Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 39: Tuần Tuần thế này trông vẫn đẹp

Ngày đó đoàn người nghỉ tại trạm dịch Trác Châu, sáng sớm hôm sau bọn họ khởi hành về kinh thành. Lúc họ rời thành Trác Châu và ra đến quan đạo thì mặt trời đã lên cao. Có hai chiếc xe ngựa trùng hợp đi phía sau họ, hình như mấy người này cũng xuất phát sớm.

Chắc do nóng lòng muốn về nhà nên bọn họ gần như đi không ngừng nghỉ suốt chặng đường, sau hơn nửa ngày thì đoàn người tới chân cổng thành.

Kiều thị phái người hầu đứng chờ sẵn tại cổng thành, vừa nhìn thấy xe ngựa Mạnh phủ vào kinh là họ vui vẻ chạy đến đón.

Đoàn người tiến về Mai phủ, riêng Phó Chiêu thì dẫn hầu cận quay lại cung điện.

Thập Nhất điện hạ rầu rĩ suốt từ đêm qua tới giờ, hiện tại mặt hắn hiện rõ vẻ u buồn. Sáng nay hắn còn thở ngắn than dài trong xe, thậm chí chẳng có hứng thú cưỡi ngựa. Cứ nghĩ đến lát nữa phải về cung là Phó Chiêu rầu hết sức. May hồi sáng hắn đòi Mai Như đưa vài bao ăn vặt, nhấm nháp mấy món này an ủi hắn phần nào.

Mạnh An đến tạm biệt hắn, Phó Chiêu thò đầu ra nhìn xe ngựa Mạnh phủ. Không thấy được bạn cùng chơi hàng ngày khiến hắn nhất thời hụt hẫng, hắn quả thật chẳng nỡ chia tay họ.

Xe ngựa vào phủ Định Quốc Công qua cửa hông, sau đó mọi người dùng kiệu nhỏ để tới Xuân Hi Đường.

Trong Xuân Hi Đường, Đỗ lão thái thái, Kiều thị, tiểu Ngô thị và ba cô nương đều có mặt. Mai Như vừa thấy mẫu thân thì đôi mắt bất giác đỏ hoe. Kiều thị lẳng lặng trừng mắt nhìn nàng, bà ra hiệu bằng cách hơi hất mặt về phía trước. Mai Như hiểu ý bèn ngoan ngoãn thỉnh an lão thái thái trước.

“Tuần Tuần bái kiến lão tổ tông.”

Tiểu Kiều thị, Mạnh An lẫn Mạnh Uẩn Lan đều ở đây nên Đỗ thị chỉ khẽ “hừ” một tiếng rồi bảo, “Qua ngồi cạnh mẹ con đi.”

“Vâng ạ.” Mai Như cúi đầu và ngồi xuống cạnh Kiều thị.

Kiều thị hay dùng xà bông hoa nhài, ngồi bên nương cũng như ngửi mùi hương quen thuộc mới làm Mai Như cảm thấy mình đã thật sự trở về. Nàng nhích lại gần mẫu thân, Kiều thị nghiêng đầu trừng trộ nàng rồi lạnh lùng đe dọa, “Lát nữa nương sẽ tính sổ với nhóc con nhà ngươi!” Nói thế nhưng bà vẫn cầm tay con gái út.

Kiều thị lo cho con suốt gần ba tháng trời, hiện giờ thấy nàng bình an thì bà cuối cùng cũng yên lòng. Gặp lại Mai Như khiến bà vừa cao hứng vừa oán trách đứa nhỏ vô lương tâm này – Tuần Tuần giống hệt Tương ca nhi, đi xa mà chỉ gửi đúng một bức thư. Phần lớn thời gian phu thê bọn họ đều ở trong phủ trông ngóng.

Mai Như biết mẫu thân miệng dao găm tâm đậu hũ, cái nắm tay của bà khiến nàng trộm mừng và lén nhếch mép cười. Mai Thiến tình cờ bắt gặp nụ cười đó, nàng ấy mỉm cười với nàng.

Nụ cười của Mai Thiến thật xinh đẹp.

Mai Như kinh ngạc nhìn nàng ấy, hình như sắc mặt nhị tỷ tỷ đã bớt ốm yếu và có sức sống hơn. Thiến tỷ nhi thường mặc xiêm y nhạt màu song hôm nay lại khoác áo ngoài thêu hoa đỏ rực trên nền trắng, phối cùng váy xếp nếp cũng màu trắng. Nàng ấy yêu kiều tựa vị tiên nữ giữa ngày xuân phong nhã, so ra thì Mai Như chẳng khác gì người rừng thô tục.

Mai Như ngượng ngùng cười rồi ngoảnh mặt đi, nỗi tự ti xen lẫn chút ghen ghét trỗi dậy trong lòng nàng.

Lão thái thái càng nhìn Mạnh An càng thích. Mạnh An sở hữu dung mạo tuấn tú xứng với bốn chữ ôn hòa tựa ngọc, chưa kể hắn rất tài hoa nên tương lai tiền đồ vô lượng. Trên hết là nội bộ phủ Võ Định Hầu không rối loạn tí nào. Nghĩ đến đây, lão thái thái vừa lòng gấp bội.

Bà nhìn chằm chằm lâu như vậy nên Mạnh An dĩ nhiên phát hiện, hắn cảm thấy thiếu thoải mái nhưng không thể dời mắt sang chỗ khác. Bởi vì đối diện hắn là Thiến biểu muội. Mạnh An vô tình liếc một cái thì thấy nàng ấy chỉ ngồi thôi mà đẹp như tranh, như Lạc Thần tái thế. Vì vậy hắn đành cúi đầu nhìn mặt đất.

May tiểu Kiều thị hàn huyên với Đỗ lão thái thái trong chốc lát rồi đứng dậy cáo từ.

Mạnh An thở phào nhẹ nhõm.

Đỗ thị không níu giữ vì biết ba mẹ con tất nhiên cũng muốn mau chóng về phủ. Chờ ba người đi khuất, bà lập tức đanh mặt lại. “Tuần Tuần!” Đỗ lão thái thái nghiêm khắc kêu.

Rốt cuộc vẫn bị ăn mắng!

Mai Như rụt cổ, nàng tiến lên rồi lễ độ đáp, “Lão tổ tông.”

Lão thái thái cẩn thận nhìn nàng từ trên xuống dưới, bà nhịn chẳng được mà nhíu mày, “Con thật sự không hề có dáng vẻ của một cô nương! Mặt con đen như khỉ, chắc chắn con đã chạy lung tung khắp nơi!”

Mai Như lí nhí minh oan cho bản thân, “Lão tổ tông, Tuần Tuần không chạy lung tung, tại trời nắng gắt quá thôi.”

“Con chỉ giỏi lừa ta!” Lão thái thái lật tẩy Mai Như, bà thiết quân luật, “Không có lần thứ hai đâu! Con cứ phá vỡ quy củ thì người khác biết được sẽ đồn thổi khó nghe lắm.”

Mai Như ậm ừ và không tranh cãi thêm.

Kỳ thật nàng thấy chuyến đi này quá mệt mỏi. Mai Như vốn dĩ định du sơn ngoạn thủy để mở rộng tầm mắt và tiện thể ghé thăm ca ca, nàng đâu ngờ mình chẳng những đụng trúng Phó Tranh mà còn phải giúp hắn làm việc. Mấy chuyện đó khiến Mai Như thở dài thườn thượt, nàng thầm nghĩ thế này thà ở nhà còn hơn. Nếu có dịp rời kinh, nàng không mong đợi sẽ gặp phiền toái như vậy.

“Rảnh rỗi thì học nhị tỷ tỷ của con ấy, biết điều mà ở trong phủ chứ đừng gây rối suốt ngày.” Đỗ lão thái thái tiếp tục răn dạy.

Lão tổ tông lại lấy nhị tỷ mà bà yêu thương nhất ra làm gương, Mai Như chỉ lễ phép gật đầu chứ chả nói câu nào.

Mai Thiến kịp thời giải vây giùm nàng, “Lão tổ tông, lúc tam muội muội vắng mặt, người rõ ràng giáo huấn chúng con đừng ru rú trong phòng cả ngày để rồi buồn chán tới sinh bệnh. Tại sao trước mặt tam muội muội thì người lại nói khác?”

Những lời trên khiến lông mày Đỗ lão thái thái giãn ra, bà cười ha ha.

Mai Như lặng lẽ quan sát nhị tỷ. Mai Thiến mỉm cười, nàng ấy vẫn dịu dàng và hiểu lòng người như đó giờ; điều này càng tô đậm sự ngang bướng của Mai Như.

Nghe lão tổ tông quở trách xong, Mai Như nhanh nhảu kể vài chuyện thú vị dọc đường đi cho bà nghe, thấy lão thái thái cười thì nàng mới khẽ thở hắt ra.

Khi tới giờ dùng bữa, lão tổ tông không cần Kiều thị hầu hạ nên bảo, “Hai mẹ con về đi.”

Mai Như mừng rỡ theo Kiều thị về viện tử.

Mai Dần chờ sẵn trong phòng, gặp lại Mai Như khiến ông vui khôn xiết. Ông ngắm nghía con gái một hồi rồi cười nói, “Cao hơn, gầy hơn, cũng đen hơn.”

Cha nhận xét y chang lão tổ tông ban nãy, Mai Như buồn bực hỏi, “Con đen lắm ạ?” Nàng gục mặt xuống và gấp gáp soi gương.

Nàng chẳng mấy khi soi gương trong suốt hành trình kéo dài hơn hai tháng. Hiện giờ chiếc gương phản chiếu một khuôn mặt gầy gầy cùng chiếc cằm nhòn nhọn, làm bật lên mắt ngọc mày ngài đầy sinh động. Toàn thân nữ tử tràn trề nhựa sống, có điều làn da nàng…hơi bị đen!

Mai Như hờn dỗi quay đầu lại, nàng lặng thinh nhìn cha mình.

Mai Dần dỗ dành, “Tuần Tuần thế này trông vẫn đẹp.”

Kiều thị liếc ông một cái sắc lẻm, bà oán ông chẳng biết lựa lời hay ý đẹp. Bà lấy từ bên trong gương một cái bình sứ nhỏ và dặn dò, “Đây là phấn ngọc trai, con nhớ bôi hàng ngày. Mai nương sẽ phái người đi kiếm phương thuốc làm trắng da.”

Mai Như gật đầu nhưng nàng không để lời dặn của bà vào lòng, kiếp này nàng chả quan tâm nhan sắc mình nữa. Nàng lười bàn vụ dưỡng da nên đổi đề tài thành ca ca, tất nhiên nàng toàn lựa những việc dễ nghe để nói. Mai Như nào dám báo cho cha mẹ rằng ca ca bị thương và đang làm sai vặt ở chuồng ngựa; nương mà biết thì sẽ khóc mất.

Sau khi nghe Mai Như kể, Kiều thị an tâm gật gù liên hồi, “Ca ca con có thể quyết chí rèn luyện tại quân doanh là chuyện tốt.”

Mai Như mím môi, nhớ đến bộ dạng ca ca trong lần cuối gặp mặt khiến lòng nàng chua xót.

Nhân lúc chưa dùng cơm, nàng về viện tử của mình để thay quần áo. Đột nhiên, nàng thấy ngoài viện tử có một nha hoàn lấp ló nhìn trộm mình. Mai Như rất không hài lòng. Ý Thiền nóng tính nên sai người lôi nha hoàn lại chất vấn, “Ngươi là ai? Sao vô lễ thế!”

Nha hoàn hoảng sợ, nàng ấy cuống quýt quỳ xuống, “Tam cô nương, ta là nha hoàn của Triệu di nương trong phòng đại gia. Di nương cử ta đến xem tam cô nương về chưa, ngài ấy muốn hỏi đại gia…đại gia có gửi gắm gì không…” Nha hoàn nói xong thì sợ hãi co rúm người lại.

Cái tên Triệu di nương vừa xuất hiện là Mai Như tức khắc cau mày.

Oo———oOo———oΟ

Bụng Triệu di nương đã rất lớn nhưng nàng ta không nằm nghỉ mà say sưa chơi bài cửu[1] với các thị thiếp khác. Khi thấy nha hoàn quay lại, Triệu di nương dừng chơi và ngoái đầu hỏi, “Đại gia nói gì?”

Câu hỏi này khiến các thị thiếp đồng loạt dừng chơi rồi căng tai lắng nghe. Các nàng không đủ tư cách hỏi thăm, chỉ mình Triệu di nương đang mang thai mới có quyền lên tiếng.

Khuôn mặt Triệu di nương hiện vẻ hả hê, nàng ta lạnh nhạt nhướn mày nhìn nha hoàn.

Nha hoàn đứng cạnh nàng ta và lóng ngóng đáp, “Tam cô nương nói đại gia đang sống rất tốt, đại gia không nhờ ngài ấy chuyển lời gì cả. Tam cô nương dặn di nương hãy yên tâm dưỡng thai, đừng lo nghĩ nhiều.”

Đáp án trên làm Triệu di nương bất mãn.

Từ ngày Đổng thị bị hưu, trong phòng Mai Tương chẳng còn ai. Bây giờ có mỗi Triệu di nương mang thai lẫn được đại gia cưng chiều nhất, ngay cả Kiều thị cũng tặng vô số đồ tốt cho nàng ta. Tại viện tử này, các thị thiếp di nương đều thầm lặng để Triệu di nương cầm đầu và gián tiếp hoặc trực tiếp nịnh bợ nàng ta. Nàng ta sống quá đắc ý nên mới sai nha hoàn đi hỏi tam cô nương trước mặt mọi người. Ai dè đại gia chả hề gửi tin cho nàng ta, tam cô nương lại còn trả lời qua loa như vậy. Thế này khác gì vả mặt nàng ta?

Sắc mặt Triệu di nương vặn vẹo cùng cực.

Đám thị thiếp cúi gằm đầu, tuy bọn họ mím môi nhưng chắc đang ngầm cười nhạo nàng ta. Triệu di nương chẳng nói chẳng rằng mà đẩy bài sang một bên với khuôn mặt lạnh băng.

Đám thị thiếp hấp tấp cáo từ.

Cái bàn chơi bài trống trơn, Triệu di nương không có chỗ trút giận.

Nàng ta chợt nhớ có người từng nói với nàng ta rằng trước ngày rời kinh, đại gia năm lần bảy lượt đi Đổng phủ nhưng toàn bị bọn họ sập cửa vào mặt. Song nàng ta lại chẳng nhận được lời nhắn nào, thậm chí phải chịu đựng tam cô nương nữa.

Triệu di nương càng nghĩ càng giận, nàng ta đứng dậy và bất cẩn đập mạnh bụng vào cạnh bàn!

Va chạm đột ngột làm bụng Triệu di nương nhói đau, nhưng nàng ta chẳng bận tâm vì đã dồn hết sự chú ý vô lửa giận ngút ngàn. Nàng ta đi tới đi lui trong phòng cũng không thể dập lửa nên đành nuốt cục tức xuống bụng rồi tự mình khó chịu.

Lúc nằm ngủ vào ban đêm, bụng nàng ta đau thắt lại. Cơn đau bắt đầu từ mức độ nhẹ rồi trở nên kinh khủng như có vật nặng rớt lên bụng nàng ta. Triệu di nương lăn lộn trên giường, cả người đổ mồ hôi ròng ròng còn miệng thì kêu gào. Nha hoàn cầm đèn bước vào phòng rồi vén màn giường.

Đập vào mắt nha hoàn là đệm giường đẫm máu!

Ba hồn bảy vía của nha hoàn bay mất phân nửa, nàng ấy kinh hoàng chết trân tại chỗ. Triệu di nương sờ tấm đệm ướt đẫm dưới thân, nàng ta run rẩy giơ tay lên. Hình ảnh trước mặt suýt nữa làm nàng ta bất tỉnh, Triệu di nương gắng gượng quát mắng, “Mau đi tìm người!”

Nha hoàn giờ mới hoàn hồn để thét lên, “Nguy rồi, nguy rồi!” Sau đó nàng ấy điên cuồng đấm vào cánh cửa viện tử đã khóa chặt.