Giữa trưa đúng giờ đi nhà ăn ăn có thịt, lấy thêm một phần canh, tốt nhất là canh xương hầm. Hơn nữa vì muốn lấy giá trịnharo cảm từ các đầu bếp, tuyệt đối không lãng phí đồ ăn, lấy nhiều ăn nhiều lấy ít ăn ít, tuyệt không lãng phí đồ ăn. Cũng không không vứt rác bừa trên đất, nhìn đến trên mặt đất có rác sẽ nhặt!

Buổi chiều tan học sau không thể lập tức đi, cần thiết lưu lại tự học, tốt nhất là trước khi về nhà đem bài tập làm cho xong, nếu sẽ không......

Liền đi hỏi cái kia bởi vì Hàn Mộ Vũ thường nhờ lớp trưởng của cô Đoạn Thần Kiệt đến giảng bài cho cô ta, Đoạn Thần Kiệt không ở còn có thể hỏi một chút,nhưng tên Chu Quân Hảo kia thật sự khá thông minh nhưng điểm thi luôn chỉ có 60-70.

Dưới cách nói của hệ thống, Chu Quân Hào này tương đương điệu thấp, như vậy thành tích hình như là cố tình, liền cùng cậu hình như cùng cô giống nhau,luôn cố tình như vậy, chính là không muốn cùng người khác nhiều tiếp xúc. Bất quá, tựa hồ Hàn Mộ Vi là trường hợp đặc biệt, mỗi lần cô hỏi cậu vấn đề gì, Chu Quân Hào luôn là thực nghiêm túc mà vì coi giải đáp, không hề có một chút không kiên nhẫn.

Cô hỏi vấn đề ngay từ đầu quá mức cơ sở, Đoạn Thần Kiệt có đôi khi đều có chút không kiên nhẫn, nhưng Chu Quân Hào lại trước nay sẽ không. Cho nên so với cái kia mọi người trong mắt lớp trưởng thập phần thân thiết thích giúp đỡ mọi người, Hàn Mộ Vi càng thích tìm Chu Quân Hào thỉnh giáo vấn đề.

Hoàn thành bài tập xong, thông thường đã cô đã là người cuối cùng còn trong lớp.

Trước khi rời đi nhất định phải chú ý một chút trong ban cửa sổ có đóng lại chứ, rác có dọn dẹp chưa, cây chổi có có cất đi chưa, giống như chứng cưỡng bách mà làm đi làm lại.

Ngẫu nhiên trên đường về nha, xe bus có 12 chỗ ngồi, cô đã nhìn chỗ ngồi cho một lão bà bà cùng với một bé nhỏ, thu hoạch một hai cái hảo cảm giá trị.

Về nhà sau ăn xong bữa tối, muốn tìm Lưu tẩu nói tiếng cảm ơn, bởi vì cơm là Lưu tẩu làm. Tuy không thật tâm làm, luôn luôn chỉ coi làm cơm cho cô là công việc, Lưu tẩu nghe được cô cảm tạ sau, đối cô hảo cảm giá trị cũng tăng lên không ít, ngày hôm sau lén làm món ăn cô thích ăn để cô mang đến trường.

Ăn cơm xong nên tản bộ, thuận tiện đem thức ăn cho mấy chú chó mèo hoang phía sau khu phố.

Chúng nó tựa hồ đã thói quen thời gian này lại đây, mỗi lần ăn xong đều sẽ cho cô một chút hảo cảm giá trị, hảo cảm của động vật nhỏ rất dễ lấy, hơn nữa so với con người càng đơn giản hơn, chỉ cần một chút đồ ăn liền có thể, mỗi lần cho chúng ăn xong liền tăng được 7,8 hảo cảm giá trị, tiểu bao tử cao hứng đến thẳng ồn ào:

"Chủ nhân chủ nhân, bọn chúng đáng yêu quá! Về sau nhất định phải cho chúng thêm thức ăn, mỗi ngày mỗi cho!!"

Sau khi tản bộ thì về nhà tắm rửa, tắm rửa xong là thời gian tự học tiếng anh, ở tiểu bao tử không ngừng nghỉ tra tấn hành hạ, qua hơn nửa tháng, Hàn Mộ Vi tự cuối cùng miễn cưỡng có thể nhìn, khẩu ngữ tiếng Anh cũng tốt hơn chút, ít nhất không giống như đang nói tiếng Trung.

Nửa tháng sau đến thi tiếng anh lần hai.

Lần thi thứ nhất cô căn bản cũng có cố gắng, tuy chỉ đem thành tích từ trứng vịt tăng lên 30 điểm, làm tiểu bao tử buồn bực đến mắt đều tái rồi.

Lúc sau lại đối cô tiến hành huấn luyện thảm khốc vô nhân tính hơn ( Tiểu Bao Tử “em đâu người con người đâu cần nhân tính”:v), thành công nửa tháng sau đem đem 30 điểm lên 66 điểm.

Cuối cùng đạt tiêu chuẩn, Hàn Mộ Vi nhìn bài thi, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đem bài thi kẹp ở trong sách, Hàn Mộ Vi tiến toilet tắm rửa.

Ra tới thời điểm, liền thấy được giấy trắng đầy đất......

Hàn Mộ Vũ đứng ở nơi đó, hung tợn mà trừng mắt cô, "Hàn Mộ Vi, tên ngốc khi nào tiếng anh lại khá như vậy?! Không phải là gian lận đi?"

- ------