lại gả cho Qúy Minh Xuân. Không ngờ Hạ cô nương là bị Qúy Minh Xuân thôi, trong cơn nóng giận, dưỡng mẫu bắt cô ấy phải lên kinh để đòi lại công lý, thuận tiện tìm chứng cứ chứng minh thân thế của mình.”

“Thật là một câu chuyện ly kì khúc chiết, người dệt nên câu chuyện hẳn phải có trí tưởng tượng phong phú lắm.” Giản Mộc Thanh vỗ tay: “Chuyện này có phải là kiên quyết muốn nhét Hạ cô nương làm tôn nữ của Giản gia hay không?”

Cô nói vậy nhưng trong lòng cực kì lo âu, câu chuyện xưa này được viết có mắt có mũi như thế, vạn nhất…

Cô ở đây lo lắng, còn cha mẹ cô thì đang nhỏ giọng cãi nhau.

Bạch thị nghiến răng: “Hôm nay đến bữa tiệc của Phó phu nhân, gặp mấy người đã gặp qua Hạ cô nương, nói rằng cô ta và Thanh nhi rất giống nhau, ông còn nói ông với nó không có quan hệ gì à?”

Giản Phi Văn cau mày: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, khó đảm bảo là không có chuyện người giống người, chẳng nhẽ những ai giống Thanh nhi đều là con ta sao?”

“Nhưng mười chín năm trước, mới vừa cưới, ông ầm ĩ với tôi một trận, còn đòi đi Giang Nam còn gì?” Bạch thị nhớ lại chuyện lúc trước, hận chịu không nổi, đè thấp giọng: “Ông có dám nói, lúc ở Giang Nam, ông không chạm vào người phụ nữ nào không?”

“Được rồi được rồi, bà ầm ĩ như vậy làm gì, nói ra không sợ người ta chê cười à?” Giản Phi Văn nói xong liền rời đi.

Bạch thị mặc dù tức giận, nhưng còn phải tiếp khách nên không sắc mặt không biểu lộ cảm xúc, bà điều chỉnh lại tâm trạng, giả ra bộ mặt tươi cười, quay đầu lại đi vào phủ nghênh tiếp vài vị phu nhân.

Đến chạng vạng, khách mới ra về, Giản thái phó gọi Giản Phi Văn vào, ông nói: “Mặc kệ Hạ cô nương có phải là con gái ngươi hay không, mấy ngày nữa người phải đi nhận con bé về làm con gái.”

“Vì sao?” Giản Phi Văn sợ hãi quá rồi.

Giản thái phó chắp tay, cúi đầu bước đi nói: “Thái tử điện hạ không muốn Hạ cô nương dùng sữa cứu sống Tề vương, chỉ là hiện nay nhìn vào Tề vương phủ sẽ thấy ngay, người của Thái tử không thể rướn vào vương phủ hành sự. Vừa may có Hạ Trọng Phương có diện mạo giống với Thanh nhi, thừa cơ hội này mang con bé về phủ, Tề vương bỗng nhiên bị mất nhũ nương, muốn đi tìm một nhũ nương thích hợp khác, sẽ không dễ dàng gì đâu.”

Đến bước này, Giản Phi Văn đã biết sự lợi hại của tin đồn, có lẽ là do người của Thái tử cho truyền ra ngoài. Cái cảm giác bị người khác sai khiến, thật là không tốt chút nào, cực kì khó chịu, nên ông nói: “Ngoại trừ cách này, không còn cách khác sao?”

“Không.” Giản thái phó nói một từ đơn giản. “Chuyện đã định.”

Hạ Trọng Phương không biết bản thân bị người khác mưu hại, bên này đang xấu hổ giải thích với Trầm Tử Trai: “Xiêm y này là Thái Bạch với Thái Hồng chuẩn bị, tôi vốn định thay nhưng…”

Trầm Tử Trai lại cười nói: “Xiêm y đẹp như vậy, sao lại đòi đổi. Hiện trời nóng, đa số quý nữ kinh thành đều ăn mặc như vậy.” Hắn nói, thấy Hạ Trọng Phương đỏ mặt, cổ cô trắng như sứ, lụa mỏng nửa che nửa hở, lộ ra ngực sữa, quả nhiên tú sắc khả xan, nhất thời mắt nhìn lom lom.

Hạ Trọng Phương bị hắn nhìn chịu không nổi, hận không thể lui ra sau bức mành.

Hạ Trọng Phương hơi co lại, nơi đẫy đà khe rung, áo lụa nhẹ nhàng phất động, càng khéo làm say lòng người.

Trầm Tử Trai chỉ hận bây giờ không phải là thời gian bú sữa, không thể cởi xiêm y mà tùy tiện xoa nắn chỗ đẫy đà ấy, hắn thở dài nói: “Phương nương à, cô nương thật là xinh đẹp ~~.” :”>

Ngay cả tai Hạ Trọng Phương cũng đỏ lên rồi, nói thật nhỏ: “Vương gia cũng rất đẹp.”

Đó là đương nhiên!!! Trầm Tử Trai tự đắc, nhất thời phát hiện ra cả bữa cơm Hạ Trọng Phương chưa ăn gì, liền gắp rau cho vào chén cô, thấp giọng nói: “Ăn nhiều một chút.”

Hạ Trọng Phương yên lặng ăn thức ăn trong chén, không dám ngẩng đầu nhìn Trầm Tử Trai đối diện.

Trầm Tử Trai khoát khoát tay, ý bảo các nha hoàn lui ra ngoài, rồi hắn đến ngồi bên cạnh Hạ Trọng Phương, gắp thức ăn đút cho cô: “Phương nương mau ăn cái này đi.” >.

Hạ Trọng Phương hơi ngạc nhiên, nhưng thấy thức ăn Trầm Tử Trai đút đã đến bên mép, đành há miệng, nhẹ nhàng nuốt vào. Rồi cô nói nhỏ: “Tôi tự ăn được rồi, không dám để Vương gia lao lực.”

Trầm Tử Trai cười nhẹ: “Bản vương thích đút cho cô ăn mà.”

Trái tim Hạ Trọng Phương đập bang bang, mặt cười như đóa hoa đào nở rộ, giọng nói nho nhỏ: “Tôi chỉ là một nhũ nương nho nhỏ, thực sự Vương gia không cần làm vậy đâu.”

Trầm Tử Trai nói: “Nếu bản vương nói, tất cả những điều này đều do Phương ngự y dặn thì sao?”

“Hả?” Hạ Trọng Phương ngạc nhiên.

Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương không còn một mực cúi đầu nữa, mới nói: “Phương ngự y nói, hãy cố gắng làm Phương nương vui, Phương nương có vui thì sữa mới tốt, sữa tốt thì độc trong người bản vương giải càng nhanh hơn.”

Thì ra là vì chữa bệnh thôi! Hạ Trọng Phương nghĩ đến lý do vinh quang này, liền không e lệ nữa, an tâm nhận sự lấy lòng của Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai bưng canh thịt bò, cầm cái muỗng đút cho Hạ Trọng Phương, vừa nói: “Bây giờ bản vương đút cho cô, tí nữa cô đút cho bản vương, bánh ít đưa đi, bánh quy đưa lại nhé.”

Hạ Trọng Phương đỏ mặt nói: “Cứ để tôi tự ăn được rồi.”

“Hãy cứ để bản vương đút cô ăn!” Trầm Tử Trai đưa muỗng lên , đút đến khóe miệng Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương bất đắc dĩ, đành phải ngậm vào.

Muỗng thứ nhất đi muỗng thứ hai tới, Hạ Trọng Phương ăn no rất nhanh.

Trầm Tử Trai bảo nha hoàn thu dọn bàn ăn, hắn cùng với Hạ Trọng Phương rửa miệng, rửa tay, đến bàn rót trà uống, lại nói: “Cô vẽ mắt, tô môi, nhưng trên mặt lại không đánh phấn, nhìn cũng không tồi, lần tới cứ tô son đi.”

Hạ Trọng Phương ngẩn người: “Không phải là Vương gia không chịu được mùi son phấn sao?”

Trầm Tử Trai trả lời: “Lúc trước bị bệnh, một hôm phải uống ba lần thuốc, trong phòng đầy mùi thuốc đông y, mấy nha hoàn lại son phấn, đi vào đi ra, vị phấn tạp với vị thuốc, vừa ngửi đã thấy buồn nôn nên ta mới bảo các nàng không được dùng son phấn. Hiện tại thì bản vương khỏe lên rất nhiều, chỉ cần bú sữa không phải uống thuốc nữa, nên cũng không sợ mùi phấn son. Khi cô qua đây, cũng có thể dùng chút phấn son rồi.”

Hạ Trọng Phương mừng: “Thái Hồng điều son, ngày trước tôi tiến cung, có dùng qua một lần, sau đó không dùng nữa, chắc Thái Hồng còn nhiều! Bây giờ có thể dùng, chắc Thái Hồng mừng lắm.”

Trầm Tử Trai nghe nói thì bảo với Lục Mộng: “Đi lấy cho Hạ cô nương một hộp trang điểm, cả son cũng mang tới luôn đi.”

Lục Mộng ứng, không chần chừ, vội vàng đi ra ngoài.

Chỗ ở của Hạ Trọng Phương cách chỗ Trầm Tử Trai không xa, chỉ khoảng nửa khắc, nên Lục Mộng đi lấy hộp trang điểm đến rất nhanh.

Trầm Tử Trai đợi Lục Mộng mang hộp trang điểm tới, liền phất tay bảo cô ấy lui ra, từ trong hộp hắn lấy ra một cây bút kẻ mi, cười nói: “Phương nương, để bản vương họa mi cho cô.”

Không phải họa mi chi nhạc là điều đặc biệt mà một người chồng làm sao? Chuyện này, Vương gia? Tâm can Hạ Trọng Phương nhảy lung tung, rồi cô lại nhớ tới mục đích cuối cùng, tất cả chỉ vì kích thích cô ‘sản xuất’ sữa mà thôi, cô cố gắng loại bỏ những suy đoán của mình, khép nửa mắt tùy ý cho Trầm Tử Trai họa mi.

Trầm Tử Trai vẽ mi, dự định tô một chút son cho Hạ Trọng Phương, sau cùng là đánh chút phấn, nhưng thấy cánh môi no đủ của Hạ Trọng Phương, không điểm tự hồng, hắn không khỏi buông bút, đưa ngón tay mơn trớn cánh môi, thì thầm: “Thế này thì bảo sao người ta không muốn nếm thử?”

Hạ Trọng Phương há miệng tính nói gì đó, nhưng vô tình ngậm ngón tay Trầm Tử Trai vào miệng, miệng không tự chủ được, duyện một chút.

Ngón tay Trầm Tử Trai được cái miệng ấm áp, mềm mại ẩm ướt bao bọc, hắn tê dại từ đầu ngón tay, đến cánh tay, ngực, kéo dài đến toàn thân, cả người sớm mềm ra, run giọng gọi: “Phương nương giỏi lắm.” Nói xong liền cúi về phía trước, dùng tay vén xiêm y của Hạ Trọng Phương ra, tìm chỗ đẫy đà của cô.

Hạ Trọng Phương nghẹn: “Vương gia, hôm nay tôi chưa uống thúc thúc sữa, bây giờ không có sữa đâu.”

Trầm Tử Trai ậm ờ: “Nhưng bản vương lên cơn nghiện sữa, nặng lắm rồi.” Nói rồi đẩy Hạ Trọng Phương ngã xuống trường kỷ, tay cởi áo lụa mỏng ra.

--Hết chương 19—