Chu Quân Hào lúc ấy chính là cảm thấy thời điểm đó bản thân có thể động thủ được nên mới ra tay, nếu không phải vì bản thân cô nhất thời xúc động muốn kéo dài thời gian, cậu ta có lẽ là hoàn toàn sẽ không bị thương như thế......
Đoạn Thần Kiệt vừa nhìn liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, nói: "cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu như cậu không xuất hiện, bọn tôi cũng sẽ tìm cơ hội ra tay. Nếu như đi theo bọn họ rời khỏi nơi đó rồi, đến lúc đó tính mạng của hai bọn tôi cũng đều sẽ khó giữ được!"
"...... Ừm."
Hàn Mộ Vi gật gật đầu.
Bắt đầu khi đưa khẩu cung, cảnh sát ghi chép thật ra vốn đã có được đáp án chính xác, nhưng mà vẫn nên làm theo trình tự mà hỏi lại một lần nữa.
Hàn Mộ Vi cũng không muốn mở miệng nói quá nhiều, chỉ nói những điều mấu chốt, có điều, cô bình tĩnh cùng nói ngắn gọn vào trong trọng điểm làm cho hai vị cảnh sát kia ấn tượng khắc sâu.
Sau khi thu thập khẩu cung xong rồi, cái người cảnh sát phụ trách hỏi cung kia không nhịn được mà nói: "Lần sau mà lại gặp phải chuyện như thế này, tuyệt đối không được cậy mau h, ở thời điểm dễ dàng bị phát hiện ra nhất thiết không được mạo muội hành động...... Đối phương chính là kẻ phạm tội, trong tay còn có súng, cho dù là các cháu muốn cứu người, cũng không nên không màng an nguy của bản thân mình, biết không?"
Hàn Mộ Vi mặt không biểu cảm.
Đoạn Thần Kiệt thở dài chút, bày ra bộ dạng học sinh ngoan ứng phó, gật gật đầu, "Đã biết."
Từ trong văn phòng đi ra bên ngoài, Đoạn Thần Kiệt tập tễnh cà nhắc mà dẫn Hàn Mộ Vi đi thăm Chu Quân Hào, Chu Quân Hào còn chưa có tỉnh lại, người nhà của cậu ta đang ở bên cạnh chăm sóc cho cậu ta, Hàn Mộ Vi vừa thấy đến người nọ liền sửng sốt một chút, người này...... Cô hình như đã gặp qua rồi phải không?
Thấy cô tiến vào, người nọ đứng lên, nói: "Em chính là bạn học Hàn sao? Xin chào, anh là anh trai của Chu Quân Hào, Chu Quân Viễn." Người kia đưa tay ra.
"Xin Chào."
Hàn Mộ Vi cùng người kia bắt tay, vẫn là cảm thấy người này hình như có chút quen quen.
Chu Quân Viễn ngoảnh mặt về phía cô cười, "bạn học Hàn, chúng ta đã gặp qua. Sự kiện mất túi xách lần trước......"
Hàn Mộ Vi lúc này mới nhớ ra, "Thì ra là anh!"
Không ngờ rằng, Chu Quân Viễn lại chính là cái người cảnh sát vóc dáng cao lớn phụ trách giải quyết vụ án lần trước đó, người cảnh sát kia thật sự không tồi chút nào, không phải là người không biết phân biệt phân biết xanh đỏ đen trắng như thế nào mà xho rằng cô là kẻ cướp, ngược lại sẵn lòng nghe cô giải thích, để cô dẫn anh ta đến chỗ gặp đã gặp được tên trộm lấy túi xách đi, sau đó lúc ở trong cục cảnh sát cũng không hề làm khó cô.
Ấn tượng của Hàn Mộ Vi đối với Chu Quân Viễn không tệ, chỉ là không ngờ được, anh ta lại là anh trai của Chu Quân Hào.
Ở trong phòng bệnh ngồi trong chốc lát, Chu Quân Hào đã tỉnh lại, Chu Quân Viễn liền để cho cậu ta cùng với Hàn Mộ Vi và Đoạn Thần Kiệt trò chuyện, còn mình thì đi ra ngoài mua một số đồ.
Đoạn Thần Kiệt đưa mắt nhìn Chu Quân Hào, nói: "Vận khí không tồi a, quả nhiên là tai họa để lại ngàn năm!"
Chu Quân Hào mới vừa phẫu thuật xong, ngay cả cử động cũng không thể, chỉ có thể nằm yên ở một chỗ, trừng mắt nhìn Đoạn Thần Kiệt, "Yên tâm đi, muốn chết cũng là cậu chết trước!"
Hàn Mộ Vi nghe hai người họ đấu võ mồm, ý cười trong mắt chậm rãi đậm lên.
"Nói tới mới nhớ, Hàn Mộ Vi, thân thủ của cậu quả thật quá lợi hại đó!" Chu Quân Hào nhìn Hàn Mộ Vi, trong ánh mắt mang theo vài phần hâm mộ cùng vài phần không thể tưởng tượng, lúc đó cậu ta chính là nhìn thấy Hàn Mộ Vi đột nhiên lại dũng mãnh như thế, cảm thấy bản thân mình cũng không thể thua thiệt cô, muốn chết cũng phải liều một lần rồi mới chết được chứ...... Cho nên mới động thủ. Không nghĩ tới Hàn Mộ Vi không có chuyện gì, nhưng mà cậu ta lại trực tiếp bị đưa lên bàn phẫu tuật.
Hàn Mộ Vi ánh mắt hơi lóe, cái kia căn bản không phải thân thủ của cô, mà là chính nghĩa giá trị của Tiểu Bao Tử......
Bản thân cô...... Chỉ biết một ít chiêu thức đơn giản được Mặc Dung Uyên dạy cho và líc học ở võ quán.
Phỏng chừng là điểm này Mặc Dung Uyên biết rõ ràng hơn, cô không biết lúc ấy Mặc Dung Uyên có nhìn thấy lúc cô ra tay hay không, nhưng hắn hình như cũng hoàn toàn không tò mò, cái gì cũng không hỏi.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộ Vi lại có chút thất thần.
"Vi Vi? Cậu làm sao vậy? Suy nghĩ cái gì vậy?" Chu Quân Hào nhìn cô, có chút nghi hoặc.