Một đường nhàn nhạt lãnh tĩnh, Liên Kỳ Quang mặc một thân quần áo thoải mái mặt than lắc lư đi tới cổng học viện, thản nhiên quét nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc phi hành khí đang đáp ở một nơi không gây chú ý.

Bề ngoài hoa lệ, dấu hiệu màu vàng đầy khí phách đã nói cho mọi người biết xuất thân của nó. Tuy đậu ở một góc kín đáo nhưng vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò cộng thêm ước ao.

Cửa phi hành khí mở ra một khe nhỏ, một cái đầu xù xù lộ ra.

“Tiểu Quang, mau lại đây.” Quan Trạch vẫy vẫy tay, gọi khẽ.

Liên Kỳ Quang chậm rãi đi qua, cửa phi hành khí mở rộng, trong ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ, ghen tị của đám người xung quanh, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh bước vào. Theo cửa đóng lại, phi hành khí vút một phát, thật suất rời khỏi tầm mắt mọi người.

(trên phi hành khí)

“Tiểu Quang! Thật đáng yêu! !” Nhìn thấy Liên Kỳ Quang, ánh mắt Quan Trạch liền sáng long lanh muốn bổ nhào qua. Liên Kỳ Quang né người đá qua một cước, vững vàng dừng lại trước mặt Quan Trạch ba cm, lãnh tĩnh nhìn đối phương.

“Tiểu Quang.” Quan Trạch khựng lại, miễn cưỡng bảo vệ mặt, ủy khuất nhìn Liên Kỳ Quang.

Liên Kỳ Quang thu chân, xoay người đi tới ngồi xuống chiếc sô pha cách Quan Trạch khá xa, ngẩng đầu nhìn không khí trên đỉnh đầu, bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

“Tiểu Quang…”

“Tìm tôi có chuyện gì?” Mặt không biến sắc mở miệng, đánh gãy Quan Trạch lã chã mếu máo.

“Đương nhiên là tìm Tiểu Quang chơi rồi.” Lập tức, vẻ mặt Quan Trạch nào còn nửa phần khổ sở, hưng phấn nhìn Liên Kỳ Quang.

“…” Liên Kỳ Quang.

“Được rồi được rồi! Tôi thừa nhận.” Thấy Liên Kỳ Quang lại không thèm để ý tới mình, Quan Trạch lập tức nghiêm túc, chống cằm mỉm cười nhìn sườn mặt ngây ngô của Liên Kỳ Quang: “Tôi đến khu ba có chút việc, biết Tiểu Quang ở khu này nên đặc biệt tìm quỷ con không đáng yêu Thiệu Huyền kia xin số quang não của Tiểu Quang, tôi vẫn luôn muốn gặp Tiểu Quang người thật a. Lần trước tới Hạ Hầu gia, nhóc bị thương, Thiệu Huyền nó không cho tôi tới xem nhóc! Thực đáng ghét mà. Đúng rồi đúng rồi! Tiểu Quang, thương thế nhóc thế nào? Còn chỗ nào không khóe không? A! Hẳn là không có việc gì, nếu nhóc khó chịu, quỷ con Thiệu Huyền kia làm gì yên tâm để nhóc một mình chứ.”

Nghe Quan Trạch lẩm bẩm bên tai, Liên Kỳ Quang vẫn luôn thất thần cũng nhịn không được hơi liếc mắt. Người này, không khát à?

“Tiểu Quang, chẳng lẽ nhóc không muốn biết vì sao tôi lại tới khu ba à?” Quan Trạch sáp qua, ánh mắt mong đợi nhìn Liên Kỳ Quang.

“… không muốn.” Nhìn biểu tình Quan Trạch, Liên Kỳ Quang trầm mặc quay đầu đi, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Được rồi, tôi liền nói cho nhóc biết vậy.”

“…” Liên Kỳ Quang.

“Này có liên quan tới anh trai nhóc, anh nhóc hiện giờ đang hợp tác với Vũ Trì. Nhóc không biết đi, trong tay nah nhóc có một kịch bản, tên là ‘Tiếu Ngạo Giang Hồ’, chẹp! Nói này nhóc cũng đừng giận, anh nhóc một mình không quyền không thế, căn bản không thể nuốt trôi miếng thịt này, cho dù miễn cưỡng cắn trong miệng, nếu không có ai bảo vệ thì trước sau gì cũng bị kẻ khác cướp đi. Cho nên anh nhóc tìm tới Vũ Trì đề nghị hợp tác. Kỳ thực mới đầu Vũ Trì cũng vì nể mặt mũi nhóc mà thôi, nhưng sau đó Vũ Trì thực sự ôm kịch bản này không chịu buông tay. Nhóc biết không? Kịch bản kia thật sự quá tuyệt.”

Nghe Quan Trạch lải nhải về Tiếu Ngạo Giang Hồ, mày Liên Kỳ Quang giật giật, quay đầu không chút biến sắc nhìn đối phương: “Anh rốt cuộc tới đây làm gì?”

“Ách…” Gương mặt nghiêm túc của Quan Trạch nhất thời xuất hiện vết nứt, hiếm khi ngượng ngùng cúi đầu: “Chính là, chính là tới ứng tuyển vai diễn a.”

“Tiểu Quang! Nhóc biết tôi định ứng tuyển vai nào không?” Mới một giây đồng hồ liền lộ ra nguyên hình, Quan Trạch hưng phấn nhìn Liên Kỳ Quang, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Đông Phương Bất Bại! Tôi muốn ứng tuyển Đông Phương Bất Bại ! !”

Đông Phương Bất Bại? Nhớ tới nội dung mình đã xem trước kia, lại nhìn Quan Trạch đang cười thật ngu ngốc, Liên Kỳ Quang trầm mặc quay đầu đi, tiếp tục lơ đãng nhìn ra ngoài phi hành khí.

“Tiểu Quang, nhóc cảm thấy tôi có thể thành công không?” Quan Trạch trông mong nhìn Liên Kỳ Quang.

“…” Dưới ánh nhìn chằm chằm của Quan Trạch, Liên Kỳ Quang trầm mặc xê dịch cơ thể có chút cứng ngắc, không chút biến sắc chuyển đề tài: “Tôi đói bụng.”

“Di? Tiểu Quang vẫn chưa ăn cơm à?” Quan Trạch kinh ngạc, giống như mong muốn của Liên Kỳ Quang, không tiếp tục đề tài kia nữa.

“Ân.” Ngây ngô gật gật đầu.

“Con nít sao có thể không ăn cơm a?” Quan Trạch nhíu mày, xoay người đi tới bàn điều khiển tự động, chọn điểm đến.

“Tiểu Quang, cố thêm một lúc, một lúc là được ăn cơm.” Quan Trạch một lần nữa trở lại ngồi đối diện Liên Kỳ Quang.

“Bằng không, nhóc uống tạm chút thuốc dinh dưỡng đi?”

“…” Liên Kỳ Quang.

Thật lâu sau.

“Tôi, tự nhiên cảm thấy không đói nữa.”

Phi hành khí đáp xuống một con đường, Liên Kỳ Quang theo Quan Trạch đi xuống, vẻ mặt lãnh tĩnh nhìn đối phương thu phi hành khí vào trong không gian.

“Đi thôi, Tiểu Quang.” Quan Trạch cười nói: “Tôi từng tới đây rồi, nơi này dùng để tiếp đãi các vị khách tới từ khu một cùng khu hai, thức ăn làm rất ngon, nghe nói đều căn cứ theo thực đơn của địa cầu cổ làm ra.”

Đi theo sau Quan Trạch, Liên Kỳ Quang nhàn nhạt nghe đối phương lải nhải, cúi thấp đầu, nhìn chiếc bóng dưới chân mình, đầu óc tiếng vào trạng thái trống rỗng. Đột nhiên Liên Kỳ Quang hơi khựng lại, quay đầu, con ngươi đen tuyền nhìn về phía sau, trong mắt xẹt qua một tia u ám.

“Tiểu Quang, nhóc sao vậy?” Cảm nhận Liên Kỳ Quang dừng lại, Quan Trạch xoay người đi tới bên cạnh, nghi hoặc nhìn theo ánh mắt cậu.

“Không có gì.” Nhìn đám người đi tới đi lui, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh thu hồi tầm mắt: “Đi thôi.”

“Đi! Nhóc xem, ngay phía trước.” Quan Trạch vui vẻ đi trước dẫn đường, còn không ngừng giới thiệu xung quanh với Liên Kỳ Quang.

Đi theo sau Quan Trạch, Liên Kỳ Quang cúi đầu, gương mặt ngây ngô chậm rãi hiện lên chút khí lạnh.

Vừa nãy không phải ảo giác, cho tới giờ cậu chưa từng nhận nhầm.

Không sai, vừa nãy là…

Sát ý!

“Đi vào thôi!” Quan Trạch dẫn Liên Kỳ Quang tới trước một cửa tiệm tinh xảo thuần một màu trắng thì dừng lại, xoay người kéo cậu bước vào trong.

“Quan thiếu gia.” Quan Trạch chân trước vừa bước vào, một nam nhân trung niên liền bước tới, cung kính cúi chào.

“Vị này là bằng hữu của tôi, họ Liên.” Quan Trạch ý bảo Liên Kỳ Quang ở phía sau, đã không còn lải nhải ồn nào như ban nãy, sắc mặt bình thản nhìn nam nhân trung niên, thật sự làm Liên Kỳ Quang phải liếc mắt nhìn.

“Liên thiếu.” Nam nhân lập tức cung kính cúi chào.

“Quan thiếu, vẫn là phòng lần trước sao?”

“Không cần, hôm nay tôi cùng Tiểu Quan ngồi ở ngoài ăn.” Quan Trạch nói xong liền dẫn Liên Kỳ Quang tới bàn gần cửa sổ ngồi xuống.

“Tiểu Quang, nhóc muốn ăn gì?” Quan Trạch nói xong, ngón tay liền điểm nhẹ nút cảm ứng nhỏ cỡ móng tay trên bàn, màn hình giả lập lơ lửng trước mặt hai người, trên đó là một loạt tên các món ăn cùng hình minh họa.

“Tùy ý.” Liên Kỳ Quang đút tay vào túi tiền, mặt than nhìn xuống đất, lẳng lặng đáp.

Thái độ của Liên Kỳ Quang làm nam nhân trung niên đứng bên cạnh nhíu mày, nhưng Quan Trạch không hề để ý, quay đầu nhìn qua: “Vậy cứ làm mấy món tôi ăn lần trước đi.”

“Vâng! Xin đợi một chút.” Nam nhân cung kính cúi chào, sau đó xoay người rời đi.

“Tiểu Quang.” Chờ người nọ đi rồi, Quan Trạch liền nằm úp sấp xuống bàn, nhỏ giọng nói: “Có phải có tâm sự không? Sao tôi cứ cảm thấy nhóc không yên lòng?”

“Không có.” Mặt than nhìn chằm chằm mặt đất, bất quá Liên Kỳ Quang thời thời khắc khắc cảnh giác xung quanh.

Không phải ảo giác! Sát khí ngày càng mạnh, ở ngay gần đây.

Tốc độ làm cơm ba ngàn năm trước hoàn toàn không thể so với hiện giờ, không tới năm phút đồng hồ, mười mấy món ăn đã chỉnh tề dọn lên.

“Tiểu Quang, đến, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm thôi.” Quan Trạch cười cười nhìn Liên Kỳ Quang, đưa một cái muỗng qua.

Liên Kỳ Quang không chút biến sắc nhận lấy, phóng ánh mắt tới đồ ăn trên bàn, đang chuẩn bị động thủ thì…

Đây là cái gì?

Cải trắng xào?

Rau trộn cà rốt?

Dưa leo cắt lát?

….

Mấy thứ này cậu đều nhận ra, bất quá, cái màu đỏ xanh lam này là sao?

“Tiểu Quang? Làm sao vậy? Không thích à?” Quan Trạch gắp một miếng dưa leo màu lam đặt vào chén Liên Kỳ Quang.

“…” Không thích.

Mặt than nhìn chằm chằm miếng dưa leo sặc sỡ kia, Liên Kỳ Quang trầm mặc bỏ vào miệng.

Thấy Liên Kỳ Quang ăn, Quan Trạch vừa lòng mỉm cười, cũng bắt đầu dùng cơm.

Liên Kỳ Quang ngây ngô đút cơm vào miệng, Quan Trạch cũng không nói nhiều, nhất thời không khí quanh hai người nhất thời tĩnh lặng.

Theo thời gian từng chút trôi qua, Liên Kỳ Quang vẫn âm thầm cảnh giác xung quanh, lồng ngực chậm rãi buộc chặt.

Đột nhiên, động tác trên tay Liên Kỳ Quang khựng lại, nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tiểu Quang ! ?” Bị hành động bất ngờ của Liên Kỳ Quang làm giật mình, Quan Trạch nghi hoặc nhìn qua.

“Có kẻ thù không?” Nhìn con đường đông đúc, Liên Kỳ Quang lãnh tĩnh mở miệng.

“A?” Quan Trạch há miệng, vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ không hiểu vì sao Liên Kỳ Quang đột nhiên hỏi vậy.

“Có thời gian thì nghĩ lại đi!” Không quản Quan Trạch có hiểu hay không, Liên Kỳ Quang biến sắc, lập tức bật dậy túm lấy Quan Trạch vẫn còn đang ngơ ngác, ôm lấy đối phương, thân mình dùng sức cầm lấy cái bàn làm khiên chắn, lăn tới một góc chết mà lúc mới vào đã chú ý.

Cùng lúc đó, một loạt viên đạn bay tới, bắn nát kính thủy tinh trước chỗ Liên Kỳ Quang cùng Quan Trạch vừa ngồi ban nãy.

Trên đường, nhất thời hỗn loạn