~~~~~~~~~~Bên cạnh Ân Ân~~~~~~~~~~

Ở bệnh viện, Ân Ân vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, phải chăng cô không muốn tỉnh lại bởi chắc hẳn cô đang có một giấc mộng đẹp, giấc mộng ấy có Tiểu bảo, có anh họ sống thật hạnh phúc, ở nơi đó không có kẻ đố kị hay kẻ thù như ở hiện tại.

Ông bà Dư luôn túc trực bên cạnh cô không rời nửa bước kể từ khi Tôn Khiết rời đi mà không nói một lời. Hàm Lộ nghe tin cô bị tai nạn thì xong khóa học ở trường vào buổi chiều cũng nhanh chóng đến bệnh viện.

Hàm Lộ đứng trước cửa phòng bệnh, thấp thoáng đưa mắt nhìn vào bên trong qua cách cửa có một phần trong suốt bên trên. Hình ảnh một cô gái vẫn đang say sưa ngủ trên chiếc giường trắng muốt, bên cạnh còn có một đôi vợ chồng với nét mặt lo lắng nhìn chăm chú vào người con gái ấy.

Hàm Lộ đưa tay lên tay nắm cửa " Cạnh " tiếng mở cửa vang lên làm ông bà Dư đều quay đầu lại. Hàm Lộ bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

" Lộ Nhi là con sao, không phải con đang ở trường à sao lại đến đây. " Bà Dư khẽ nói.

" Con học xong rồi ạ, con đến thăm Ân Ân một lác, Ân Ân cô ấy sao rồi ạ! "

Hàm Lộ bước đến cạnh bà hỏi.

Bà Dư buồn bã lắc đầu rồi nhìn sang Ân Ân.

" Vậy chồng cậu ấy đâu, sao chỉ có hai bác "

" Tôn Khiết khi nghe tin đứa bé không còn thì đã rời đi đến giờ vẫn chưa quay lại " Ông Dư cất tiếng.

Hàm Lộ " Vâng " một tiếng rồi đi đến cạnh giường, bà Diêm bảo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,Hàm Lộ khẽ gật đầu rồi kéo nhẹ ghế ngồi xuống. Ba người nói chuyện một lác thì Hàm Lộ bỗng nhiên lên tiếng.

" Hai bác ở đây cả ngày chắc cũng mệt rồi, hai bác về nghỉ ngơi đi,Ân Ân cứ để cháu chăm sóc nếu có việc gì cháu sẽ gọi cho hai bác "

" Nhưng...mai con còn phải học mà "

" Không sao đâu ạ, sáng mai con không có tiết với lại lát chắc chồng cậu ấy cũng đến khi đó cháu sẽ về ạ! "

" Nhưng..... "

Bà Dư có chút lưỡng lự nói.

" Thôi bà cứ nghe lời thằng bé đi, nếu có việc gì Lộ Nhi sẽ thông báo cho chúng ta, bà cũng mệt cả ngày rồi "

Ông Dư vỗ nhẹ vai bà nói.

Bà Dư suy nghĩ một lác rồi gật đầu, hai người cũng nhanh chóng thu xếp đồ đạt rồi rời đi.

Hàm Lộ và Ân Ân là bạn cùng nhau lớn lên nên ông bà Dư xem Hàm Lộ như con trai của mình và hai người cũng rất quý cô.

Hàm Lộ tiễn hai người ra cửa, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước lại kéo ghế ngồi xuống cạnh Ân Ân. Bàn tay nhỏ nhắn của Hàm Lộ đặt nhẹ lên tay cô, khẽ nói.

" Ân Ân, cậu phải nhanh chóng tỉnh lại đấy, mọi người rất lo cho cậu đấy cậu có biết không? "

Hàm Lộ chăm chú nhìn Ân Ân, rồi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà Hàm Lộ đã ngủ thiếp đi từ bao giờ đến khi cô tỉnh giấc cũng là lúc 1 tiếng động nhỏ vang lên.

" Cạch "

Hàm Lộ chớp mắt vài cái rồi quay sang nhìn vào nơi đã phát ra tiếng động ấy. Một bóng dáng cao lớn từ từ bước vào, ngũ quan sắc sảo được Hàm Lộ nhanh chóng tiếp thu vào mắt, cô vội đứng dậy nói.

" Diêm thiếu gia, anh đến rồi sao? "

" Cứ gọi tôi là Tôn Khiết " Anh lạnh nhạt nói.

Hàm Lộ có chút khó hiểu rồi cũng nhanh chóng gật nhẹ đầu.

Tôn Khiết nhẹ nhàng bước đến cạnh giường Ân Ân, đôi mắt hiện hữu tia đau lòng của anh nhìn vào gương mặt xinh đẹp đến từng góc cạnh của Ân Ân. Ánh đèn điện mập mờ chiếu sáng khắp cả phòng, bầu không khí trong phòng giờ đây trở nên tĩnh lặng đến lạ thường họ có thể nghe được cả tiếng thở đều đặn của nhau và cả tiếng máy móc đang chạy. Bỗng nhiên bầu không khí này nhanh hơn biến mất bởi giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên.

" Cô chăm sóc cô ấy đến bây giờ sao?"

" Không, tôi chỉ mới vào thôi tôi thấy hai bác có vẻ mệt nên tôi bảo họ về nhà trước "

" Ừ "

" Nếu anh đã đến, tôi giao cô ấy cho anh tôi đi trước đây "

Hàm Lộ nói xong liền nhanh chóng rời đi nhưng chưa kịp đi hai bước đã bị lời nói của anh làm cô khựng lại.

" Lăng Vũ đang ở ngoài, tôi bảo cậu ấy đưa cô về "

" Không cần đâu, tôi tự về được. "

" Cô muốn Ân Ân không vui sao? "

Vẫn giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, Hàm Lộ nghe xong thì chỉ biết thở dài một cái rồi nói.

" Vậy tôi về trước "

Nói xong Hàm Lộ tiến ra cửa, cô nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài rồi đóng lại. Tôn Khiết cũng nhấc điện thoại gọi cho Lăng Vũ rồi nhanh chóng tắt đi. Anh ngồi xuống cạnh Ân Ân, anh đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của cô thì bỗng chốc tim lại nhói lên phần nào.

Anh đưa tay lên má cô mà vuốt nhẹ, anh khẽ nói.

" Ân Ân, anh đang bên cạnh em đây, em nghe anh nói không, em phải nhanh chóng tỉnh lại có biết chưa, đừng ngủ nữa "

Thanh âm nhẹ nhàng nhưng mang bao sự đau khổ vang lên, cũng sự hiểu lầm năm xưa của một người mà đã khiến cho anh mất đi tiểu bảo chỉ chút nữa thôi anh đã mất đi người con gái mà anh yêu nhất cả một đời. Anh nhất định sẽ tìm ra Tống Lâm Cung và giải quyết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.