Nghe vậy, Chu Quân Viễn thở dài.

" tiểu gia hoả hữu dũng vô mưu*...... thằng bé còn không bằng cô bé đi bên cạnh nói nữa kìa!"

Người đồng nghiệp cười:

" Anh đối với đứa em trai mình yêu cầu cũng quá cao rồi. Có điều, cái cô bé kia...... Tôi hình như đã gặp qua ở đâu rồi, có chút quen mắt a?"

Một người đồng nghiệp khát mắt trợn trắng.

"Khuy anh thân là một cảnh sát! Tháng trước 《 đương sự 》 hỏa bạo cả nước anh quên rồi à? Còn là anh bảo bọn tôi xem đấy!"

"Nga!! Đúng rồi...... Chính là cô bé. Tôi làm sao lại trông quen mắt đến như thế!"

Người nọ nghĩ nghĩ, có chút không thể tưởng tượng nói:

"Thật là cô ấy a! Nói thật lúc trước khi xem chương trình tôi còn cảm thấy chút không tin tưởng được, trong hiện thực thật sự có người như thế sao? Trong mắt người khác thì là nghĩ đang xen vào việc của người khác, không nghĩ tới thật sự là có......"

"Đúng vậy, nếu là những học sinh cao trung khác mà gặp phải tình huống này. Nói không chừng sợ hãi đến mức cái gì cũng hoàn toàn không dám làm......"

Mấy người cảnh sát thổn thức. Chu Quân Viễn nghĩ tới hình ảnh lúc ấy từ trên trực thăng nhìn xuống, không biết vì sao có chút thất thần.

Sáng sớm.

Hàn Mộ Vi cầm lấy sách Tề Tư Mẫn mang đến cho mình ra đọc. Cảm thấy tình huống trước mắt có chút quen thuộc.

Tiểu Bao Tử thở dài:

"Chủ nhân, người và bệnh viện thật sự rất có duyên!"

Cũng không biết đã đến bệnh viện ở bao nhiêu lần......

Mặc Quân Dư được kiểm tra qua một lần. Trên người của cậu bé không có vết thương, thân thể bổ sung thêm đường glucose liền sẽ gần như hồi phục được. Ở lại bệnh viện chủ yếu là bởi vì vấn đề đôi mắt đột nhiên nhìn không thấy. Có điều, hôm nay sau khi tỉnh dậy, cậu bé liền phát hiện bản thân đã nhìn thấy lại được. Bác sĩ kiểm tra sau khi xác định không còn có vấn đề gì. Chuẩn đoán ngày hôm qua chỉ là do bị doạ sợ nên xuất hiện tình trạng mù tạm thời. Thả lỏng nghỉ ngơi một đêm thì ổn rồi.

Bọn họ tất nhiên không biết. Thật ra cậu bé có thể nhanh chóng hồi phục được như thế. Chủ yếu là nhờ có Hàn Mộ Vi.

Bản thân Mặc Quân Dư tuy rằng cũng không biết điều đó. Nhưng cậu bé lại biết, là nhờ Hàn Mộ Vi ở bên cạnh nên mới khiến bản thân cảm thấy yên tâm. Lúc được Hàn Mộ Vi giúp đỡ cậu mới cảm thấy an tâm, tâm trạng thả lỏng ra, liền không tự giác mà đối với cô tăng lên không ít hảo cảm giá trị.

Tuy rằng có thể thấy được,nhưng trước đó đã phải trải qua quá nhiều chuyện. Mặc Quân Dư dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Đối với Hàn Mộ Vi vô cùng ỷ lại, vẫn luôn không có bám dính cô. Nhưng chỉ cần cô rời đi khỏi phạm vi tầm mắt của cậu, cậu bé liền bắt đầu hoảng loạn lên.

"Tiểu dư, ăn cơm trưa."

Hàn Mộ Vi nhận lấy hộp thức ăn được là riêng biệt từ tay Lưu thúc.

Lưu thúc vừa mới bước đến, Hàn Mộ Vi liền cảm nhận được toàn thân của Mặc Quân Dư đều bắt đầu căng thẳng lên. Hoàn toàn không muốn để cho Lưu thúc tiến đến gần mình. Ngay cả thức ăn ông mang đến cũng có sự bài xích, nhếch môi căn bản không muốn ăn.

Hàn Mộ Vi thở dài, buông phần ăn của mình xuống, cầm muỗng lên.

"Nào, chị đút em."

Lúc này Mặc Quân Dư không có phản kháng, nhìn chằm chằm Hàn Mộ Vi. Đồ ăn cô đưa đến bên miệng đều ngoan ngoãn ăn. Đồ ăn nóng ấm trôi xuống bụng, cậu cũng rốt cuộc thả lỏng chút, an tĩnh mà ăn.

Lưu thúc thở dài, lúc trước khoảng thời gian khi Mặc Quân Dư ở Mặc gia. Ông rõ ràng cũng ở Mặc gia, có điều lúc ấy ông chủ yếu tâm tư đều đặt ở trên người Mặc lão gia. Cũng khó trách Mặc Quân Dư đối với ông ấy không có ấn tượng.

Mặc Dung Uyên đã đi thông báo việc tìm thấy Mặc Quân Dư. Mặc lão gia vốn là vì chuyện làm lạc mất cháu trai đã vô cùng áy náy, bây giờ đã tìm được. Vui mừng đến mức muốn tự mình ngồi máy bay đi đến đây. Nhưng công việc ở Đế Đô quá nhiều, thân phận của Mặc lão gia thật sự không thích hợp để rời khỏi. Hơn nữa, Mặc lão gia dù sao tuổi tác cũng đã lớn. Tình trạng cơ thể cũng không tốt, hoàn toàn không thể ngồi máy bay. Mặc Dung Uyên cũng sẽ không đồng ý để Mặc lão gia đi đến đây. Nhưng có điều thật ra hắn đã đồng ý trước, chờ Mặc Quân Dư hồi phục lại, lập tức dẫn cậu bé trở về.

Chú thích:

Hữu dũng vô mưu*: Hữu dũng vô mưu là một câu thành ngữ nêu lên mối liên hệ giữa sức mạnh & trí tuệ. Có nghĩa là chỉ cậy vào sức mạnh, lòng dũng cảm, nhưng lại thiếu đi sự mưu trí, tính toán. "Người Hữu dũng vô mưu, ắt khó thành đại sự".