*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 799: Người con gái đầu tiên rung động

Ngày hôm sau.

Sau khi ngủ một giấc mở mắt dậy nhìn thấy Minh Tư Thành, đôi môi màu hồng không kiềm được khẽ nhếch lên.

Minh Tư Thành đang ngủ say, từ ánh nắng ban mai từ giữa rèm cửa chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đôi mi thanh mảnh in bóng mí mắt của anh.

Anh làm sao có thể đẹp như vậy?

Nhiên Mộc Miên không kiềm được vươn tay sờ khuôn mặt của Minh Tư Thành, nhưng vô tình bị anh bắt lại.

Minh Tư Thành mở to mắt ra, khóe miệng nở nụ cười, giọng nói lười biếng trầm thấp vang lên: “Tiểu công chúa của anh tỉnh ngủ rồi hả?”

“Ừm, còn anh thì sao?” Nhiên Mộc Miên ngọt ngào khế mỉm cười.

Lúc này Minh Tư Thành mới mở to hai mắt, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nhiên Mộc Miên, không kiềm được khẽ hôn lên trán của cô: “Công chúa điện hạ, chào buổi sáng”

Nhiên Mộc Miên rụt cổ, lại nhích vào lòng của Minh Tư Thành, sau khi tìm một vị trí thoải mái, cười nói: “Đây là lần đầu tiên em ngủ ở trên sofa”

Cũng đúng, tối qua hai người bọn họ ôm nhau ngủ, nằm ngủ quên trên sofa.

Minh Tư Thành không nhin được cười, lúc đứng dậy còn ôm Nhiên Mộc Miên lên: “Anh đưa em lên giường đi ngủ.”

“Không cần!” Nhiên Mộc Miên theo bản năng vòng tay qua cổ của Minh Tư Thành: “Em không ngủ được nữa”

“Vậy..” Minh Tư Thành cười đầy ẩn ý: “Để anh hôn một chút”

“Được thôi!” Sau khi Nhiên Mộc Miên vô cùng sảng khoái gật đầu đồng ý, chủ động nâng mặt mình đến sát gần môi của Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành không có hôn cô, mà kéo tay của Nhiên Mộc Miên, khẽ cười: “Công chúa điện hạ của anh, anh thật sự phải đi rồi, anh không thể để bố mẹ em phát hiện anh lén lút đi vào đây”

“Vậy anh tính đi như thế nào?” Nhiên Mộc Miên không tò mò hỏi.

Minh Tư Thành hôn lên trán của Nhiên Mộc Miên, khẽ nhướng mày: “Anh làm sao đến được thì có thể đi như thế đó “

Khi Nhiên Mộc Miên đứng ở cửa sổ tiễn Minh Tư Thành đi, Đồng Kỳ Anh đẩy cửa đi vào.

“Mộc Miên, hôm nay cùng mẹ đi mua sắm đi!” Đồng Kỳ Anh cầm một chiếc hộp dài đi đến: “Đây là váy mà tháng trước mẹ nhờ nhà thiết kế may riêng cho con, con mặc thử xem sao”

“Được!” Nhiên Mộc Miên lập tức ngoan ngoãn đi về phía Đồng Kỳ Anh.

Hai mẹ con ở trong phòng bỗng chốc cười nói vui vẻ.

Một bên khác, Minh Tư Thành sau khi rời khỏi biệt thự riêng của Phó Quân Tiêu, đi lên một chiếc xe địa hình màu xanh nâu.

Ngồi ở ghế lái, Bùi Hạ Sênh hai tay nắm vô lăng, cảm khái nói: “Nhìn khuôn mặt tàn đầy gió xuân của anh, tôi liền biết anh đã xử lý gọn ghẽ cô bạn gái nhỏ đó rồi “Tôi tự thân xuất mã, không nắm phần thắng sao?” Minh Tư Thành khẽ nhếch miệng.

Bùi Hạ Sênh tò mò hỏi chuyện: “Anh làm cô ấy rồi sao?”

“Cô cảm thấy tôi là kiểu đàn ông tùy tiện đó sao?” Minh Tư Thành vừa tháo trang bị ra khỏi người, vừa lạnh lùng liếc Bùi Hạ Sênh.

“Cô Nhiên Mộc Miên đó rốt cuộc có điểm nào tốt? Các người đều cưng chiều cô ấy như vậy?” Bùi Hạ Sênh thở dài, đến cả bà Bùi Cúc Hoa cũng thích Nhiên Mộc Miên.

Sau khi Minh Tư Thành cởi trang bị của mình, lại cầm lên một chiếc laptop.

Anh rất nhanh thì hồi phục được hệ thống an toàn của biệt thự nhà Phó Quân Tiêu, nếu không khi bị Phó Quân Tiêu phát hiện ra, vậy thì phiền phức lớn rồi.

Bùi Hạ Sênh nhìn thấy Minh Tư Thành đang chuyên tâm làm chuyện riêng của mình, cũng không làm phiền anh nữa, chỉ hướng về phía cửa sổ ngoài xe, nhìn ngôi biệt thự sang trong như cung điện.

Thật ra, mỗi người con gái đều có một giấc mộng công chúa, chẳng qua bị hiện thực phá hủy mà thôi.

Nhưng Nhiên Mộc Miên thì không như vậy.

Sau khi Minh Tư Thành làm xong, đóng laptop, nhìn Bùi Hạ Sênh ra mệnh lệnh nói: “Lái xe, chúng ta có thể đi rồi”

Lúc này Bùi Hạ Sênh mới bắt động khởi động xe.

“Anh rất trân trọng Nhiên Mộc Miên!” Bùi Hạ Sênh vừa lái xe, vừa tán gẫu với Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành khoanh tay, lười biếng dựa vào ghế lái phụ, khẽ nhếch miệng: “Đương nhiên, ai kêu cô ấy là người khiến tôi rung động”

“Vậy chính là nói trước khi gặp cô ấy, anh không có người con gái mình thích?” Đột nhiên Bùi Hạ Sênh cảm thấy khó tin.

Minh Tư Thành nhắm mắt, không trả lời, cũng xem như thừa nhận rồi.

Tối qua, Nhiên Mộc Miên ngủ ngon, nhưng anh thì không ngủ ngon.

Đã đến thời gian, Minh Tư Thành và cùng đám người Trương Hùng Cường tạm biệt, trong lòng có chút thất vọng quay người vào cửa lên máy bay.

Dưới sự hướng dẫn của tiếp viên, Minh Tư Thành tiến vào khoang hạng nhất, vừa ngồi xuống, có một cánh tay trắng nõn, cầm điện thoại giơ đến trước mắt anh.