-Editor: Nekofighter aka bibibibili -

“Ngày xưa có một thư sinh, hắn xuất thân bần hàn, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, nhưng nhờ hàng xóm giúp đỡ, hắn vẫn có thể lớn khôn. Thư sinh đó là người có chí hướng lớn, dù nhà chỉ có bốn bức tường, cũng không quên treo đèn đọc sách. Tất cả những cô nương trẻ tuổi trong thôn đều thích hắn. Ngay cả người đẹp nhất thôn cũng quý hắn. Nhưng, phụ thân nàng ta là trưởng thôn. Trưởng thôn ghét nghèo yêu giàu, ngăn cản bọn họ lui tới. Nàng kia tính tình mạnh mẽ, thề không phải hắn không lấy chồng, thậm chí đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, kiên quyết trốn đi, gả cho thư sinh không có đồng nào trong túi. Không lâu sau, nàng ấy hạ sinh một trai một gái. Ba năm sau, thư sinh kia vào kinh dự thi, lại bất hạnh không có lộ phí. Vì quá rối rắm, hắn đến nhà mẹ để của phu nhân cầu xin, quỳ liên tục ba ngày ba đêm, mới khiến người ta thương tiếc, cho chút lộ phí. Thu sinh nhận nhưng không chút cảm kích.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng ôn nhuận, lão thái quân không tự giác nghe tới say mê.

“Sau đó thì sao?”

Thu Minh Châu ảm đạm cười, trong nụ cười có vài phần tiêu điều.

“Đường lên kinh ngàn dặm xa xôi, trên đường đạo tặc hoành hành, thư sinh tay trói gà không chặt, tiền bạc bị cướp bóc không còn. Trời đột nhiên mưa to, hắn bị nhiễm phong hàn, may mà có quý nhân tương trợ, mới giữ lại một mạng. Về sau, hắn mới biết, thì ra người cứu hắn là thừa tướng đương triều, được thiên tử ân sủng. Thừa tướng có một nữ nhi, xinh đẹp như hoa, tài văn chương lẫy lừng, đàm thơ luận phú, hạ bút thành văn.” Thu Minh Châu nói đến đây thở dài. “Thanh niên tài tuấn, yểu điệu thục nữ, lâu dần sao có thể không nảy sinh tình cảm? Không lâu sau nàng ta mang thai. Thừa tướng cố kỵ gia phong, đem nữ nhi gả cho tú tài. Vì để cưới được nữ nhân thế gia, thư sinh sớm che giấu việc mình đã có vợ con. Chỉ là không nghĩ rằng nửa năm sau, quê nhà gặp lũ lụt, thê tử mang theo nữ nhi lên kinh tìm hắn. Vì tiền đồ, vì môn phong thế tộc, hắn nhẫn tâm đem người vốn là thê tử của mình xuống làm thiếp thất, lại cùng nữ nhân nhà cao cửa rộng kia ân ái hòa thuận, phong hoa tuyết nguyệt.”

Lão thái quân mím môi, ánh mắ thâm thúy.

Trong mắt Thu Minh Châu nổi lên một màn sương sâu kín “Nông thôn chi nữ, xuấn thân nghèo hèn, lại thay trượng phu mình sinh một nữ nhi, vị nữ nhân nhà giàu kia sao có thể chịu đựng? Vì thế vốn là tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục, trong giây lát biến thành một phụ nhân độc ác lòng dạ hẹp hòi. Thời điểm thư sinh kia trở thành quan nhị phẩm, ngại nhà mẹ đẻ của thê tử quá mạnh, và một phần tham luyến vinh hoa phú quý, hắn đối với người vợ đồng kham cộng khổ trước đây như không nhìn thấy, đồng thời cũng rất lạnh nhạt với nữ nhi mình. Ngày qua ngày, nữ nhân kia tinh thần và thể xác đều mệt nhọc, không chịu nổi sự lăng nhục trả thù nên rốt cục hương tiêu ngọc vẫn. Mà một cặp nữ nhi của nàng cũng chết trong tay quý nữ cao môn kia. Mộ phần lạnh lẽo cô đơn trong đêm.”

Một tiếng thở dài hạ xuống, trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Thật lâu sau, lão thái quân mới mở miệng.

“Minh châu, con muốn nói gì?” Lão thái quân không phải kẻ ngu, chuyện xưa Thu Minh Châu vừa kể tuy rằng bình thường, nhưng lại rất phù hợp với xã hội đương thời. Đương nhiên câu chuyện này cũng không phải ý nghĩ nông nỗi của Thu Minh Châu. Trong kinh thành không thiếu nhất là cao tộc môn phiệt. Đại viện nào chẳng phải cũng diễn tiết mục chính thê tranh thủ tình cảm với tiểu thiếp sao? Thu phủ đương nhiên không ngoại lệ. Chỉ là làm lão thái quân ngoài ý muốn là, Thu Minh Châu trước nay nhã nhặn nhàn tĩnh, sống rất hòa hợp với các tỷ muội. Bình thường bất luận là thiếu gia tiểu thư nào sau lưng châm chọc tranh đấu nhau, nàng cũng chỉ đứng một góc hờ hững chống đỡ. Rốt cuộc là ai có thể khiến nàng nhảy vào nơi thuốc súng dơ bẩn này mà lộ ra sự sắc sảo?

Thu Minh Châu mím môi, lạnh nhạt cười. Tất nhiên là biết tổ mẫu tuy rằng ngày thường ôn hòa, nhưng thực ra là khôn khéo cực điểm. Điểm tâm tư này của mình không thể giấu được bà. Nàng chỉ nhân tiện nói “Đợi lát nữa, chỉ sợ Trầm di nương và ngũ muội phải chịu khổ.”

Lão thái quân híp mắt lại “Con nói gì?”

Thu Minh Châu đứng lên, nâng lão thái quân, cũng không tiếp tục đánh đố, dùng một giọng điệu thực bình thản nói

“Tam tỷ và ngũ muội phát sinh tranh chấp, tam tỷ kêu nha hoàn đi giáo huấn ngũ muội. Ngũ muội không theo, tam tỷ giận dữ rời đi. Thất muội và tam tỷ mang theo nha hoàn bị thương đi tới sân bá mẫu.” Nàng mỉm cười “Từ lúc con tới đây chắc cũng qua non nửa canh giờ, Trầm di nương lúc này chắc đang quỳ phạt trong phòng đại bá mẫu. Lâu một chút nữa chỉ sợ ngũ muội cũng bị gia pháp. Dù sao tam tỷ cũng quần áo chật vật khóc sướt mướt chạy tới chỗ đại bá mẫu.”

Sắc mặt lão thái quân trầm xuống. Bà tất nhiên biết cháu gái mình đều không phải bộ dạng ôn hòa vô hại như bề ngoài. Nhưng cháu gái cũng thông mình, biết cái gì nên nói cái gì không, cũng hiểu được nếu tính toán sẽ khiến mình chán ghét. Nói trắng ra, tuy rằng mình nghe xong không thoải mái, nhưng cũng không sinh ra cảm giác ngăn cách với nó. Lời nói của Thu Minh châu bà đương nhiên tin tưởng, đừng nói là Minh Ngọc tính tình điêu ngoa, cả đại phu nhân cũng là người vô cùng kiêu ngạo, mấy năm nay cũng đã không để mình vào mắt, còn có cái gì nó không dám làm? Về phần Minh Nguyệt, nha đầu kia trầm ổn thông minh, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô có trách đánh nha hoàn của Minh Ngọc, trừ phi Minh Ngọc làm chuyện gì đó khiến nó không chấp nhận được. Nói tóm lại, đây là nó diễn khổ nhục kế.

Nghĩ đến đây, sắc mặt lão thái quân ngày càng đen. Tổ tiên Thu gia là thanh lưu thế gia, làm gì có con cháu ác độc bại hoại môm phong như thế? Quả thực to gan lớn mật.

“Minh Ngọc càng ngày càng làm càn.” Bà đứng lên. “Người đâu, đi—-“

Lão thái quân lời còn chưa dứt, đã thấy Trầm Hương vội vàng chạy đến, sắc mặt vô cùng lo lắng.

“Lão thái quân, đại phu nhân vận dụng gia pháp với Trầm di nương.”

Lão thái quân biến sắc “Đi, đến Phù Dung viện.”

“Vâng” Hàn ma ma trong lòng rùng mình, chạy nhanh nâng tay kia của lão thái quân.

“Tổ mẫu.” Thu Minh châu tiến lên, phúc thân thi lễ, nói “Cách đây vài ngày người tặng con ‘Kim Cương kinh”, tôn nữ vẫn chưa đọc xong. Thừa dịp trời còn sớm, tôn nữ nghĩ muốn đi ôn tập một lần.”

Lão thái quân nhìn nàng một cái. Tôn nữ này, không mềm mại không giả tạo, thông minh nhưng không khoe khoang, sắc sảo mà trầm ổn. Quả thật…

Hơi trầm ngâm, lát sau, lão thái quân gật đầu.

“Đi đi.”