-Editor: Nekofighter-

“Đường ở dưới chân, tại sao ta không thể đi?” Ánh mắt Thu Minh Nguyệt thản nhiên nhìn thị vệ kia, giọng nói không hề dao động, lộ ra cỗ khí thanh nhã, khiến thị vệ không khỏi nhìn nàng một cái.

Lúc này lại nghe thấy một trận tiếng bước chân vội vàng, một nữ tử mặc trang phục tỳ nữ đi tới. Nàng ta khi thấy dung nhan của Thu Minh Nguyệt thì ngẩn ra, sau đó nói với thị vệ “Thiếu gia nói, không được tổn thương người vô tội.”

Thị vệ nghiêm nghị sửng sốt một chút, thanh âm cũng dịu đi mấy phần.

“Cô nương, nơi này là chỗ của lão phu nhân và thiếu gia nhà ta. Đêm khuya sương lạnh, cô nương vẫn là trở về đi.”

Thu Minh Nguyệt nháy mặt cau mày càng sâu “Lão phu nhân nhà ngươi bị bệnh gì?” Nàng cũng không phải người thích chõ mõm vào chuyện người khác. Nhưng lần này nàng lại không biết tại sao chạy tới đây. Nam tử này rõ ràng là thị vệ của đại phú nhân, còn tỳ nữ kia, ăn mặc tuy rằng không xa hoa, nhưng ngôn ngữ thái độ có chừng mực, ánh mắt lại trầm ổn, là dạng tỳ nữ nhà bình thường không thể huấn luyện được. Lại nghĩ tới chuyện tiểu hòa thượng nói Bảo Hoa tự hiện tại có khách quý, kết hợp với tư liệu hiện tại nàng có, nàng đã tám chin phần xác định được thân phận của lão phu nhân kia, tâm không khỏi chấn động. Giấu đôi tay đang nắm chặt dưới tay áo rộng thùng thình, có lẽ, đây là một cơ hội, là cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của ba mẹ con nàng.

Chỉ cần, nàng có thể chữa trị được bệnh của lão phu nhân kia,

Ở hiện đại, Thu gia nàng là hậu duệ của đại thần y Hoa Đà, sách y học quý truyền qua nhiều thế hệ. Ông nội thấy nàng có hứng thú với y học, cho nên đem tài học một đời của mình chỉ dạy cho nàng. Không thể không nói, nàng ở phương diện y học có thiên phú đặc biệt, mỗi ngày nghiên cứu sách quý lưu truyền của tổ tiên, rốt cuộc có thể giỏi hơn thầy. Nàng tin tưởng ở thời đại này, không ai có y thuật cao siêu hơn nàng.

Tên thị vệ nghiêm túc và tỳ nữa kia đều kinh ngạc. Sau đó trong mắt tỳ nữ hiện lên tia sáng lạnh. edit bởi nekofighter

“Ngươi đến tột cùng là ai?” Tay nàng đã cầm lên chủy thủ, tuy có tay áo rộng che dấu, nhưng cũng khó nén được hào quang bén nhọn lóe trong đêm.

Thu Minh Nguyệt biết, tỳ nữ này nổi lên sát tâm với nàng. Nàng không chút hoang mang, ngược lại bình thản cười nhạt, đôi mắt nhẹ nhàng liếc qua bụi hoa dâm bụt diễm lệ.

“Dâm bụt thuộc họ Cẩm quỳ, thường sinh trưởng ở bờ ruộng. Hoa, rễ, lá, vỏ đều có thể dùng làm thuốc. Hoa Dâm bụt tính lạnh, vị ngọt hoặc đắng, không độc, giúp tẩy máu, điều kinh, thanh nhiệt, chữa kiết lỵ, huyết trắng. Vỏ cây tính lạnh,ổn định, vị ngọt hoặc đắng, làm sạch ruột gìa, gan, lá lách, thanh nhiệt, giải độc, chữa kiết lỵ, huyết trắng, ghẻ ngứa, trĩ. Rễ cây tính ôn hòa, vị ngọt, sạch phổi, tiêu đàm, giải độc giảm đau, trị suyễn hoặc ho khan, đau đầu, vết thương lỡ loét. Lá tính hàn, vị đắng, hạ nhiệt, chữa trị đi ra máu, ghẻ lỡ đinh nhọt.”

Ánh mắt nàng nhìn ngọn đèn dầu trong phòng trúc xa xa. Tiếng rên rĩ thống khổ đã muốn nhỏ lại, chắc vừa uống thuốc xong.

“Vừa rồi ta thấy dâm bụt bị hái hơn phân nửa, chắc là dùng để chữa trị bệnh cho lão phu nhân.” Nàng thản nhiên cười, phiêu phiêu mông lung như tiên tử.

“Nếu ta đoán không sai, lão phu nhân bệnh chắc đã nhiều năm? Hoa dâm bụt chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc, đúng không?”

Thị vệ và tỳ nữ kia vốn không để tiểu cô nương mười ba tuổi này vào mắt, nhưng nghe nàng nói lưu loát bệnh lý và các vị thuốc, không khỏi có chút kinh ngạc. Cuối cùng thấy nàng chưa hề xem bệnh của lão phu nhân mà đã đoán được hơn nửa, lại trợn mắt há mồm, trong khoảng thời gian ngắn đứng ngốc một chỗ, trong mắt là sự ngạc nhiên khó tin.

Thu Minh Nguyệt thản nhiên đứng, ánh mắt không gợn sóng.

Thật lâu sau, từ phòng trúc vang lên một giọng nói thanh nhã.

“Tiêu Việt, đưa nàng vào đây.”

Tiêu Việt sửng sốt, sau đó ôm quyền cung kính với Thu Minh Nguyệt

“Công tử nhà ta mời cô nương vào xem bệnh giúp lão phu nhân. Vừa rồi tại hạ mạo phạm, thỉnh cô nương không trách cứ.”

Thu Minh Nguyệt nhìn hắn một cái. Co được dãn được, lại trung thành với chủ tử, thì ra là một nhân tài. Nàng gật gật đầu “Công tử quá lời.”

Tiêu Việt và tỳ nữ đưa nàng vào Trúc ốc. Vén rèm lên, liền ngửi thấy một mùi thuốc đông y dày đặc. Ánh mắt nàng khẽ quét qua, không nhìn thấy nam tử vừa nói kia. Tỳ nữ đưa nàng vào trong, bên trong là mùi huân hương nồng đậm, cửa sổ cũng đóng chặt, không khí có vài phần ngột ngạt, làm Thu Minh Nguyệt không khỏi nhăn mặt.

“Mở cửa sổ ra, để không khí trong lành bên ngoài tràn vào.”

Tỳ nữa kia kinh ngạc, sau đó một phụ nhân mặc hoa bào màu xanh, vải kim tuyến bước tới, nhíu mày nói “ Lão phu nhân bị bệnh thể chất suy yếu, không thể ra gió. Mở cửa sổ sẽ làm tà khí xâm nhập, trăm triệu lần không thể.”

Thu Minh Nguyệt rất muốn trợn mắt, cổ nhân quả thật ngu ngốc. Bất quá trong lòng nàng hiểu rõ đối phương thân phận cao quý, không phải người nàng có thể đắc tội, cho nên liền giải thích “ Lão phu nhân cơ thể suy nhược, trong phòng lại tràn ngập mùi thuốc và mùi huân hương khiến cho không khí không sạch sẽ, bất lợi cho việc tu dưỡng của người bệnh.”

Phụ nhân kia nhíu mày, trong mắt không đồng ý. Lại nghe thấy một thanh âm suy yếu nhưng tràn ngập uy nghiêm vang lên.

“Mở cửa sổ đi.”

Thu Minh Nguyệt lúc này mới nâng mắt lên nhìn. Trên giường là một phụ nhân ước chừng hơn sáu mươi tuổi. Sắc mặt bà tái nhợt nhưng khó che dấu quý khí, ánh mắt bởi vì bệnh mà có chút vẩn đục, nhưng khó che dấu sự kín đáo thâm trầm. Trên khóe mắt là những nếp nhăn tinh tế, nhưng từ ngũ quan khuôn mặt có thể nhìn ra được, lúc trẻ bà hẳn là một đại mỹ nhân.

Thu Minh Nguyệt bình tĩnh, cố kiềm chế cỗ mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lòng kia.

Đằng trước, lão phụ nhân đang nói với người đang nằm trên giường “Lão phu nhân…. Đại phu cũng đã nói…”

Lão phu nhân khoát tay “Toàn lang băm. Cả ngày chỉ biết bắt ta uống thuốc đắng, chữa nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy tốt hơn. Ta vừa rồi nghe tiểu nha đầu này nói có lý, ngươi theo lời nàng mở cửa sổ đi. Nếu thực sự làm bậy, Thư Tuyết cũng không để nàng ta chạy khỏi.”

Thư Minh Nguyệt rũ mắt xuống. Lão phu nhân tuy lạnh nhạt, nhưng ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng. Thư Tuyết, chắc là tỳ nữ vừa nãy nổi sát ý với mình đi?

Lão phụ nhân kia lúc này mới nói “Nô tỳ tuân mệnh.” Bà ta vung tay lên, tỳ nữ đứng cạnh giường liền đến bên cửa sổ mở ra. Nhất thời một cỗ gió lạnh thổi vào, lão phu nhân không khỏi ho khan hai tiếng.

“Thái… Lão phu nhân!” Lão phụ nhân bên cạnh tập tức hoảng sợ, mà Thư Tuyết cũng đã đem chùy thủ đặt trên cổ Thu Minh Nguyệt.

“Thư Tuyết, thả nàng ra.” Từ phòng trong vang lên một giọng nói của nam nhân. Thu Minh Nguyệt nhận ra, đây đúng là giọng nói lúc nãy bảo Tiêu Việt đưa nàng vào đây.

“Thiếu gia?” Thư Tuyết kinh ngạc nhìn vào trong, có chút không tin hỏi.

Lúc này, lão phu nhân nằm trên giường cũng khoác tay áo

“Thư Tuyết, thả nàng.”

“Vâng” Thư Tuyết lập tức buông Thu Minh Nguyệt ra, nhưng trong mắt vẫn sắc lạnh như cũ.

Lão phu nhân lúc này mới nhìn về phía Thu Minh Nguyệt, thấy nàng dung mạo xinh đẹp, quỳnh tư ngọc nhan, ngũ quan tuy vẫn còn vẻ ngây ngô nhưng cũng dần hiện lên sự tao nhã khuynh thành. Về sau nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh. Đôi mắt bà sáng rực, khóe miệng mang theo ý cười, giống như vân đạm phong khinh nói “Tiểu cô nương thật sự có chút bản lãnh, quả nhiên gió mát vừa thổi vào đầu ta cũng không khó chịu như trước đây nữa.” Bà thở dài. “Đám người của thái y viện thật sự ngày càng vô dụng, ngày nào đó phải nói cho hoàng hậu biết. Trong cung này nếu không có khả năng thật sự, thì cũng đừng mong được chức này chức nọ, chắc chắn sẽ bị người khác thay thế.”

Lão phu nhân không để ý nói một phen. Thu Minh Nguyệt nghe được trong lòng chấn động mạnh, tay dưới áo cũng nắm chặt. Lần này không phải kích động, mà là khẩn trương.