Kết thúc bữa sáng vẫn dư giả khá thời gian nhưng Nhâm Phó Hạ đã vội muốn rời đi.

Chiều theo ý cô nàng, Chung Ngụy với cô ra khỏi căn nhà, anh chạy ra phía góc tường bên trái, khuất sau một lúc liền xuất hiện với một con xe màu đen.

Nhâm Phó Hạ nhìn thấy mà giờ mới hiểu vì sao anh ta không lái vào chỗ kia để.

Chiếc xe dừng trước người, Nhâm Phó Hạ cười một cái vui vẻ trước mặt Chung Ngụy rồi ngồi vào, chiếc xe bắt đầu rời khỏi khu vực.

...

“Này, anh không tính tìm cách giải quyết cái hôn nhân ép buộc này sao?” Nhâm Phó Hạ nhìn sang khẽ hỏi.

Chung Ngụy nghe thấy vẻ mặt vẫn một thờ ơ, anh quay qua nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô rất khẩn thiết anh liền nói: “Có cách nào chứ? Trong khi người yêu của anh lại chính là em, anh còn có lý do gì mà hủy hôn được.”

Đúng rồi ha! Ban đầu Chung Ngụy muốn hủy hôn là không biết cô là bạn gái đó, bây giờ biết rồi, cô lại còn là vị hôn thê của anh, anh còn lý do nào đâu.

Thế nhưng Nhâm Phó Hạ vẫn không có ý định từ bỏ, cô nhích gần hơn lại nói: “Anh tìm đại một lý do nào đó mà chẳng được.”

Chung Ngụy nghe xong liền cười nhạt.

“Anh là quân nhân, em nghĩ tìm đại một lý do ấu trĩ nào đó có thể hủy được cuộc hôn nhân này sao? Nếu cuộc hôn nhân này là lời nói vui thôi thì em có thể tìm đại một lý do để hủy, nhưng đó lại là một lời hứa được cất kỹ cẩn thận qua hai thế hệ, đó là một lời hứa nghiêm túc, em muốn hủy? Ít nhất phải có một lý do thật sự chính đáng.”

Nhâm Phó Hạ nghe xong có chút rùng mình, thật sự là nghiêm túc, lại là hôn ước với một quân nhân.

Cô biết quân nhân thường là loại người như thế nào, muốn anh ta hủy bỏ cuộc hôn ước này quả thực quá khó cho anh ta.

Nhưng mà phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại đi kết hôn với anh ta thật, kết hôn với anh ta thì cuộc đời cô cũng chẳng tan vỡ hay nghèo khổ, mà ngược lại còn có thể an nhàn sung sướng, thế nhưng cô biết chính bản thân mình thật sự không hợp đường với một người quyền cao uy quyền như anh ta.

Còn cả, cô vẫn chưa biết được anh ta là loại người như thế nào.

Chỉ mang danh là một quân nhân chưa đủ khiến cô tin tưởng, nếu có thể ở bên nhau cô muốn tự chính mình kiểm tra xem anh ta có phải loại người mà cô muốn hay không.

Trưởng thành, chững chạc, một bờ vai cho cô có thể tựa những lúc mệt mỏi, lúc tủi thân, đó là cái cô cần.

Nhưng khoan đã...!cô vừa nghĩ gì chứ? Chính Nhâm Phó Hạ đã nói cô không cần tình cảm gì nữa mà, sao bây giờ lại còn mơ tưởng tới một bờ vai chứ? Thật điên rồ, cô thu người lại cô tựa lưng vào ghế nhắm mắt thở dài một hơi.

“Tại sao cuộc đời này lại xuất hiện chuyện khó giải quyết như vậy chứ.” Nhâm Phó Hạ than thở.

“Kết hôn với anh, thật sự em không muốn sao?”

“Dừng...!dừng...!tôi thật sự không dám nghe mấy thằng đàn ông nói đâu.

Chẳng đáng tin tưởng chút nào.”

Chung Ngụy cứng người, bàn tay cầm chặt vô lăng.

Anh nhìn cô một cái, thấy cô có vẻ mệt mỏi đang nhắm mắt anh cũng không nói thêm lời nào nữa.

...

Tại công ty giải trí lớn ...

“Trưởng nhóm Hạ, giám đốc gọi có cuộc họp khẩn cấp.

Mau tới phòng họp đi ạ.”

Tiếng gọi phá tan bầu không khí rầu rĩ của căn phòng, mọi người ai cũng nhô đầu lên để nhìn ra ngoài xem là ai, hoá ra đó là trợ lý của giám đốc, anh chàng kia kêu xong cũng vội rời đi.

Lúc này người trong phòng mới thu mắt lại, một vài người nhìn sang Phó Hạ hỏi chuyện: “Có chuyện gì vậy? Sao lại họp khẩn cấp.”

“Có khi nào liên quan tới lần hợp tác lớn nào không?”

Mọi người hơi xôn xao thảo luận.

Nhâm Phó Hạ đứng dậy, người iu tiên công việc hàng đầu như cô rất muốn biết nguyên nhân.

“Mọi người quay trở lại làm việc, tôi về sẽ báo cho mọi người biết.”

Nói xong Nhâm Phó Hạ liền ra khỏi chỗ, mọi người đồng loạt nói lời "ok" rồi ngồi xuống làm việc.

...

Tại phòng họp...!không khí rất mát mẻ.

Hàng ghế trống dần thêm nhiều người ngồi, từ quản lý, cho tới các chuyên viên tài năng và trưởng nhóm của các phòng, Nhâm Phó Hạ bước vào ngồi về vị trí, mọi người ai cũng tò mò lần họp khẩn cấp này.

Qua vài dây hàng ghế đã bị ngồi gần đủ hết, mọi người bàn tán càng rộn ràng hơn rất nhiều, nhưng ngay giây phút cánh cửa một lần nữa mở ra...!người đàn ông bận bộ vest, dáng người cao lớn, từng bước chân thong thả tiến vào liền khiến mọi người im lặng.

Ai nấy cũng đều nghiêm túc.

Đó là giám đốc điều hành của công ty giải trí lớn này, ông ta cũng gần hơn nửa đời người thế nhưng khí thế rất cao lãnh, giám đốc mang một nét đẹp tri thức của người đàn ông trung niên, rất vững chắc.

“Chào mọi người, cuộc họp khẩn cấp này chắc cũng vô số người đoán được lý do.

Tôi cũng nói thẳng, ngôi sao nổi tiếng top năm thế giới hay top một nước ta, Lục Hoàng Thiệu chính thức sẽ sang công ty chúng ta để trở thành người của chúng ta, cậu ta sẽ đại diện cho những lần hợp tác lớn.”

“Ngày mai chính thức cậu ta sẽ chuyển tới, tôi mong mọi người có thể chuẩn bị lần chấn động này...!một cách thật hào nhoáng.

Tan họp.”

Dứt lời người đàn ông đó đã vội đi, thật giống một vị thần.

Cuộc họp báo, ngôi sao lớn chuyển vào.

Mọi người đang rất xôn xao.

Nhâm Phó Hạ rời khỏi phòng họp, cô hơi suy tư.

Lục Hoàng Thiệu, tên này tuy là nổi tiếng nhưng đã chuyển công ty hơn mười mấy lần, những lần cậu ta chuyển ngày càng chấn động thế giới, do số fan và phóng viên bám theo rất đông và ầm ĩ, họ có vô vàng suy nghĩ khác nhau áp lên nên rất muốn có thông tin của hắn, hay hàng loạt fan muốn được nhìn thần tượng của mình ở ngoài đời.

Có thể cậu ta tạm dừng chân ở công ty này, công ty chắc sẽ được vươn tầm có tiếng ở truyền thông nước ngoài, sẽ có nhiều dự án hợp tác càng dữ dội, thế nhưng vấn đề cậu ta chuyển tới lại khá đau đầu cho những nhân viên của công ty đây, bởi độ ồn ào đông đúc của đám fan của cậu ta..