*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tư San cảm thấy có phải bản thân cô ta nên nhân thời cơ trai đơn gái chiếc ở chung một phòng như bây giờ, chủ động đi về phía Phó Quân Bác, ngồi lên trên đùi anh, ôm lấy cổ anh rồi in một nụ hôn lên trên môi anh hay không? Nhưng mà bây giờ với thái độ của Phó Quân Bác đối với cô ta, nếu như cô ta mà làm như thể thì nhất định sẽ khiến cho anh ghét bỏ.

Trong đầu Lý Tư San nghĩ nghĩ, hay là thôi vậy, tiếp tục làm bản thảo thiết kế trên máy tính xách tay của mình đi thì hơn.

Sau khi Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong rồi đi ra từ trong nhà tắm thì cô phát hiện rằng Phó Quân Bác vẫn còn chưa về nhà, cô lo cho anh nên lập tức gọi một cuộc điện thoại cho anh.

Lúc này, điện thoại của Phó Quân Bác rung mạnh vào giờ này hấp dẫn lòng hiếu kỳ của Lý Tư San.

Bởi vì giữa hai người bị ngăn cách bởi tấm kính thủy tinh, Lý Tư San chỉ nghe láng máng Phó Quân Bác đang dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Ừ, anh sẽ trở vê ngay đây!" Ngay sau đó, sau khi Phó Quân Bác cúp điện thoại xong thì anh bắt đầu thu dọn tài liệu bên tay cùng với máy tính xách tay đã được tắt máy.

Khi anh xách theo túi công văn đi ra ngoài, nhìn thấy đèn trong phòng thư ký vẫn đang sáng thì anh mới phát hiện là Lý Tư San vẫn còn đang ngôi trước bàn làm việc bên kia.

Lý Tư San thấy Phó Quân Bác muốn đi, cô ta cũng vội vàng sắp xếp lại tài liệu, tắt máy tính đi, chào hỏi anh một tiếng: "Em đi xuống lầu với anh nhét" Lúc đầu cô ta còn cho rằng Phó Quân Bác sẽ không thèm quan tâm đến cô ta, nhưng bất ngờ là thế mà anh lại dừng bước chân lại vì cô ta.

Thế nhưng anh làm vậy chỉ xuất phát từ việc anh lo rằng để một cô gái như cô ta ở lại phòng làm việc cũng không quá thỏa đáng mà thôi.

Lý Tư San thu dọn đồ đạc của mình xong, đeo túi xách lên trên vai, đi theo Phó Quân Bác vào thang máy.

Trong không gian chật hẹp, một mùi hương nước hoa nhàn nhạt truyền ra từ trên người cô ta.

Đột nhiên Phó Quân Bác phát hiện, nước hoa trên người Lý Tư San là loại nước hoa rẻ tiền mà khi hai người bọn anh yêu nhau cuồng nhiệt vào năm năm trước, anh đã tặng cho cô ta.

Cả đời này anh cũng khó quên được mùi hương đó.

Anh cũng không ngờ rằng thể mà anh lại còn có cơ hội được ngửi mùi vị này.

Sau khi thang máy đi đến tâng một, Phó Quân Bác đi ra khỏi thang máy trước.

Tới trước cửa, lúc hai người mỗi người đi một ngả thì anh mới lên tiếng nói với Lý Tư San: "Chai nước hoa kia đã không còn thích hợp với cô nữa rồi, cô có thể đổi sang một chai nước hoa cao quý hơn, hợp với thân phận của cô hơn”

"Em..."

Lý Tư San muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn chäảm chằm vào bóng dáng càng lúc càng xa của Phó Quân Bác.

Ý trong lời nói này của anh, là muốn để cho cô ta hãy quên anh sao? Ý của anh là muốn nói anh đã không còn thích hợp với cô ta nữa, bảo cô ta đi tìm một người đàn ông khác càng tốt hơn anh, càng xứng đáng với cô ta hơn anh sao? Lý Tư San vừa nghĩ đến đây, trong ngực cô ta khó chịu và đau đớn tựa như có mấy ngàn con kiến đang căn xé, nước mắt loanh quanh trong khóe mắt.

Quân Bác...

Em không quên anh được...

Em phải làm sao bây giờ? Cô ta cảm thấy con người cô ta thật sự rất mâu thuẫn, một bên vì việc làm ăn của gia tộc, cô ta lại không thể không đi dụ dỗ Phó Quân Tiêu, một bên lại không bỏ xuống được mối tình cũ của mình, đa sâu đa cảm ở nơi này.

Lý Tư San thường xuyên cảm thấy bản thân cô ta cực kỳ có hơn người, cũng rất có lòng tin

- -------------------