Editor & Beta: Mai_kari

Liễu Hàm nói có một tân sinh viên muốn dọn vào cùng phòng với hắn, nhưng Tương Thiếu Diễm lại không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Khi hắn cầm thau đồ đã được giặt sạch vào trong ký túc xá, liền phát hiện cửa phòng mình được mở rộng.

Nửa tiếng trước lúc hắn ra ngoài, nhớ đã khóa kỹ rồi mà.

Hắn bước vào hai bước, phát hiện ngay bên cái giường trống còn lại trong phòng mình hiện đang có một bóng người mà mình không quen.

“Này!”

Nam sinh kia bị tiếng gọi đột ngột của hắn khiến cho hoảng sợ, vốn đang khom người chỉnh lý hành lý, liền lập tức đứng mạnh dậy, quay mặt nhìn hắn.

Tương Thiếu Diễm: “…”

Tên Alpha năm nhất này thật là cao, so với hắn còn cao hơn cả một cái đầu, khuôn mặt mang theo sự khủng hoảng nhưng vẫn khá anh tuấn, trên người mang vài phần nét niên thiếu mới tốt nghiệp cấp 3.

Nam sinh kia sau khi nhìn thấy Tương Thiếu Diễm đang đứng ở cửa, sợ run một chút, trong nháy mắt tiếp theo, liền hiện ra một nụ cười ánh dương quang chói mắt.

“Học trưởng! Xin chào!”

Nam sinh tiến tới vài bước, đứng vững trước mặt Tương Thiếu Diễm, ngại ngùng nói: “Em là Uông Triết, sau này xin nhờ anh chăm sóc.”

Cách rất gần, Tương Thiếu Diễm mới phát hiện mắt của Alpha này là màu xanh biếc, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, khuôn mặt đường viền không có nét giống người châu Á.

“Cậu là con lai?”

Uông Triết bị hắn nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng: “Uhm, nội em là người Đức.”

Tên Alpha này tựa hồ cũng khá thân thiện, Tương Thiếu Diễm nghĩ thầm.

Nhưng sau đó hắn lập tức nhớ tới việc tên này chính là “chỉ đích danh” muốn cùng hắn ở cùng, nên sắc mặt liền lạnh xuống.

“Tại sao lại muốn ở cùng phòng với tôi? Chúng ta có quen biết sao?”

Uông Triết không ngờ Tương Thiếu Diễm lại trực tiếp như vậy, nhất thời có chút không biết phải làm sao, ấp a ấp úng nói: “Cũng không tính là có quen biết … Chúng ta trước đây đã từng gặp qua, nhưng học trưởng chắc là không có ấn tượng …”

Tương Thiếu Diễm hỏi: “Gặp chỗ nào?”

“Trước đây em bị người ta ăn hiếp, học trưởng có giúp em đánh đám người đó …”

“Cậu? Bị ăn hiếp?” Tương Thiếu Diễm như vừa nghe được một chuyện cười.

“Chẳng phải cậu là Alpha hay sao?”

Thông thường mà nói, Omega nhu nhược hoặc là Beta mới là đối tượng dễ bị ăn hiếp, còn cái chuyện Alpha bị ăn hiếp này, mặc dù với hiểu biết của Tương Thiếu Diễm cũng có thể coi là có khả năng, nhưng đó không phải chuyện thông thường, thậm chí có có thể nói là không thể tưởng tượng nổi, huống chi cái tên Alpha trước mặt mình cũng không gầy yếu.

Ánh mắt Uông Triết có chút né tránh, tựa hồ không muốn kể tiếp, Tương Thiếu Diễm cũng không hỏi lại, chuyển đề tài: “Vậy cậu muốn ở cùng phòng với tôi là có ý gì? Muốn làm tiểu đệ của tôi?”

Uông Triết hai tay nắm lấy vạt áo của mình vo thành một cục, khẩn trương tới trán cũng đổ đầy mồ hôi, miệng mở ra rồi khép lại, tựa hồ như không nói nên lời.

“… Nói đi!” Tương Thiếu Diễm cũng không biết làm sao.

Hắn chưa từng thấy qua Alpha nào lại dễ bị hoảng sợ như y.

“Học trưởng, em..

em …”

Uông Triết do dự mãi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nâng lên đôi mắt xanh biếc đầy kiên định nhìn về phía Tương Thiếu Diễm.

“Em thích anh! Xin … Xin hãy làm người yêu của em!”

Tương Thiếu Diễm sửng sốt.

Không nghĩ tới niên đệ vừa mới gặp mặt đã tỏ tình.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên hắn nhận được một lời tỏ tình nghiêm túc tới thế.

Alpha muốn tới gần hắn quả thật không ít, dù sao Omega với Alpha mà nói luôn có lực hấp dẫn, cho dù Tương Thiếu Diễm là một Omega tàn bạo đầy lệ khí, cũng không phải là không ai muốn.

Chỉ là đám Alpha mang chút ham vui tới tỏ tinh với hắn, tỏ tình bị từ chối thì bị chạm lòng tự ái, còn cố ý thả ra chút tin tức tố với ý đồ muốn khiến hắn chịu thua, nói chung, chẳng có tên nào chân tâm mà tới tỏ tình với hắn.

Câu nói “Em thích anh” này, chưa từng có ai chân chân thật thật mà nghiêm túc nói với hắn.

“… Bởi vì tôi đã từng cứu giúp cậu?”

Tương Thiếu Diễm cũng có chút khó hiểu, những người yếu đuối đã từng được hắn cứu giúp, cũng chẳng có ai chạy tới trước mặt hắn muốn mang thân báo đáp cả.

Uông Triết tựa hồ đã dùng hết toàn bộ dũng khí cho lần tỏ tình hồi nãy, lúc này chợt trở nên bối rối: “A, em không biết..

Dù thế nào đi nữa, dù thế nào đi nữa, em chính là rất thích học trưởng …”

Tương Thiếu Diễm nhíu mi.

Ngay cả vì sao thích cũng không biết, tên này là bị sao thế?

Tuy rằng mới nãy được tỏ tình khiến hắn có chút bất ngờ, nhưng sau khi hồi phục tinh thần, Tương Thiếu Diễm lại không cảm thấy tên Alpha thoạt nhìn tính cách yếu ớt trước mặt mình không thuộc khẩu vị của mình.

Thế nhưng dù sao cũng phải nể mặt đối phương đã thật lòng tỏ tình, hắn vẫn quyết định cho y một cơ hội nữa.

“Cậu thả ra chút tin tức tố đi.”

“… Hả?”

“Để tôi ngửi một chút xem thế nào, nếu như đủ mạnh, tôi có thể suy nghĩ.”

Đây là nhượng bộ lớn nhất của Tương Thiếu Diễm rồi, tính cách yếu ớt có thể rèn đúc được, nhưng tin tức tố mà yếu thì không có biện pháp.

Uông Triết nghe xong câu nói của hắn, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, biểu tình ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, một lát sau mới lúng túng nói.

“Tin tức tố của em rất nhạt … Hầu như không có vị đạo nào cả, thế nhưng, em thật sự rất yêu thích anh —“

“Ngừng!” Tương Thiếu Diễm không chút lưu tình cắt đứt lời y.

“Cám ơn cậu đã yêu thích, nhưng tôi đang định tìm kiếm một Alpha có tin tức tố đủ mạnh để trấn áp tôi, cậu không thích hợp, từ bỏ đi.”

Uông Triết ngẩn ra, sau đó sự nồng nhiệt trong mắt từng chút một biến mất, ngay cả đôi mắt cũng trở nên ảm đạm, vốn là màu xanh biếc, chợt trở nên có chút u ám.

“Vâng …”

Y cúi đầu, thân hình cao lớn có chút hạ thấp, khiến Tương Thiếu Diễm chợt liên tưởng tới còn Husky dịu ngoan nhà mình bộ dáng mỗi lần bị ủy khuất, hắn theo thói quen chợt đưa tay xoa xoa đầu đối phương.

“Vừa dễ bị hoảng sợ vừa ngoan như thế, trách không được người khác lại muốn ăn hiếp cậu.”

Uông Triết chờ Tương Thiếu Diễm xoa đầu xong mới ngẩng đầu, uể oải trên mặt vẫn chưa rút đi, thế nhưng nhờ vào hành động vừa nãy của hắn, miễn cưỡng nở ra được một nụ cười.

“Học trưởng, vậy em có thể ở cùng phòng với anh không? Em tuyệt đối sẽ không làm loạn.”

Tương Thiếu Diễm suy nghĩ một chút.

Tên Alpha theo lời cô nói quả thật y phốc, chẳng có tính uy hiếp gì cả, không cần lo lắng bị y tập kích.

Dù sao đối phương có thật sự tập kích hắn, hắn cũng có thể kiềm chế được.

“Được, cậu cứ ở đi, nếu như biểu hiện không tốt, tôi lại đuổi cậu đi sau.”

Uông Triết khóe miệng chợt xụ xuống: “Không nên đuổi em có được không, học trưởng, em sẽ ngoan mà …”

“Xem biểu hiện.” Tương Thiếu Diễm cũng không kiên trì.

Nói chuyện xong, Tương Thiếu Diễm cũng coi như có trách nhiệm của một học trưởng, đem hành lý của Uông Triết cùng y sắp xếp, tiện để nói một chút sự tình trong phòng.

Đang lúc nói chuyện thì biết được hiệu trưởng chính là bác của Uông Triết, thảo nào lại có thể chỉ định được ký túc xá.

Tương Thiếu Diễm ngay từ đầu cũng phiền có bạn có cùng phòng, nhưng bây giờ cũng không cảm thấy vậy nữa.

Uông Triết nhìn qua chẳng khác gì một con chó Husky lớn, rất ngoan, kêu làm gì thì làm cái đó, ngay cả nhà vệ sinh cũng tự giác đi chà rửa, ngoại trừ có chút khá tích cực nhiệt tình ra, thì có thể xem như là một bạn cùng phòng lý tưởng.

Cũng được, coi như đang nuôi một thú cưng vậy.hết chương 03.