Hàn Mộ Vi đã sớm dự đoán được tình huống như thế, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Đưa bọn họ đi rồi, Hàn Mộ Vi nhìn cánh cửa, gọi điện thoại gọi người lại đây đổi khóa. Đang muốn vào cửa, lại nghe thấy ở cầu thang đằng kia phát ra tiếng.

"Cái kia...... Vi Vi a, người nhà con...... Đi rồi?"

Người đi đến là dì Lâm. Tuy rằng nhà của dì Lâm ở lầu dưới, nhưng ngày thường bà ta thích kể chuyện bát quái của người khác, có chuyện gì tới mà đến được tai của bà ta tuyệt đối sẽ không nói đúng, không đến một ngày toàn bộ mọi người ở tiểu khi đều sẽ biết. Hơn nữa bà ta rất rành việc thêm mắm thêm muối, việc nhỏ cũng có thể bị giống như quả cầu tuyết lăn đến thàng chuyện lớn. Hàng xóm ở xung quanh đều rất không thích bà ta, Hàn Mộ Vi cũng như thế.

Cô vốn dĩ không thích cùng những người khác kết giao. Cái dì Lâm này ngay từ thời điểm cô dọn vào đã tỏ ra rất nhiệt tình quan tâm, mỗi lần gặp mặt đều quan tâm cô. Nhưng câu trước câu sau đều là đang thám thính bối cảnh gia đình của cô. Hàn Mộ Vi cũng biết ý tứ của bà ta. Vệ Như Yên mua căn hộ này cũng đã gần được tám năm rồi, cũng chỉ để đó không dùng đến bảy tám năm. Tuy rằng hiện tại tiểu khu vừa mới kiến trúc lại đẹp thời điểm này cũng rất dắt, nhưng dì Lâm cũng là nhà ở lâu năm ở đây. Bà ta lúc trước cũng là cho người ta không ít tiền hoa hồng mới có thể mua được căn hộ ở đây. Bà ta thích hóng chuyện bát quái, tự nhiên biết này căn hộ của Hàn Mộ Vi đã lâu không ai ở, có thể mua được một căn hộ nhưng lại không dùng đến, không bán đứt cũng không cho thuê. Rõ ràng là người có tiền mới có thể làm như thế được.

Bắt đầu mấy ngày trước khi Hàn Mộ Vi dọn vào nhà ở, dì Lâm nhìn thấy nhóm công nhân ra ra vào vào bắt đầu trang hoàng cùng vận chuyển đồ điện, gia dụng vào nhà liền bắt đầu thám thính. Có điều những người đó cũng chỉ biết chủ nhà họ Hàn, là tiểu cô nương, ngoài ra cũng không có gì khác để thám thính được

Mà sau khi Hàn Mộ Vi dọn vào ở, tính cách cũng cô cũng làm cho dì Lâm khó chịu, ngay cái những thái thái thường khó chịu vì bị bà ta làm phiền bên ngoài vẫn sẽ duy trì nói chuyện bình thường với bà ta, mà Hàn Mộ Vi lại không giống như thế. Bình thường bà ta nói mười câu, Hàn Mộ Vi cũng chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu, hoặc là nói thanh "Vâng", làm bà ta bực mình không thôi.

Dì Lâm đương nhiên không biết, đó là dáng vẻ đã thay đổi của Hàn Mộ Vi sau bốn tháng. Nếu như là hơn bốn tháng trước, bà ta cho dù có nói cả trăm cả ngàn lời đi nữa, Hàn Mộ Vi cũng sẽ không liếc mắt đến bà ta, càng miễn bàn đến chuyện đáp lại.

Cô cũng không có nói gì hết, sau đó dì Lâm cũng không làm gì để dò hỏi thêm được từ cô. Nhưng có điều thật sự nghe bọn người Lý phu nhân bọn họ nói qua. Cái người dì Lâm này hay nói sau lưng cô, nói cái gì mà coi một đứa con gái mười bảy mười tám tuổi tới sống một mình trong một căn hộ xa hoa như thế. Ngày thường ăn uống đều không rẻ, nói không chừng là đã được người khác bao nuôi rồi! Bây giờ những người lớn tuổi có tiền đều là yêu thích những cô nàng học sinh thanh thuần như thế......

Bọn người Ly phu nhân đều đang thấy bất bình cho cô, nhưng Hàn Mộ Vi lại một chút cũng không thèm để ý đến.

Những ngôn luận đó không sát thương được đến cô một chút nào. Thậm chí ngay cả nghe cô cũng lười đến nghe.

Thanh danh? Cái đó đối với cô không hề quan trọng!

Đương sự là cô đường đường chính chính, đối mặt với sự xem xét của người khác cũng là ung dung bình tĩnh. Không có một chút sự chột dạ nào cả. Dần dà, lời đồn cũng liền tự sụp đổ.

Dì Lâm đương nhiên là không được vui. Nhưng lại tìm không thấy những thứ khác có thể phản kích. Bà ta có thể thấy được, Hàn Mộ Vi không để ý tới bà ta, chính là đối với bà ta không lễ phép. Bởi thế chỉ cầm nắm được một ít chuyện tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nhưng mà mỗi ngày Hàn Mộ Vi làm việc và nghỉ ngơi đều rất bình thường. Tự mình nấu cơm ăn, đi học ở Giang Thành Nhất Trung nổi tiếng. Bà ta đi ngang qua Giang Thành Nhất Trung cũng nhìn thấy cô một lần, chứng thực Hàn Mộ Vi thật sự là học sinh của Giang Thành Nhất Trung. Hơn nữa nhìn qua còn có vẻ được người khác rất hoan nghênh. Dì Lâm chính là không hiểu được, lấy loại tíng cách của Hàn Mộ Vi, sao có thể được người khác hoan nghênh như thế?