Ở phòng khám gần đó.

Hàn Mộ Vi an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở trên giường bệnh, lão đại phu có chòm râu trắng đang xoa thuốc cho cô, miệng vết thương chỗ mắt cá chân đã được băng bó lại, chỉ là hơi nặng một hút, không thể vận động quá mạng, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất không cần đi đứng nhiều, đúng đúng giờ thoa thuốc là được.

Chỉ là, vết thương trên tay của cô có vẻ rất nặng.

Hai bàn tay trắng nõn bị đá cắt qua vài đường trên tay còn dính vài viên đá nhỉ li ti, đại phu cẩn thận gấp từng viên đó ra khỏi tay cô, một chút một chút sau đó mới bắt đầu sát trùng.

hương vị Cồn i-ốt thập phần gay mũi, lúc đổ lên tay rửa vết thương vô cùng rát,làm Hàn Mộ Vi đau đến nỗi đôi môi đều run rẩy lên. Nhưng cô cũng không giống như những cô gái khác mà kêu ra tiếng, cứ im lặng nhưng đau đến nước mắt không nhịn được mà trực trào ra, vậy mà vẫn cứ cắn môi im lặng, làm lão đại phu kia đều nhịn không được nhìn cô vài lần.

"Tiểu cô nương à...... sẽ rất đau đó nhịn không được cứ nói!"

Hàn Mộ Vi cắn răng, không có đáp lại, cô đã đau đến không nghĩ sẽ nói bất cứ điều gì.

Mặc Dung Uyên an tĩnh mà đứng ở một bên, nhìn cô rõ ràng đã đau đến phát run, lại vẫn là cắn răng bộ dạng chịu đựng, đột nhiên nghĩ đến mấy ngày hôm trước tra được tư liệu của tiểu cô nương, nghĩ đến tiểu cô nương này rất có khả năng từ nhỏ đến lớn bị chính mẹ ruột của mình ngược đãi hành hạ, Hàn Tử Tư khi uống say tức giận cũng sẽ đánh cô......

Nhìn nhìn lại cô hiện tại rõ ràng rất đau, rõ ràng nước mắt đều nhịn không được rơi xuống, bộ dáng lại không rên một tiếng......

Đột nhiên có chút tức giận!

"Đã đau thế thì kêu ra đi."

Lão đại phu đi ra ngoài, Mặc Dung Uyên nhìn vết thương của cô rốt cuộc cũng đã băng bó xong hết, đột nhiên nói.

Hàn Mộ Vi sắc mặt tái nhợt, nửa nằm ở trên giường, nghe vậy, chỉ yên lặng mà nhìn hắn một cái, không nói gì.

Kêu ra? Kêu ra liền đồng nghĩa sẽ không còn đau sao?

Không, kêu ra không chỉ chẳng thể làn mình bớt đau, còn sẽ hiển lộ ra chính mình yếu ớt, nhưng mà, còn sẽ làm đánh người đánh cô càng hưng phấn mà đánh cô......

Giống như mẹ của cô năm đó.

Khi còn nhỏ, ban đầu bị đánh thời điểm, cô cũng giống như những đứa trẻ khác theo bản năng mà khóc lên kêu lên. Nhưng tiếng khóc của cô chỉ làm Vệ Như Yên càng thấy phiền, càng dùng sức mà đánh chửi cô.

Sau đó cô phát hiện, nếu không gọi, không khóc không kêu, Vệ Như Yên ngược lại đánh đánh mệt mỏi, có đôi khi đột nhiên liền quên mất cô tồn tại, nghĩ chuyện khác, liền rời đi......

Cô sở muốn thừa nhận đau đớn ngược lại thiếu rất nhiều.

Hàn Tử Tư cũng giống hệt như vậy, thời điểm uống say, hắn tựa hồ đem cô trở thành Vệ Như Yên, nhưng cô nếu là không khóc không nháo, hắn thực mau liền liền phản ứng lại đây, cô không phải Vệ Như Yên, bắt đầu cảm thấy đần độn vô vị, không hề đánh cô, tiếp tục uống rượu đi......

Lại sau lại, liền từ từ quen đi......

Chưa từng có người lúc cô bị đánh mà đứng ra ngăn cản bảo vệ cô, cũng chưa từng có người......

Sẽ ở thời điểm cô đau nói với cô, cô có thể kêu ra......

Hàn Mộ Vi nhàn nhạt mà mở miệng: "Kêu ra, thù có được ích lợi gì?"

"......"

Ngắn ngủn một câu, Mặc Dung Uyên lại đột nhiên trong lòng lại có một loại cảm giác đau lòng.

Rõ ràng ngay từ đầu là hận này không tranh hận này không phản kháng phẫn nộ, lại đang xem đến cô như vậy thần sắc chết lặng, nghe được cô dùng ngữ khí bình đạm như thế nói ra những lời này khi, nỗi tức giận vô danh kia...... Chậm rãi biến thành đau lòng.

"Đi thôi! Tôi đưa em về nhà."

Hàn Mộ Vi nhìn nam nhân trước mặt tự nhiên mà ngồi xổm xuống, do dự một chút, đang muốn cự tuyệt, cửa đột nhiên vang lên một trận ồn ào thanh, Hàn Mộ Vi còn không có phản ứng lại đây, trước mặt rèm vải đột nhiên bị lôi kéo, liền thấy Lý lão sư xuất hiện ở trước mặt, phía sau đi theo Lưu tư mẫn cùng Quý An Thừa, còn có mấy nam sinh cao lớn trong lớp......

"Hàn Mộ Vi, em có bị làm sao không?" Lý lão sư nhìn thấy cô, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

- ------