Bị ôm vào trong ngực là một bé gái nhỏ nhắn, thoạt nhìn giống một chú khỉ con, bị chặt chặt chẽ chẽ mà dùng chăn đơn ôm vào trong ngực.

Cô bé thoạt nhìn cũng có năm sáu tuổi bộ dáng, sắc mặt ửng hồng, thoạt nhìn giống như sinh bệnh.

Như vậy hai đứa trẻ đó quỳ gối trước chợ, trước mặt là một cái mâm rách......

Chung quanh vây xem quần chúng đều nghị luận sôi nổi, những người thường đến chợ mua thức ăn phần lớn đều là các cô nội trợ, bọn họ tuy rằng đồng tình, nhưng cũng chỉ là hỏi một chút bọn họ vì cái gì quỳ gối này, có phải hay không cùng người nhà thất lạc. Mà vô luận người khác như thế nào hỏi, cậu nhấp chỉ im lặng, không nói một lời.

Có một hai người trẻ tuổi cũng đứng vây xem một trận, sau đó nói: "Này tám phần là tiểu lừa gạt...... Mọi người không cần đưa tiền a! Cho cũng không phải bọn họ, cuối cùng đều sẽ bị bọn buôn người đó gì đó lấy đi, thiện tâm cũng dùng không đến thật chỗ......"

Lời này quả nhiênkhoong ít người do dự nhùn bộ dáng của hai đứa bé, bất quá có mấy cái do dự một chút, vẫn là tiến lên cho một hai khối tiền. Rốt cuộc tiền không nhiều lắm, hơn nữa xem này hai đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, lại tại đây đã quỳ lâu như vậy.

"Cho đi cho đi, tôi nghe nói, loại này là trẻ bị bắt cóc, nếu một ngày không có muốn tới nhất định tiền số, trở về sẽ bị đòn......"

Có người thở dài: "Thật là thói đời ngày sau a, thật hy vọng cảnh sát đem những người đí bắt lại hết!"

Nghe được "Cảnh sát" hai chữ khi, vẫn luôn ở đám người bên ngoài Hàn Mộ Vi mẫn cảm mà chú ý tới, nhóc kia run rẩy một chút.

Vì cái gì nghe được cảnh sát sẽ sợ hãi? Nếu bọn họ thật là bị bắt cóc, nghe được cảnh sát hai chữ, không phải hẳn là hy vọng cảnh sát đi cứu bọn họ sao?

Hàn Mộ Vi có chút nghi hoặc.

Tiểu bao tử vừa mới cũng đem chung quanh người nói nghe lọt được, nghiên cứu kia cậu nhíc thật lâu, tiểu bao tử thực khẳng định nói: "Chủ nhân, có thể cứu!"

Không biết vì sao, Hàn Mộ Vi trực giác cũng là như vậy nói cho cô.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống dưới, cậu nhóc đầu gối đã quỳ đến chết lặng, trên mâm cũng chưa đến hai đến năm mươi đồng,cậu nhóc mặt vô biểu tình mà đứng lên, động tác miễn cưỡng mà đem những cái đó tiền thu lên.

Cậu nhóc ôm cô bé vào trong ngực, một đường hướng bên con đường nhỏ đi, càng đi càng nhanh, cuối cùng tới rồi chỗ ngoặt chỗ, nhịn không được ngừng lại: "Vì cái gì đi theo tôi?"

Hàn Mộ Vi đứng lên, mặt vô biểu tình mà nhìn trước mắt cậu nhíc cả người mang theo cảnh giác, đột nhiên lấy ra tiền bao tới, đem bên trong có 3 tờ 100 đồng đều lấy ra, "Cho em."

Cậu nhóc sửng sốt một chút, "co...... Là ngốc tử sao?"

Sẽ không thể hiểu được mà đi theo một cái người xa lạ, chỉ vì cho đối phương ba trăm đồng, mà trong bóp cũng chỉ có 300 đồng......

Không phải ngốc tử là cái gì?

Cậu thần sắc quỷ dị nhìn Hàn Mộ Vi khóe miệng nhịn không được trừu một chút.

"Cầm."

Cô thực kiên định mà đem tiền đưa cho nhóc, trên mặt không có gì biểu tình, "Em gái nhóc đang bệnh,cần tìm bác sĩ."

Cơ thể cậu nhóc rung rẩy một chút, không hề tiếp nhận tiền trong tay của cô, "chị làm sao mà biết được?"

"Con bé sắc mặt không bình thường."

Thoạt nhìn hô hấp cũng có chút không bình thường, mặt quá đỏ......

"Phỏng chừng là cảm lạnh, nếu sốt quá cao,sẽ biến thành đồ ngốc như chị đó." Hàn Mộ Vi nghiêm trang giảng đạo.

"......"

Cậu nhóc trầm mặc trong chốc lát, sau đó mím môi, trên mặt vẫn luôn mang theo phòng bị ánh mắt rốt cuộc có một tia thả lỏng, "Tiền em liền không thu. Chị dẫn bọn em đến bệnh viện đi!"

Hàn Mộ Vi sửng sốt một chút, nghĩ đến vừa nhìn hành động của cậu nhóc, cũng ý thức được cái gì.

- ------