Lý do này không đủ thuyết phục Cố Tử Khung, thậm chí có vài phần có lệ. Nhưng Cố Tử Khung không phải lần đầu tiếp xúc với Diệp thiếu tướng, ít nhiều cũng biết được tính nết hắn, nếu hắn thật sự không muốn nói trắng ra, vậy hỏi cũng như không, còn không bằng thuận nước giong thuyền, hào phóng nhận.

“Người anh nói là Áo Nhĩ chủ nhiệm?” Cố Tử Khung hỏi. Về tin đồn giữa Diệp Hoài Tây cùng Áo Nhĩ chủ nhiệm, khi hắn mới vào đại học Thánh Tây Nhĩ, có rất nhiều người thích bát quái nói cho hắn biết.

Cố Tử Khung bĩu môi, đối với mấy chuyện bàn tán sau lưng này hắn chỉ cảm thấy buồn cười, hắn cũng chưa có ý tứ sẽ cho Diệp Hoài Tây mặt mũi, gọn gàng dứt khoát nói: “Thiếu tướng, anh có lẽ đối với vị trí của chính mình có chút không xác thực.”

Diệp Hoài Tây nhếch mi, nghi hoặc nhìn hắn.

“Là như vậy.” Ở sâu trong nội tâm Cố Tử Khung không ngừng bành trướng muốn nói thỏa thích tại giờ phút này rốt cục không áp chế được, tư liệu thu thập về Diệp Hoài Tây thật sự rất nhiều, hắn thấy cũng quá nhiều, thế cho nên ở trong đầu hắn Diệp Hoài Tây chiếm rất nhiều địa phương, làm cho hắn khi đối mặt với Diệp thiếu tương luôn có loại cảm giác, không nói không được, hít thở không thông, hơn nữa lại xác định sai lầm về vị trí của Diệp Hoài Tây, hắn như thế  nào cũng không muốn ép xuống, muốn người này hiểu biết chính xác về mình.

« Tầm ảnh hưởng của anh ở liên bang không thấp hơn so với hoàng đế, nếu vận động hỏi dân chúng, hoàng đế bệ hạ còn phải lui xuống vị trí thứ hai. Có thể anh cũng chưa phát hiện, mỗi khi bên cạnh anh có một khuôn mặt xa lạ, bọn họ có thể đào bới từ chân tơ kẽ tóc của người đó. Không đơn giản chỉ có công dân, còn có nhân viên chính phủ liên bang, bọn họ cũng rất quan tâm đến người xuất hiện ở bên cạnh anh, chẳng qua còn phải giữ gìn hình tượng nên bọn họ mới kiềm chế một chút không giống như nhóm dân chúng. »

Diệp Hoài Tây nghe mà mặt không đổi sắc, ngẫu nhiên sẽ gật đầu một cái, thấy Cố Tử Khung nói xong liền thở dài một cái, như là trút được gánh nặng. Khóe môi hắn liền cong lên, thanh âm không thay đổi lãnh đạm nói : « Nói xong ? »

Cố Tử Khung gật gật đầu : « Nói xong. »

« Nếu như vậy, cậu có muốn đi theo bên người tôi không ? » khóe môi Diệp Hoài Tây cong lên lợi hại hơn, mắt phượng rạng rỡ giống như một ngôi sao nhỏ, sáng đến mức khiến Cố Tử Khung thiếu chút nữa là không tìm thấy mắt.

Cái gì tư thế thả lỏng, cài gì đi theo bên người hắn là giả đi ? Mục đích là muốn hắn đào hầm chôn mình, người này thật là…. Cố Tử Khung quả thực phải nở nụ cười, người này thật là có vẻ ngoài của mèo nhưng linh hồn lại là hồ ly, lừa gạt là bậc nhất.

« Nói như vậy, anh đồng ý cho tôi đi theo bên người, trước khi án kiện về thuốc ức chế được điều tra rõ, anh khẳng định không muốn người khác biết rõ thân phận của tôi, lúc này anh sẽ giúp tôi ngụy trang. » Cố Tử Khung một hơi nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Diệp Hoài Tây, thấy đối phương đột nhiên buông khóe môi, hắn ngược lại nở nụ cười, « Diệp thiếu tướng, căn nguyên của cuộc giao dịch này rốt cuộc hai chúng ta đều là người có lợi, kết cục song thắng lợi như thế này bao nhiêu người cầu mà không được. »

Sau khi có hỏi có đáp, Diệp Hoài Tây có thể nhẹ nhàng hiểu được mục đích của Cố Tử Khung trong chuyện này. Cũng bởi vì hiểu được khiến cho Diệp Hoài Tây nhịn không được nghĩ muốn hắn là người nắm vai trò chủ đạo ?

Ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ hẻo lánh, Cố Tử Khung có muốn hay không cho dù làm gì cũng phải nghĩ đến quyền lợi của bà ngoại hắn, Cố Tử Khung làm sao lại nghĩ như vậy, vả lại hắn có nắm chắc hay không mà lại gật đầu đồng ý.

Vừa mới hai mươi tuổi, khó khăn lắm mới vứt đi vẻ ngoài của thiếu niên, còn chưa hoàn toàn trưởng thành, ở tuổi này đứa nhỏ không nên có tâm kế cùng lòng dạ giống như Cố Tử Khung ở trước mặt. Ngay cả khi hắn không thể nhìn thấy những tài liệu trước kia của Cố Tử Khung, dựa và năng lực trinh sát của quân đoàn Hồ gầm, hắn vẫn lầy được không ít tư liệu ở trấn nhỏ Na Ba Nhĩ, có đủ loại dấu vết cho thấy Cố Tử Khung là một tiểu bạch thỏ ngốc nghếch.

Tư liệu về tiểu bạch thỏ ngốc nghếch đến trước mặt hắn, lại nhanh chóng biến thành một bụng tâm kế đầy âm mưu, chênh lệch giữa hai người thật lớn, làm cho hắn cảm thấy quái dị, còn có chút tò mò, không khỏi đoán, chẳng lẽ những năm này Cố Tử Khung là đang giả trang ?

« Cho nên cậu lúc trước nói vô điều kiện cung cấp thông tin cho tôi là nói cho dễ nghe mà thôi. » Diệp Hoài Tây mở miệng nói.

Cố Tử Khung cẩn thận load qua một lần lời nói của Diệp Hoài Tây, buồn cười phát hiện chuyện này đúng là thật, hai tay hắn bày ra, bất đắc dĩ cười nói : « Tôi cũng không nghĩ anh có thể phá hủy hoàn toàn như vậy. »

« Tôi nếu không hỏi rõ ràng, lại hồ đồ hợp tác, liên bang sợ là đã không còn. » Diệp Hoài Tây khó được nổi lên ý tứ trêu chọc, ý thức được thời gian trôi qua đã lâu, nếu lại tiếp tục tán gẫu nữa, vậy có khả năng sẽ bị Áo Nhĩ chủ nhiệm nẫng tay trên, hắn phải đưa ra quyết định cho lần giao dịch này, « Nếu cậu nguyện ý lấy thân phận là đệ tử đi theo bên người tôi, cung cấp những manh mối hữu dụng về án kiện thuốc ức chế, tôi sẽ giúp cậu che giấu thân phận. Lúc này tôi hy vọng cậu không nên gây chuyện, tôi là thu đệ tử, không phải thu cục diện rối rắm. Án kiện chấm dứt thì giao dịch cũng chấm dứt. »

Lời nói hoàn mĩ của Diệp Hoài Tây hợp với những lời ở trong lòng Cố Tử Khung, đây là kết quả tốt nhất hắn muốn : « Có thể. »

« Như vậy, » Diệp Hoài Tây nâng ngón tay chỉ cửa, lãnh đạm đuổi người, « Hiện tại mời Cố đồng học rời đi trước, ở thời điểm cậu tình nguyện làm học trò của tôi, tư liệu về thân phận mới của cậu sẽ đồng thời được đưa tới tay  cậu. »

Như vậy là tốt nhất. Cố Tử Khung đã đạt được mục đích, cũng không có lý do tiếp tục ở lại, nhưng cứ rời đi như vậy, hắn cảm thấy sẽ thiếu thiếu cái gì đó, giống như là cảm giác chỗ ngứa không được giải quyết, cào đến đáy lòng hắn khiến hắn cảm thấy chỗ ấy thật khó chịu, vì thế hắn đứng dậy ánh mắt có chút thâm ý liếc Diệp Hoài Tây một cái, nhấc chân đi tới cửa rốt cục nhịn không được khều mèo ba tư một cái : « Diệp lão sư, khả năng khi cần thì gọi tới không cần thì đuổi đi của anh, tôi thực tán thưởng. »

Diệp Hoài Tây phát hiện Cố Tử Khung thay đổi từ, hắn nói tán thưởng mà không phải thích, điều này khiến cho Diệp Hoài Tây chớp nhẹ ánh mắt : « Nếu cậu không nghĩ thi cử quan trọng, tôi đề nghị cậu không cần làm phiền lão sư giảng bài. »

Còn chưa chính thức nhận lão sư, mà lão sư đã bắt đầu thể hiện quyền uy, Cố Tử Khung nhẹ nhàng ‘sách’ một tiếng, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ còn có chút sủng nịnh, thế nhưng cũng không rõ ràng, không làm cho Diệp Hoài Tây nghe ra được.

« Vậy được rồi, tôi nghe lời lão sư. Diệp lão sư, hẹn gặp lại. » Cố Tử Khung nói xong tay liền giơ lên, để ở huyệt thái dương hướng Diệp Hoài Tây làm một nghi thức chào quân đội, thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột tấn công vào vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hoài Tây, trước khi Diệp Hoài Tây lên tiếng, Cố Tử Khung đã đóng lại cửa phòng, tạm thời kết thúc lần gặp mặt này của hai người.

Chân trước Cố Tử Khung vừa rời đi, sau lưng thông tấn khí của Diệp Hoài Tây lại vang lên, bên trên hiển thị yêu cầu trò chuyện của Áo Nhĩ chủ nhiệm.

Diệp Hoài Tây ngồi thẳng thân mình, nâng tay ấn xuống, thông tin được chấp thuận, khi hình ảnh ba chiều của Áo Nhĩ chủ nhiệm hiện ra, Diệp Hoài Tây cảm thấy đối phương giống như là trưởng bối có đứa nhỏ hư làm chỗ dựa đến để khiêu khích hắn.

« Diệp, cậu biết không ? tôi tìm được một mầm non rất là tốt, nếu dốc lòng bồi dưỡng, cậu ta có thể trở thành  người siêu việt ! »

Lời này Diệp Hoài Tây đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần đều khiến Áo Nhĩ chủ nhiệm bị mất mặt mà chấm dứt. Diệp Hoài Tây không đành lòng đả kích lão sư của chính mình, hắn uyển chuyển nói : « Lão sư, nói chuyện tọa đàm đi. »

Áo Nhĩ chủ nhiệm nháy mắt liền mất hứng, như thế nào ngay cả thời gian khoe cũng không cho, đây là thái độ của đệ tử nên dùng đối đãi với lão sư đã từng dạy mình sao, thật có chút khi sư diệt tổ, sự mất hứng của hắn đều viết hết lên trên mặt, tinh tường đều có thể nhìn ra : « Diệp, tôi hy vọng cậu có thể nhìn thẳng vào tôi. »

Vấn đề trực tiếp bay đến cách đối xử của chính mình,  Diệp Hoài tây cũng không tránh né nữa : « Mời người nói. »

« Cậu ta kêu là Cố Tử Khung, là một mầm tốt kiêu ngạo giống như cậu năm đó. » Áo Nhĩ chủ nhiệm kiêu ngạo nói.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Cố Tử Khung : Áo Nhĩ chủ nhiệm, thầy có biết tôi dùng cuốc rất tốt sao ?