Bên kia, Mặc Quân Dư dường như nghe thấy hai người họ nói chuyện.

Trầm mặc trong chốc lát, Mặc Quân Dư nói: "Phó ca ca, em muốn về nhà. Dẫn em trở về."

Phó Tỉnh Hạo cong khoé miệng lên. Nhìn thoáng qua Mặc Dung Uyên khiêu khích.

Mặc Dung Uyên ánh mắt ảm đạm rũ mi xuốnh, nhìn Mặc Quân Dư: "Tiểu dư, con không nhớ ra thúc thúc sao? Trước tiên ở đây vài ngày đã. Qua mấy ngày sau, thúc thúc mang con về nhà thăm gia gia, được không?"

Mặc Quân Dư bĩu môi, cũng không nhìn hắn cái nào, cũng không nói lời nào.

Hàn Mộ Vi nhìn một màn này. Thở dài, đứng lên nhìn Phó Tỉnh Hạo ý bảo đi ra đây một chút. Phó Tỉnh Hạo có chút nghi hoặc mà ôm đứa bé gái đi theo phía sau coi, chờ ra khỏi phòng bệnh mới nói: "Cô...... Là có ý gì?"

Hàn Mộ Vi quay đầu lại, nhìn cậu ta: "Mặc Dung Uyên là thúc thúc của Tiểu Dư."

"Vậy thì sao?" Ngữ khí của Phó Tỉnh Hạo trở nên kém cõi lại.

"Thằng bé bây giờ chỉ là đang giận dỗi. Bởi vì lúc trước Mặc Dung Uyên bỏ nó mà đi công tác......"

Hàn Mộ Vi nói: "Phó Tỉnh Hạo, tôi nhận thấy Tiểu Dư thật ra rất nhớ thúc thúc. Nếu không cũng sẽ không một người ra khỏi cửa đi tìm......"

"Đúng vậy! Cũng sẽ không bị bọn buôn người lừa bán đến Giang Thành!" Từ ngữ của Phó Tỉnh Hạo mang trào phúng. Xoay người liền muốn tiến phòng bệnh, lại nghe được âm thanh trong phòng truyền ra ngoài:

"Tiểu Dư, Thúc xin lỗi!"

Là giọng nói của Mặc Dung Uyên.

Phó Tỉnh Hạo sửng sốt. Ấn tượng của cậu ta đối với Mặc Dung Uyên là một người vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng. Hoàn toàn không ngờ được, Mặc Dung Uyên sẽ nói xin lỗi đối với một đứa trẻ......

Bước chân vì thế mà không khỏi dừng lại.

Bên trong cánh cửa, Mặc Dung Uyên di chuyển xe lăn. Dừng lạin ở trước mặt Mặc Quân Dư, chậm rãi mở miệng.

Mặc Quân Dư nhìn hắn ngồi xe lăn, ánh mắt hơi lóe.

"Là thúc sai. Không có nói con biết thúc thúc chỉ là đi ra ngoài công tác, rất nhanh sẽ quay trở về......" Mặc Dung Uyên có chút tự trách. Sau khi biết được nguyên nhân Mặc Quân Dư rời khỏi nhà, hắn đối chính mình vô cùng tức giận. Tuy rằng nhiệm vụ rất gấp, nhưng hắn rõ ràng vẫn có thời gian để nói với Tiểu Dư. Ngay lúc đó hắn lại cảm thấy Tiểu Dư chỉ là một đứa trẻ, hẳn là sẽ không có chuyện gì. Hắn lại quên mất, Tiểu Dư không hề giống như những đứa trẻ khác. Kho cậu vừa đến Mặc gia ngay cả một câu cũng không muốn nói với người khác......

"Tiểu Dư, là thúc thúc sai. Thúc thúc bảo đảm, về sau bất luận có đi đâu, đều sẽ nói với Tiểu Dư! Tiểu Dư, cùng thúc thúc về nhà đi, được không?"

Mặc Quân Dư nhìn người trước mắt xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của mình, cắn cắn môi dưới, lắc đầu.

"Không muốn."

Mặc Dung Uyên trầm mặc trong chốc lát:

"Vì cái gì không muốn? Tiểu Dư có thể nói với thúc thúc không?"

Mặc Quân Dư không rên một tiếng.

"Con...... Có phải luyến tiếc Muội Muội và Phó ca ca hay không?" Mặc Dung Uyên đã tìn hiểu qua trước những việc Phó Tỉnh Hạo làm cho Mặc Quân Dư. Cũng biết cậu bé cùng với cô bé vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau. Cậu đã sống ở Phó gia hơn nửa năm rồi. Nếu tính chính xác hơn, đúng là thời gian ở chung so với người thân làm thúc thúc như hắn đây còn dài hơn nhiều......

Mặc Quân Dư cúi đầu, nhấp môi vẫn là không nói lời nào.

Mặc Dung Uyên thở dài, duỗi tay tưởng chạm vào bờ vai của hắn. Lại bị Mặc Quân Dư theo bản năng mà né tránh!

Nhìn tay mình đơ giữa khoảng không, Mặc Dung Uyên cười khổ một tiếng. Hiện tại Tiểu Dư đối với hắn đã không còn có sự ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện giống như trước nữa......

Cứ như thưes trong lòng có chút khó chịu. Nhưng Mặc Dung Uyên vẫn là hít sâu một hơi, nói: "Về sau chỉ cần con muốn gặp Muội Muội và Phó ca ca, thúc thúc có thể mời bọn họ về đến nhà chơi, con cũng có thể đi tìm bọn họ chơi, được không?"

Mặc Quân Dư cúi đầu, trầm mặc thật lâu, mới nói: "Con không đi Đế Đô."

"......"