Chương 826: Ra lệnh cho anh ta cởi đồ

Trong sân bay có một phen náo loạn, sau khi mọi người đưa mắt nhìn nhau thì bắt đầu bàn tán.

“Cái thằng nhóc bị truy đuổi kia là tù nhân à?”

“Trong sân bay này có an toàn hay không vậy?”

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế?”

Mọi người mồm năm miệng bảy.

Nhiên Mộc Miên nghe thấy có người hô to gọi nhỏ bên tai, sững sờ ngẩng đầu lên, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn về phía trước.

Vẫn thông qua bức tường kính trước mặt, Nhiên Mộc Miên thấy Lang Khiếu Nhật và một vài người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ và cảnh vệ đang đánh nhau.

Rõ ràng những người đàn ông đó hoàn toàn không phải là đối thủ của Lang Khiếu Nhật.

Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Nhiên Mộc Miên lập tức đứng dậy và chạy đến cửa soát vé ở đó.

Cô không có vé vào cổng lên máy bay này nên không thể qua được, đành phải tự mình nhảy qua lan can.

Nếu cô không nhảy rào đi ngăn cản Lang Khiếu Nhật, e rằng hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.

Ngay khi Lang Khiếu Nhật giơ năm đấm chuẩn bị đấm vào tên cảnh vệ cuối cùng trước mặt, Nhiên Mộc Miên đã kịp thời chạy tới, giang tay ra, đứng chắn trước mặt cảnh vệ.

Nắm đấm của Lang Khiếu Nhật mang theo một luồng gió lạnh, vững vàng dừng lại trước mũi Nhiên Mộc Miên.

Các cảnh vệ và bảo vệ bị đánh ngã nằm trên mặt đất, cả đám trợn to mắt nhìn tình hình này mà hút vào một hơi lạnh.

Nhiên Mộc Miên nhìn Lang Khiếu Nhật mà không có một chút sợ hãi nào, ra lệnh: “Lang Khiếu Nhật, dừng lại!”

“Cô chủ…” Lang Khiếu Nhật đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Thật ra là anh muốn đuổi Minh Tư Thành về lại cho cô.

Anh ta chỉ không muốn thấy cô đau lòng rơi lệ.

Bởi vì anh ta phát hiện những giọt nước mắt của cô sẽ khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Lang Khiếu Nhật không biết nên giải thích cảm xúc của mình với Nhiên Mộc Miên như thế nào, có chút mờ mịt, lại có hơi bất lực.

Nhiên Mộc Miên đi cùng Lang Khiếu Nhật, sau khi lấy lại hành lý của mình, bị nhân viên an ninh của sân bay kéo đến đồn cảnh sát ở Bắc Bình.

Đây lại là một lần vi phạm nội quy, ẩu đả với cảnh vệ, gây rối trật tự công cộng… khiến Nhiên Mộc Miên đi theo Lang Khiếu Nhật hết đường chối cãi.

Thái độ nhận lỗi của Nhiên Mộc Miên rất tốt, không làm khó xử bất kỳ ai, không cố tình gây chuyện, càng không gọi ông bố “toàn năng” của mình, mà thay vào đó là tự mình giải quyết vấn đề.

Nên bồi thường thì bồi thường, nên giải thích thì giải thích, nên ký tên thì ký tên.

Sau khi lăn lộn trong đồn cảnh sát cả một ngày, mãi đến chín giờ tối, Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật mới rời khỏi đồn cảnh sát.

Lang Khiếu Nhật giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, ngơ ngác miên man suy nghĩ, vừa kéo vali vừa đi theo phía sau Nhiên Mộc Miên.

Nhiên Mộc Miên đột ngột dừng bước lại, Lang Khiếu Nhật cũng dừng lại.

“Lang Khiếu Nhật, trên người anh có bị gì không?” Nhiên Mộc Miên quay đầu lại hỏi.

Lúc đầu, khi anh ta ở sân bay, mấy cảnh vệ kia có dùng dùi cui để đánh Lang Khiếu Nhật.

Lang Khiếu Nhật khẽ lắc đầu.

Nhiên Mộc Miên lại bán tín bán nghi.

Tối nay không thể đến suối nước nóng ở Hải Vân, bọn họ.

lỡ giờ đăng ký vé máy bay, đồng thời hiện tại cũng không còn vé đi Hải Vân nữa.

Nhiên Mộc Miên đưa Lang Khiếu Nhật về khách sạn.

Lang Khiếu Nhật vừa đặt vali xuống, Nhiên Mộc Miên vừa mở vali ra vừa ra lệnh: “Cởi quần áo ral”

“?“ Lang Khiếu Nhật ngơ ngác nhìn Nhiên Mộc Miên.

Chỉ thấy Nhiên Mộc Miên lấy hòm thuốc ra khỏi vali.

Nhiên Mộc Miên ra ngoài, có thể nói là đã “trang bị đầy đủ”, chiếc vali khổng lồ đúng là có tất cả những thứ nên có.

“Còn chưa cởi?” Một tay Nhiên Mộc Miên cầm hộp thuốc, một tay chống nạnh, đến trước mặt Lang Khiếu Nhật, ra dáng nữ hoàng.

Lúc này Lang Khiếu Nhật mới bình tính bắt đầu cởi quần áo.

Sau đó, Nhiên Mộc Miên mở hộp thuốc, lấy tăm bông và dầu bôi chấn thương ra.

Một lúc sau, Lang Khiếu Nhật đã cởi trần trước mặt Nhiên Mộc Miên.

Lang Khiếu Nhật có dáng người gầy gò, nhưng trên bụng vẫn có cơ bụng.

Nhưng mà…

Cầm dầu thuốc và bông gạc trên tay, khi ngước mắt lên nhìn thấy phía sau lưng của Lang Khiếu Nhật, Nhiên Mộc Miên bỗng chốc rợn người.

Làn da của Lang Khiếu Nhật trắng bệch, trên lưng có những vết lằn cũ mới chồng chất.

Những vết bầm tím do dùi cui lúc đầu khiến lưng anh ta trông rất kinh khủng.

“Có đau không?” Nhiên Mộc Miên quan tâm hỏi.

Lang Khiếu Nhật mím chặt môi, im lặng không nói gì.

Những vết roi trên lưng anh ta là do ông ngoại Nhiên Hoàng Biên của Nhiên Mộc Miên cô tạo thành.

Trong phòng thí nghiệm đó, sế không có ai thực sự quan tâm đến anh ta.

Nhiên Mộc Miên vừa xoa dầu thuốc lên người Lang Khiếu Nhật vừa nhẹ nhàng thổi lên người anh ta: “Khi tôi còn nhỏ, mẹ cũng bôi thuốc cho tôi như thế này. Nhưng mà để tôi nói cho anh nghe một bí mật! Mỗi lần tôi bị thương, trong vòng chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, vết thương sẽ biến mất khỏi cơ thể.

Anh thấy có kỳ lạ không? Thật ra, có đôi khi, tôi luôn nghĩ mình đang mơ hoặc là nảy sinh ảo giác.”

Khi cô nói tới đây, Lang Khiếu Nhật đột nhiên quay người ng lại, kéo Nhiên Mộc Miên vào lòng, ôm chặt lấy cô.

Nhiên Mộc Miên trợn tròn mắt kinh ngạc, khi định đẩy Lang Khiếu Nhật ra thì càng ngày càng bị anh ta ôm chặt hơn.

Hai má cô thân mật áp sát vào lồng ngực anh ta, trái tim mạnh mẽ có lực trong lồng ngực anh ta đập rất nhanh, tiếng “thình thịch” như thể đang lo lắng.

“Nếu cô chủ muốn khóc, có thể khóc trong lòng tôi” Giọng điệu Lang Khiếu Nhật bình tĩnh, không có cảm xúc hỗn loạn gì.

Nhiên Mộc Miên ngừng vùng vẫy, nhưng cô đã không còn muốn khóc nữa.

“Lang Khiếu Nhật, nhịp tim của anh đập rất nhanh, có phải nhịp tim của “sói” đều nhanh như vậy hay không?” Nhiên Mộc Miên không nhịn được hỏi đùa.