Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 10: Phạm Dương Lư Thị

Trong mắt Cố Duệ, bốn người Thanh Vũ đều không phải là hạng người tầm thường. Dù sao trước mặt cô chẳng phải là hai thầy trò quỷ quái kì lạ này sao, nếu bốn người này còn có võ công gì đó thì cô cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng mà với một người có giá trị vũ lực nằm ở khoảng âm như cô mà nói, cô vẫn cảm thấy áp lực.

Vì thế, cô vừa nướng gà vừa nghiêng mắt nhìn bốn người Thanh Vũ đang giương cung bạt kiếm (*). Sau đó ánh mắt cô dừng trên người chàng trai kia.

Người này… có vẻ rất thâm.

Những người trẻ tuổi ở cổ đại đều sắc bén như vậy sao?

Lúc Cố Duệ thầm đánh giá chàng trai kia thì hình như anh ta cũng nhận ra nên quay đầu lại nhìn cô. Vẻ mặt Cố Duệ lập tức tràn đầy “lo lắng” và “rụt rè” cúi đầu yên lặng nướng gà…

Chàng trai nhìn cô một hồi rồi phất tay nhẹ một cái. Bốn người Thanh Vũ thấy thế liền thu kiếm vào vỏ rồi lui xuống.

Anh ta tiến lên hai bước, tay áo nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Anh ta nói:

“Triều đình ta luôn dùng văn võ trị quốc, nhưng lại có những thứ dơ bẩn, tà ác lộng hành, khiến cho dân chúng không thể sống yên ổn. Có tà ma thì tất sẽ có người tài xuất hiện. Trên có bốn môn phái có thực lực ngang nhau là Ngọc Đường, Thần Tiêu, Thanh Vi và Bắc Đế. Dưới có các môn phái như Mao Sơn chuyên giúp người cứu đời.

Hoàng Thượng nghĩ đến các đạo phái thường xuyên cứu giúp nhân dân nên tôn đạo kính phật, không hề ngăn cản mà để cho xây dựng các đạo quán và miếu ở khắp nơi trên Đại Đường, bồi dưỡng nhân tài giúp triều đình thanh tẩy yêu ma khắp nơi. Cho nên, lần này Dịch Chi mong tiền bối giúp đỡ một tay.”

Ấn tượng đầu tiên mà chàng trai mang đến cho Cố Duệ là anh ta là một người lạnh lùng. Nhưng không ngờ suy nghĩ của anh ta lại sâu sắc như vậy.

Đây chính là nhân viên công vụ của Đại Đường nha.

Tuy là quan viên nhưng người này lớn lên cũng ưa nhìn, lời nói rõ ràng mạch lạc khiến người nghe cảm thấy mát lòng. Tuy anh ta lạnh lùng nhưng không ngang ngược. Vì thế vẻ mặt tên đầu trọc dịu lại, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên cái đầu trọc của mình.

“Ôi chao, không ngờ công tử còn trẻ tuổi lại có thể gánh vác được việc lớn như vậy. Ánh mắt của ngài quá chuẩn luôn… Nhưng mà, thầy trò chúng tôi chỉ là những thuật sĩ giang hồ, làm sao dám so sánh với Ngọc Đường hay Bắc Đế chứ!”

Tên đầu trọc này thật xảo quyệt!

Mấy người Thanh Vũ thầm cảm thấy không ưa được tên đầu trọc này. Nhưng Lư Dịch Chi lại tỏ vẻ không để ý, nói: “Chỉ hỏi một chút chuyện thôi. Ta còn chưa biết tên của tiền bối…”

“Ta họ Khang.”

“Hân hạnh được gặp ngài, Khang sư phụ…”

Lư Dịch Chi vừa mở miệng nói, thì ở phía bên, cô gái nhà quê Cố gia vì bị Lý Đại Hùng đột ngột nhét một quả táo vào miệng mà nặng nề ho khụ khụ mấy cái. Vẻ mặt của hai thầy trò kia đều cùng hiện lên sự lo lắng. Gà của ta!

Sau khi ho xong, trước ánh mắt kỳ quái của đám người Lư Dịch Chi, cô uể oải giải thích: “Xin lỗi, sức khỏe của ta không tốt lắm. Thật không phải phép rồi…”

Lư Dịch Chi: “Cô nương chính là Vương Tiểu Nha được Khang tiền bối cứu mạng, là cô dâu gần đây của nhà họ Xa đến từ thôn Tiểu Dương, hôm qua mới đi qua rừng Quỷ Khốc…”

Người này đúng là nhạy bén mà. Vậy mà có thể nhận ra phản ứng kỳ lạ của cô khi nghe thấy ba chữ “Khang sư phụ”. Chẳng lẽ anh ta đã nhận ra Cố Duệ đang nén cười nơi đáy mắt?

Cố Duệ liếc nhìn tên đầu trọc đang nheo mắt lại kia, sau đó cô lại quay con gà một vòng trên lửa.

“Nếu ta nói với đại nhân rằng thứ ta biết còn ít hơn những thứ ngài điều tra được thì sao?”

Đúng là hiếm có một người ở tầng lớp bên dưới nào dám hỏi lại Lư Dịch Chi như thế, và đặc biệt hơn, người đó lại là một cô gái sinh ra và lớn lên ở một thôn xóm hẻo lánh trong núi.

Lư Dịch Chi: “Liên quan đến chứng thiểu năng lúc trước của cô sao?”

Thiểu năng!

Nghe từ này được nói ra từ một người cổ đại, Cố Duệ cảm thấy kinh ngạc, suýt chút nữa cô còn cho rằng người này cũng xuyên qua giống cô. Nhưng sau khi quan sát ánh mắt, vẻ mặt, cách cư xử và khí chất của anh ta, cô có thể khẳng định rằng anh ta không phải là người hiện đại.

Nhưng mà, nghe anh ta nói mình như thế, cô cảm thấy không được thoải mái lắm. Cô nói: “Ta không biết, bọn họ đều bảo ta của trước kia ngây thơ như một trang giấy trắng. Nhưng hôm qua bị quỷ nữ kia dọa cho một trận… Bị dọa thành thông minh lên luôn.”

Cô gái này thật không biết ngại là gì!

Bốn người Thanh Vũ thầm nghĩ.

“Quỷ nữ? Làm sao?” Lư Dịch Chi vờ như nghe không rõ, hỏi lại.

Cố Duệ liền nói qua loa về quỷ nữ kia: “Ta chỉ biết thế thôi, mấy chuyện khác, anh có thể hỏi Khang sư phụ… Dù sao thì ân nhân cũng là một người chuyên bắt quỷ trừ yêu.”

Tính gài ta hả?

Tên đầu trọc cười lạnh nói: “Mấy chuyện u minh quỷ quái này, có mấy ai mà rõ ràng được chứ. Chúng tôi chỉ biết bắt quỷ trừ yêu nhưng cũng phải gặp nó rồi mới nói tới bắt được hay không. Mấy chuyện điều tra án mạng chúng tôi không rành đâu. Với lại, có vẻ như công tử cũng không phải tới thôn nhỏ này chỉ để tra án thôi nhỉ?”

Nói trắng ra, mười mấy mạng người đã chết của thôn nhỏ này không có khả năng khiến Lư Dịch Chi phải đến tận đây phá án. Chuyện này chỉ có hai cách giải thích hợp lý. Một là, đối phương đúng lúc gặp phải, vì rảnh rỗi nên tra án. Hai là, đối phương thật sự có việc, nhưng mục đích của anh ta chắc chắn không phải là chân tướng cái chết của mười mấy mạng người nơi đây.

“Quê của tại hạ ở đây, hôm trước đúng lúc gặp cảnh đón dâu của nhà họ Xa nên đi theo bậc cha chú trong nhà đến chung vui một ly rượu, nhưng không ngờ ngày hôm đó chờ hoài mà cô dâu vẫn chưa đến.”

Anh ta dừng lại một chút, nhìn Cố Duệ rồi nói: “Cô dâu không tới, trong phủ nhà họ Xa lại chết bảy mạng người. Trong đó có tôi tớ, tỳ nữ, lại có cả khách khứa đến chung vui, nam nữ già trẻ đều có. Tình trạng của thi thể rất thê thảm, khiến cho dân chúng ở trấn Đông Liễu cảm thấy hoảng sợ…”

Nhà họ Xa này… Cố Duệ liếm môi không nói chuyện. Tên đầu trọc nói thẳng một câu: “Nhà họ Xa có quỷ!”

Nhà họ Xa có quỷ?

Có quỷ?

Mắt Lư Dịch Chi chợt lóe sáng: “Ta cũng nghĩ thế.”

“Ừm… Lư công tử.”

“Tiền bối, ngài cứ nói.”

“Ngài ăn gà không?”

Tên đầu trọc đang định đuổi khéo chàng trai kia đây mà.

“Nếu ta nói ta ăn…” Đương nhiên là Lư Dịch Chi không ăn nhưng vừa nhìn đến ánh mắt hung hăng của hai thầy trò và cô gái kia…

Ha ha.

“Nếu Khang tiền bối đã nhiệt tình như vậy thì ta sẽ không khách sáo nữa…”

Mẹ kiếp! Nhân viên công vụ của Đại Đường à, anh như vậy là không được đâu nhé!

Cố Duệ không biết cơ thể này đã nhịn đói bao lâu rồi. Cái bụng vốn bị đói đến mất hết cảm giác nhưng khi ngửi thấy mùi vị thơm ngon của gà nướng, cơn đói cồn cào ấy lại được khơi dậy. Nhưng mà… bên cạnh cô có hai tên đàn ông cao to… Nếu lại thêm mấy người nữa đến ăn… Cố Duệ cảm thấy bản thân thật sự phải ăn đất rồi.

Vì thế cô nói: “Ân nhân, gà nướng của chúng tôi không có gia vị gì hết, lại làm cẩu thả. Làm sao có thể đưa cho đại nhân thưởng thức được…”

Tên đầu trọc lập tức hiểu ngay, anh ta nói: “Tôi cũng thấy thế.”

Lý Đại Hùng: “Ta cũng vậy.”

Ba tên thổ tặc này… Mấy người Thanh Vũ cảm thấy khó chịu, có sơn hào hải vị nào mà đại nhân nhà bọn họ chưa ăn qua chứ, một con gà nướng thì có gì quý.

“Không sao, Thanh Vũ, đi mua một bình mật ong…”

“Vâng, đại nhân.”

Đúng là nhà giàu có khác! Ở mấy nhà bình thường, mật ong đều được xem như một thứ xa xỉ. Mấy gia đình nông thôn đều giữ lại để nấu thuốc bồi bổ thân thể, hoặc đem bán cho các gia đình có tiền, bọn họ rất ít khi dùng cho chính mình. Lư Dịch Chi mới nhẹ nhàng bâng quơ nói muốn mua một bình mật ong đã khiến cho ba tên keo kiệt kia mắt sáng như sao.

“Được đó.”

“Được đó, được đó.”

“Cái này được đó.”

Tự trọng gì đó… chúng ta cứ tạm thời bỏ qua đi ha!

Quét một lớp mật ong lên, hương vị đã ngon hơn rất nhiều.

Chủ yếu là thịt gà này còn tươi mới. Vì gà này ăn toàn rau xanh và táo rụng xuống đất, nên thịt mang theo một mùi thanh thanh, bên trong có táo được dầm nát, bên ngoài lại có vị cay cay, còn được quét một lớp mật ong…

Đủ loại mùi vị hòa quyện vào nhau, nhưng không hề khó ăn, ngược lại còn rất ngon.

Lư Dịch Chi khá ngạc nhiên, nhưng chỉ ăn một chút – vì người ta cũng chỉ cho anh ta một chút đó thôi.

Ba người này… thật sự keo kiệt mà.

Nhất là cô gái kia.

Lúc xé gà, anh ta rõ ràng cảm nhận được người này đang xoắn xuýt…

Nhưng mà, cô ấy ăn khá ít, còn ăn ít hơn cả anh ta.

“A, khỉ, lúc trước cô bị đói đến hôn mê mà, sao giờ lại ăn ít vậy?” Lý Đại Hùng gặm chân gà, bộ dạng kia đúng là không thẹn với cái tên Đại Hùng của hắn ta.

Lúc này, Cố Duệ đang uống nước, cô nói: “Lúc trước đói lâu quá, nên bây giờ nếu ăn nhiều vào sẽ không tốt cho dạ dày.”

“Tội thật!”

“Hay là ngươi chừa lại cho ta một chút…”

Lý Đại Hùng nhanh như chớp đem chân gà ăn sạch.

Ha ha.

Không phải là Cố Duệ không muốn ăn, mà lúc nãy dạ dày cô co thắt lại…

Xem chừng cơ thể này bị bệnh về dạ dày. Tuổi còn nhỏ như vậy, không biết là đã bị ngược đãi như thế nào.

Khi trong lòng Cố Duệ cảm thấy khó chịu thì Lư Dịch Chi đã ăn xong và đứng dậy xin phép ra về.

Lúc bước ra khỏi sân, anh ta mơ hồ nghe thấy tiếng đối thoại bên trong.

“Gà này ăn ngon thật!”

“Đúng, đúng, ăn rất ngon, may mà chúng ta đánh thắng quỷ nữ kia.”

“Dù thắng, nhưng nó vẫn chưa chết đâu…”

“Cánh rừng kia…”

“Không bắt được quỷ, không giết được yêu. Giờ đi vào nhặt xác có mà đi chịu chết!”

Một đoạn đối thoại không mặn không nhạt.

Bước chân Lư Dịch Chi hơi khựng lại nhưng rồi anh ta nhanh chóng bước tiếp mà không quay đầu lại.

Đi được một đoạn khá xa, bốn người Thanh Vũ nhìn Lưu Dịch Chi dừng bên bờ sông và nhìn về hướng rừng Quỷ Khốc.

“Đại nhân, đó chính là rừng Quỷ Khốc. Hay là để ta vào xem thử một chút.”

Thanh Vũ là một người không tin vào quỷ thần, nhưng triều đình đã chứng thực sự tồn tại của quỷ thần. Tuy rằng cảm thấy thầy trò tên đầu trọc kia nhìn như hạng người lừa tiền nhưng hắn ta thật sự không dám để cho Lư Dịch Chi mạo hiểm đi vào bên trong.

Lư Dịch Chi vẫn không lên tiếng mà cứ lẳng lặng nhìn về phía rừng Quỷ Khốc.

“Sư phụ, ngài nói thử xem, anh ta có đi vào hay không?”

“Khỉ, cô thấy thế nào?”

“Sẽ không đâu. Còn nữa, đừng gọi ta là khỉ.”

Vừa cảm thấy dạ dày đỡ hơn, Cố Duệ liền cầm một ít thịt gà lên nhai thật kỹ rồi mới chậm rãi nuốt xuống.

“Tại sao cô lại nghĩ thế?” Tên đầu trọc lúc nào cũng muốn thử cô.

Cố Duệ cũng không ngại chuyện đó. Cô luôn cho rằng càng thể hiện bản thân có giá trị thì cô càng đáng được sống sót. Nếu muốn tên đầu trọc này coi trọng và giúp đỡ thì cô nhất định không thể ngu xuẩn được.

“Bốn người kia tuy rằng mặc đồ của quan viên, đồ vật mang trên người cũng là vật của triều đình, nhưng thái độ của bốn người kia đối với anh ta không giống cấp dưới đối với cấp trên mà giống như tôi tớ hơn… Cho nên, có khả năng bốn người này là binh lính riêng trong phủ anh ta. Có thể mang theo những binh lính riêng có chức quan như thế bên người, xuất thân của anh ta chắc chắn không tầm thường và cũng có chức quan trong người.

Dựa vào tuổi tác của anh ta mà nói, hoặc là đi cửa sau mới có được chức ấy, bản thân anh ta không có bao nhiêu bản lãnh, hoặc là anh ta có tài năng hơn người… Nếu là loại trước, bốn người kia chắc chắn sẽ không cho anh ta mạo hiểm đi vào. Nếu là loại sau, mặc kệ tới đây với mục đích gì, anh ta chắc chắn sẽ không mạo hiểm đi vào, nhất là sau khi nghe chúng ta nhắc nhở!”

Lý Đại Hùng vừa nghe vừa gật đầu, dù sao hắn ta cũng cảm thấy cô nói có lý…

“Vậy cô có thể đoán được chức quan của anh ta không? Cả xuất thân của anh ta nữa?” Tên đầu trọc không có phản ứng gì, hỏi tiếp…

Cố Duệ cũng đoán được đại khái nhưng không nắm chắc lắm. Khi cô nhìn thấy ánh mắt của tên đầu trọc thì…

“Không biết.” Cô trả lời dứt khoát.

“Sư phụ biết không?” Lý Đại Hùng gặm phao câu gà, hỏi.

“Phạm Dương Lư thị, Đại lý tự khanh.”

***

(*) Giương cung bạt kiếm: ý chỉ tình huống đang căng thẳng, muốn xông vào đánh nhau.