Hảo cảm giá trị cách cấp độ tiếp theo còn thiếu khá nhiều khoảng 8000 điểm, Hàn Mộ Vi nhưng thật ra không thế nào khẩn trương, dù sao tiểu bao tử nói, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất của cô vẫn là thi cuối kì. Chờ sau khi thi cuối kì xong, nghỉ đông cô có thể dành ra thời gian hoc tập cái kĩ năng khác.
Hiện tại Hàn Mộ Vi đối với điều này không còn bài xích, thậm chí nghĩ đến việc học cũng rất vui vẻ.
Sau khi với thương ở chân bình phục hoàn toàn, Hàn Mộ Vi liền không hề ngồi xe nhà đến trường, không phải là cô không thích ngồi xe cùng Hàn Mộ Vũ đến trường, mà là......
Ở trường học hiện tại tìm được hảo cảm giá trị khá ít, cô đương nhiên muốn nắm chắc càng nhiều cơ hội thu hoạch càng nhiều hảo cảm giá trị!
Tiểu bao tử nói, một chút hảo cảm giá trị là một chút, tích tiểu thành đại!
Mỗi ngày cố định nhặt rác, nhường chỗ ngồi, ngẫu nhiên sẽ đi trên quảng trường vòng vòng, nghe nghệ sĩ đường phố ca hát, đàn ghi-ta,phong cầm, thuận tiện cho chút tiền boa.
Đây là kết luận tiểu bao tử tổng kết ra tới, không biết vì sao, rõ ràng về một số người xin tiền kia, nhưng thời điểm Hàn Mộ Vi cho tiền, thu được cực ít hảo cảm giá trị, chính là đối những người đó mà nói, này đã thành một loại thói quen và ỷ lại của bọn họ, lại hoặc là nói, đây giống như là nghề nghiệp hiện tại của bọn họ......
Bọn họ lấy tiền nhiều lần, thậm chí một chút cảm kích cũng không có.
Ngược lại là những những nghệ sĩ đường phố kia, có rất tinh thần và tình yêu nhiệt huyết nồng cháy với nghệ thuật mới có thể đến đầu đường bán nghệ, đối với rất nhiều người trong đó mà nói, tiền chỉ là một loại khẳng định, không ở nhiều ít. Có chút là vì bởi vì học nghệ thuật thiếu tiền mới có thể đến đầu đường bán nghệ, mà có chút tắc thuần túy là vì làm càng nhiều người nghe được chính mình âm nhạc.
Những người này, tựa hồ càng hiểu được cảm ơn.
Hàn Mộ Vi nghe xong một khúc của người thanh niên trẻ tuổi trước mặt đang đàn ghi-ta liền cúi người xuống, bỏ vào năm đồng tiền.
Không nhiều không ít, người trẻ tuổi lại rất vui vẻ mà nhìn cô cười, gật đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó tiếp tục xướng ca.
Quảng trường đám đông rất nhiều, Hàn Mộ Vi có chút không thích ứng, đang nghĩ ngợi có nên trở về nhà hay không, liền cảm giác một cơn gió vừ thổi qua bên người cô, tóc cô cũng bay theo gió một chút, trước mặt một là một cô gái mặc một chiếc váy đỏ đang chạy tới,còn la lớn: "Túi của tôi!! Ăn cướp a...... túi của tôi!!"
Nhưng cô gái đó đang đi một đôi giày cao gót tầm bảy tám phân, chạy được một nửa thì không thể chạy nổi nữa, sắc mặt tái nhợt mà kêu. Người chung quanh nhìn thấy như vậy cũng tìm kiếm tên trộm, lại thấy tên đó đã chạy nhanh chóng tiến vào bên trong một đám đông, căn bản phân không rõ ai mới là ăn trộm.
Người nữ tử lại như thế nào kêu, người chung quanh cũng chỉ là ghé mắt một chút, căn bản không có người nào giúp cô gái đứng ra đuổi theo lấy lại cái túi.
Tiểu bao tử lập tức liền tới rồi tinh thần: "Chủ nhân! Giúp cô lấy lại túi đi, nhất định có thể thu được một ít hảo cảm giá trị cùng chính nghĩa giá trị!!"
Hàn Mộ Vi gật gật đầu, trực tiếp vọt qua đi, tốc độ chạy của cô rất nhanh, thân hình lại linh hoạt, ở dưới sự chỉ dẫn của tiểu bao tử, thực mau xuyên qua đám người đó đi tới một cái hẻm nhỏ phía trước.
"Chủ nhân, em rà quét đến, cái tên ăn trộm kia đang ở chỗ này!"
Hàn Mộ Vi tiến lên một bước, một góc âm u trong, cái tên ăn trộm kia đang mở túi xách ăn cướp được ra, hắn ta đang cầm trên tay một bóp tiền dày.
Hàn Mộ Vi mặt vô biểu tình tiến lên, tên trộm kia có quan sát nhìn cô một cái, cũng chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt mỏng manh, căn bản một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, thậm chí còn quét mắt nhìn cô một vòng, nhìn đến cặp sách đồng phục mà nhà trường phát cho cô ở sau lưng, khinh thường mà bĩu môi.
Chỉ là một học sinh thôi.Trong người chắc cũng không có được bao nhiêu tiền!
Tên ăn trộm kia móc tiền từ trong bóp ra hết, rồi đem tiền nhét vào trong bóp của chính mình, Hàn Mộ Vi đã mở miệng: "Đem tiền bỏ ra!"
- ------