*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 739: Không khác biệt lắm

Một lúc sau Nhiên Mộc Miên vẫn còn cảm giác hoảng hồn, liền nói: “Dường như không có gì bẩn nữa rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Lang Khiếu Nhật khẽ gật đầu.

Bấy giờ Nhiên Mộc Miên mới thật sự để ý, trong thư viện tầng này chỉ còn lại cô và Lang Khiếu Nhật.

“Thiên Ngân thật là, về rồi cũng không chịu nói với mình một tiếng nữa” Nhiên Mộc Miên than thở, đặt dụng cụ xuống, Lang Khiếu.

Nhật bước theo cô xuống lầu.

Đối với chàng vệ sĩ riêng Lang Khiếu Nhật này, Mộc Miên ngay cả một chút cảm giác an toàn cũng không cảm thấy được, thậm chí cô lại rất cảnh giác với anh ta.

Tuy ông ngoại đã nói trên danh nghĩa là để bảo vệ cô, nhưng cô luôn cảm thấy dường như Lang Khiếu Nhật được ông ngoại cử đến để theo dõi cô.

Đơn giản là vì lúc đó ở trên phố, cô đã trông thấy thân phận thật sự của Lang Khiếu Nhật.

Có phải ông ngoại sợ răng cô sẽ giải quyết chuyện của họ?

Không đúng!

Nhiên Mộc Miên đăm chiêu suy nghĩ, trong lòng có chút lo lắng.

Đúng lúc này, Minh Tư Thành đang thong thả từ dưới lầu bước đến, vừa đi tới góc của tầng thượng đã nhìn thấy cảnh tượng Lang Khiếu Nhật đang ôm Nhiên Mộc Miên, bốn mắt đang đối diện nhau.

Tay anh đang nảm lấy thanh vịn bất chợt nằm chặt thành quả đấm.

Sau đó, anh từ từ buông lỏng tay ra, không nói câu gì mà lẳng lặng quay đi.

Tính tình của Nhiên Mộc Miên như thế nào, ngay từ đầu không phải anh đã phát hiện ra rồi sao?

Đầu tiên là Lạc Vũ, sau đó gặp anh trên mạng internet, tiếp đó là gặp anh trong thực tế, và bây giờ lại là Lang Khiếu NỈ Một lúc sau khi Minh Tư Thành rời đi, Lang Khiếu Nhật mới buông Nhiên Mộc Miên ra Nhiên Mộc Miên đã không còn cảm thấy hốt hoảng nữa, giọng nói có phần lúng ta lúng túng: “Cảm ơn.”

Lang Khiếu Nhật không có đáp lại, cũng không có nói cho cô biết vừa rồi anh ta mới ngửi được mùi hương của vị hôn phu cô.

Ngay lúc này, điện thoại di động của Nhiên Mộc Miên bất ngờ đổ chuông.

Hiển thị tên người gọi là “Hạ Chí Mẫn”.

Nhiên Mộc Miên do dự trước khi trả lời cuộc gọi.

Lang Khiếu Nhật ý thức quay lưng lại.

“Học trò à, thứ bảy tuần này, tôi có một người bạn tổ chức sinh nhật. Hy vọng em có thể đi cùng tôi” Hạ Chí Mẫn nói thẳng.

Nhắc đến thứ bảy của tuần này, Nhiên Mộc Miên chỉ nhớ răng thứ bảy này cũng là sinh nhật của Minh Tư Thành, vì vậy cô đã từ chối lời đề nghĩ của Hạ Chí Mẫn mà không chút do dự.

“Em bận rồi ạ!”

“Tại sao từ lúc chúng ta gặp nhau, em liền nhất quyết từ chối tôi thế?” Giọng điệu của Hạ Chí Mẫn có vẻ rầu rĩ không được vui.

‘Thế mà bản thân Nhiên Mộc Miên cũng không nhận ra được điều này, ngược lại khi được anh ta hỏi về vấn đề này, cô thậm chí còn không biết giải thích thế nào.

“Mấy ngày trước, vào cuối tuần, tôi rủ em ra ngoài chơi game, em không chịu. Hôm nay, tôi chỉ yêu cầu em có một chuyện này thôi, mà em vẫn không chịu. Học trò à, em có gì không hài lòng về người sư phụ là tôi đây à? Nếu em cảm thấy có gì không hài lòng thì cứ việc nói thẳng ra nhé.” Hạ Chí Mãn nói một cách nghiêm nghị Nhiên Mộc Miên lúng túng cười, đáp: “Không phải đâu ạ! Em không có gì không hài lòng về sư phụ hết! Chỉ là do em không có thời gian thôi ạ”

“Lần nào cũng là trùng hợp sao? Hay là, em không muốn gặp tôi, và cố tình bịa ra lý do” Hạ Chí Mẫn hỏi với mười phần bất mãn.

Nhiên Mộc Miên thẳng thắn nói: “Thứ bảy này là sinh nhật vị hôn phu của em”

“Thật sao? Thật là trùng hợp!” Hạ Chí Mẫn lạnh lùng nói.

Giọng điệu của anh ta có sự nghi ngờ cô quá rõ ràng, Cũng không hiểu tại sao, ngay cả Mộc Miên cũng luôn cảm thấy người sư phụ sau cuộc gặp gỡ này khác hắn sư phụ mà cô đã gặp trong trò chơi Nghĩ đến đây.

Nhiên Mộc Miên lơ đễnh đáp: ‘À, đúng vậy, thật là trùng hợp! Em nghĩ chúng ta vẫn nên duy trì mối quan hệ giữa sư phụ và học trò trong game! Trong thế giới thực, không nên giữ mối quan hệ thầy trò này . Cũng không nhất thiết phải giữ liên lạc với nhau nữa. Nên như trước đây, tùy hỷ mà chúng ta có thể gặp  nhau trong game hoặc chỉ để lại tin nhắn cho nhau trong trò chơi thôi.”

“Em cho răng tôi đang theo đuổi em?” Hạ Chí Mẫn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Nhiên Mộc Miên xấu hổ nói: “Em không có ý đó”

“Nếu em đã quyết định như vậy. Vậy thì tôi sẽ không làm phiền em nữa Hạ Chí Mẫn nói xong liền cúp máy.

Nhiên Mộc Miên không quan tâm lắm, sau khi cất điện thoại, cô vô thức nhìn về phía Lang Khiếu Nhật.

Lang Khiếu Nhật có hình dáng trông rất mảnh khảnh, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.

Anh ta đang quay lưng về hướng cô, cô cũng không mảy may gọi anh ta mà tự ý bỏ đi.

Cô mới bước xuống mấy bước, Lang Khiếu Nhật đã quay người lại, lẳng lặng đi theo cô.

Ngày hôm sau đã là thứ sáu và không có lớp học vào buổi chiều, sau khi Nhiên Mộc Miên cùng Cố Thiên Ngân nói chuyện đôi ba câu với nhau, họ liền mỗi người ai về nhà nấy.

Ngày mai là sinh nhật của Minh Tư Thành, vị hôn phu của cô, cô nên chọn món quà gì cho anh nhỉ?

Mộc Miên mặc dù đã đi dạo nhiều vòng trong khu trung tâm mua sắm cao cấp thế nhưng vẫn không chọn được món quà yêu thích, cô đành phải lên mạng tìm món quà thích hợp hơn trong lúc ngồi nghỉ ở khu vực nghỉ ngơi của trung tâm mua sảm.