Lưu Băng Tinh nâng Hàn Mộ Vũ bị ngã không nhẹ lên, nghe thây lời này, không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn cô:

"Mày dám báo cảnh sát!!"

Hàn Mộ Vi cười lạnh: "Đồ bị trộm đi, tất nhiên sẽ báo cảnh sát!"

Hàn Mộ Vũ bị ngã trên đất, răng bị rớt ra một cái, cằm đều là máu. Chật vật rồi lại phẫn nộ mà trừng mắt nhìn cô: " Chị báo cảnh sát cũng vô dụng. Đồ đạc đều đang ở chỗ chu, ai biết có phải hay không chị tự biên tự diễn? Hàn Mộ Vũ tôi đường đường là thiên kim của gia đình giàu có số một phải đi trộm mấy thứ châu báu vô dụng này của chị sao?!"

Cô dứt lời, lo lắng cảnh sát thật sự tới, nắm lấy Lưu Băng Tinh đã muốn đi.

"Yên tâm, cảnh sát sẽ tin tưởng tôi."

Hàn Mộ Vi lạnh lùng mà mở miệng: "Toà nhà này bên trong hay ngoài đều có gắn camera theo dõi quay lại 24/24...... Chuyện mấy người đã làm, bao gồm đột nhập phi pháp, trộm đồ của tôi, ý đồ thực thi bạo lực, đều đã được quay lại rất rõ ràng!"

Hàn Mộ Vũ trừng lớn đôi mắt, quay đầu qua, có ý định tìn chút dấu vết cho thấy là cô đang nói dối.

Cô ta hiểu, báo cảnh sát là chuyện nhỏ. ba ba cô ta khẳng định có thể đem việc này “việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không”. Nhưng mà nếu như Hàn Mộ Vi nói thật sự có camera theo dõi, vậy không giống nhau. Nếu cô đem video đăng lên mạng, hoặc là đưa cho bạn học ở Giang Thành Nhất Trung xem......

Thế không phải là toàn bộ thanh danh của cô ta sẽ bị huỷ hoại sao?!

Trước đó bởi vì có theo dõi được chuyện đổ rác...... Cũng không biết là ai đem video giám sát tung ra. Bằng không sao hình tượng hoàn mỹ mà cô ta nỗ lực lâu đến như thế lại có thể bị huỷ hoại trong một đên được?!

Hàn Mộ Vũ đã có bóng ma, bắt lấy tay áo Lưu Băng Tinh "Mẹ, làm sao bây giờ?!"

Lưu Băng Tinh cũng có chút hoảng loạn. Bà ta bên ngoài cũng là người có uy tín danh dự, nếu như bà ta bị những vị phu nhân khác nhìn thấy bộ dạng của bà ta như thế này......

Trừng mắt nhìn Hàn Mộ Vi, Lưu Băng Tinh nói: "Hàn Mộ Vi, mày tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu không tao sẽ không buông tha mày!"

Hàn Mộ Vi cười lạnh nói: "Lưu nữ sĩ, Hàn tiểu thư, các người nếu như lại không đi. Cảnh sát có thể đã đi tới tới."

Lưu Băng Tinh cắn răng, bắt lấy Hàn Mộ Vũ: "Chúng ta đi!"

Hàn Mộ Vũ lại còn khẩn trương mà kiểm tra xung quanh. Không phát hiện có bất luận cái camera này hoặc là đồ gì xuống camera, nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi theo Lưu Băng Tinh đi ra ngoài.

Cô ta trong lòng còn mang theo may mắn. Đây khẳng định là Hàn Mộ Vi đang lừa họ!! Không sai, nhất định là thế......

Ai lại ở tronh nhà của mình gắn nhiều camera theo dõi đến như thế, ngay cả phòng của mình cũng đi gắn sao?

Hàn Mộ Vũ như vậy nghĩ.

Cô ta đương nhiên không biết. Lời Hàn Mộ Vi nói đều là sự thật, cái nhà này xác thật trong ngoài đều có gắn camera theo dõi, chỉ có toilet và phòng của cô không có. Trang sức của Vệ Như Yên bị cô ném ở một góc nhỏ trong thư phòng. Coi chạm vào cũng chưa chạm qua. Nếu không phải Hàn Mộ Vũ, nói thật cô đúng là không biết trong phòng còn có đồ của Vệ Như Yên để lại.

Đóng cửa lại, những trang sức châu báu rơi đầy ở dưới đất. Hàn Mộ Vi đi vào trong phòng của mình, sau khi nhìn thấy sách trên bàn bị xé vứt lung tung, quần áo ở trong tủ bị cắt thành những mảnh nhỏ, mà cười lạnh lên......

Vốn đang định buông tha cho bọn họ. Xem ra......

Chu Quân Viễn cùng người cộng sự đứng ở trước cửa nhà ấn chuông. Lúc đang đợi mở cửa, người cộng sự ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nói: "Nhà người này có tâm phòng bị đúng là rất mạnh, những thiết bị theo dõi công nghệ cao như thế đều lắp đặt lên...... Tôi nghe nói thứ này vừa mới nghiên cứu phát minh không bao lâu, chỉ có nước ngoài mới có thể mua được......"

Chu Quân Viễn nhìn có thứ ở phía trên một chút, thoạt nhìn không giống như một camera, nghĩ đến người báo an, hơi nhăn nhăn mày lại.

Rất nhanh cửa đã được mở ra. Hai người Chu Quân Viễn kinh ngạc nhìn châu báu rơi đầy dưới đất, sửng sốt.

"Hàn tiểu thư, ăm trộm bị bắt được rồi?"