Ảnh: Souflé Cheese Cake (chương 2)

Edit: Doãn Kiệt

Beta: Doãn Thiên

Nếu là bình thường, thì hành động này của Tiêu Kỳ hẳn sẽ làm cô nổi điên. Nhưng lúc này cô lại đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, gặp phải chuyện khó chịu trước mặt người mình không ưa, hy vọng nhất chính là đối phương không nhìn thấy.

Tiêu Kỳ chỉ chú ý tới đồ ăn cô làm, thật khiến cô vui mừng.

Hứa Kha cười lạnh với Tiêu Kỳ, xoay người quay lại khu làm việc.

Buổi tối khi tan làm, Hứa Kha đổi đồng phục chuẩn bị về nhà. Hôm nay Thẩm Lâm Sương có việc không tới đón cô được, cho nên cô cần đi hơn ba trăm mét đến trạm xe gần đấy để đi tàu điện ngầm. Nhưng khi cô ra khỏi khách sạn, bên cạnh lại có một chiếc xe đi theo.

Chiếc Lamborghini đỏ lẳng lơ.

"Lên xe." Người đàn ông ngồi ghế lái vẫy vẫy tay với cô, vẻ mặt mười phần thành khẩn.

Hứa Kha trợn mắt nhìn anh ta một cái: "Khỏi phiền đến anh."

"Hứa Kha, lên xe đi, em đi đâu anh chở." Vu Kế Hàng lái xe với tốc độ rùa bò, kiên trì nói.

Lông mày Hứa Kha nhíu lại, rõ ràng không nhịn được: "Tôi nói là không cần."

Vu Kế Hàng: "Em để anh đưa em… A Kha, có phải em giận anh không? Em đừng giận, trước đây anh thật sự có nỗi khổ."

Hứa Kha dừng bước, nhìn anh ta như nhìn một tên bệnh nhân tâm thần: "Anh đang nói cái khỉ gì vậy hả? Nỗi khổ gì? Đừng diễn nữa."

"Anh … Anh biết em còn đang giận anh trước đây không ở bên cạnh em, nhưng anh thề! Anh vẫn nhớ em, chỉ là em biết người nhà anh…"

"Người nhà anh nghĩ nhà tôi suy bại, cho nên cha mẹ anh không cho anh mỗi ngày đều luôn bám dính vào tôi, đúng không?" Vẻ mặt Hứa Kha lạnh lùng: "Lời này mấy năm trước anh sớm đã nói với tôi rồi, bây giờ không cần lại lặp lại lần nữa đâu ha. Trước đây anh nghe lời như vậy, bây giờ lại náo loạn cái gì."

Trên mặt Vu Kế Hàng lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Khi đó anh còn nhỏ, không có biện pháp làm trái ý cha mẹ. Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, anh bây giờ có thể chăm sóc em. A Kha, em không cần cực khổ làm đầu bếp, em căn bản cũng không thích hợp làm việc này."

Làm việc khổ cực cả một ngày khiến Hứa Kha mệt rã rời, lại vốn bị vây trong tâm trạng bực dọc, giờ nghe Vu Kế Hàng nói liền bị tức tới bật cười.

"Tôi không thích hợp làm việc này thì thích hợp làm việc nào? Sao thế cậu ấm Vu, có phải cậu còn muốn bao nuôi tôi hay không?"

Vu Kế Hàng sửng sốt trong chốc lát: "Em không cần phải nói khó nghe như vậy, anh chỉ không muốn em vất vả như thế. Em theo anh, anh có thể giúp em mà."

Nếu là ban đầu, khi cô còn không chịu nổi cuộc sống bị đảo lộn, có người đột nhiên nói với cô những lời này khẳng định cô không do dự chút nào liền đi theo. Nhưng bây giờ, cô sớm đã không tin những kẻ đầy vẻ đạo mạo kia nữa.

Trên cái thế giới này, người có thể giúp cô chỉ có chính bản thân cô.

"Hứa Kha."

Ngay lúc hai người đang giằng co thì ven đường đột nhiên có một chiếc xe đến gần.

Chiếc xe này Hứa Kha cũng không xa lạ gì, chính là chiếc Bentley gặp ở bãi đỗ xe trước đây. Cô nghe thấy tiếng động, nhìn lại thì chỉ thấy đôi mắt đen láy của Tiêu Kỳ lộ ra ở cửa kính đang được hạ xuống một nửa.

Cô bất ngờ trong giây lát, người kia nói: "Lên xe."

Vu Kế Hàng: "A Kha?"

Hứa Kha do dự, nhưng quay sang thấy gương mặt tha thiết của Vu Kế Hàng liền hạ quyết tâm.

Cô không chút do dự kéo cửa xe Bentley ra, người đàn ông đang ngồi trong xe ngước mắt nhìn cô, biểu cảm lạnh lùng như một pho tượng.

Hứa Kha đang phiền muộn, lười ứng phó người khác, cho nên lời nói trong vô thức lại là hất hàm sai khiến: "Anh còn không ngồi dịch sang, không thì tôi vào thế nào?"

"…" Phương Ngạn đang lái xe đằng trước liếc nhìn kính chiếu hậu, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Nhưng khiến anh ta bất ngờ là, ông chủ nhà mình tuyệt đối không giận, thậm chí còn thực sự dịch sang ghế bên cạnh. Mà vị đầu bếp bánh ngọt nho nhỏ kia lại giống như một vị tiểu thư, đặt mông ngồi xuống.

"Hứa Kha!" Đằng sau lại có người gọi, Hứa Kha không để ý, nhìn thẳng về phía Phương Ngạn, "Lái xe."

Phương Ngạn bất ngờ một chút, vội vã đạp chân ga, nhưng xe chạy rồi mới phát hiện ra lạ ở chỗ nào.

Anh thế mà làm theo lời cô gái này…

***

Trong xe rất yên tĩnh. Hứa Kha thấy Vu Kế Hàng không theo kịp thì thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô mới bất giác phát hiện ra giọng điệu nói chuyện vừa rồi có chút "không thỏa đáng".

"Tổng giám đốc Tiêu."

Tiêu Kỳ vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng liền nghiêng đầu nhìn cô. Bộ dáng kia giống như vừa rồi không phải anh gọi cô lên xe, dường như trong xe cũng chưa bao giờ tồn tại một người như cô vậy.

Có điều Hứa Kha vẫn rất khách khí nở nụ cười, dù sao cũng muốn thu hồi sự xúc động ban nãy: "Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu, nếu không phải anh đến tôi cũng không biết phải làm thế nào với anh ta, à đúng rồi, anh thả tôi xuống phía trước là được."

Tiêu Kỳ không đáp lời, ánh mắt lạnh như hồ sâu muôn trượng, anh im lặng, nhìn cô chằm chằm: "Người đó muốn bao nuôi cô?"

Lại vẫn bị nghe được.

Huyệt thái dương của Hứa Kha giật giật: "Không…"

"Vậy cô đứng giữa vỉa hè hô lên làm cái gì?"

Điệu cười của Hứa Kha có chút cứng đờ: "Thật sự không có gì, anh yên tâm, tôi nghĩ tiền lương anh trả có thể nuôi sống tôi."

Tiêu Kỳ: "Phải."

… mới là lạ.

Đối với người như cô mà nói, bao nhiêu tiền đều không tính là nhiều.

"Đúng thế." Hứa Kha mặt không đổi sắc nói, "Người kia sao có thể thích hợp với cô được."

"Anh ta không thích hợp…" Tiêu Kỳ nhẹ cười thầm, "Tôi thì sao?"

Xe đột nhiên phanh gấp một cái, Hứa Kha lao về phía trước theo quán tính. Lúc cô sắp hôn vào lưng ghế dựa thì bị Tiêu Kỳ kéo lại, cô sợ hãi nhìn chằm chằm lưng ghế dựa, nghĩ son môi của mình suýt nữa thì đóng dấu lên đây rồi.

"Thật... xin lỗi." Phương Ngạn ở ghế trước đổ mồ hôi lạnh.

Tiêu Kỳ nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: "Lái cho cẩn thận."

"À... vâng ạ!" Phương Ngạn nuốt nước bọt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, chuyên tâm lái xe.

Nhưng anh không nghe nhầm chứ? Tổng giám đốc Tiêu nói cái gì… bao nuôi?

Hứa Kha lấy lại tinh thần từ tình huống nguy hiểm vừa rồi, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ, thản nhiên nói: "Mấy ngày hôm trước tổng giám đốc Tiêu còn nói là theo đuổi, hiện tại đổi thành bao nuôi rồi?"

Nói xong, cô dựa lưng ra đằng sau, khách khí hỏi: "Đối với phụ nữ, anh đều thẳng thắn tiến tới như thế à?"

Tiêu Kỳ buông bàn tay đang kéo Hứa Kha, gò má như được khắc họa từ tảng băng: "Không phải."

Hứa Kha ác độc nói: "Là vinh hạnh của tôi, nhưng mấy lời như bao nuôi này nọ thật sự rất khó nghe, tôi là người đứng đắn."

Lông mày Tiêu Kỳ hơi nhướn lên, biểu cảm giống như "bởi vì bị cự tuyệt mà có chút kinh ngạc", làm Hứa Kha bốc hỏa, trong lòng hung hăng lăng trì Tiêu Kỳ một nghìn lần, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cho tôi xuống phía trước đi."

Không ai trả lời.

Hứa Kha quay đầu: "Tổng giám đốc Tiêu, phiền anh cho tôi xuống đằng trước."

Tiêu Kỳ: "Nhà ở đâu?"

Hứa Kha: "… Tôi nói tôi muốn xuống xe."

"Địa chỉ nhà cô."

"Dừng xe."

"Không thì cô nhảy xuống đi?"

"…"

Hứa Kha từng gặp rất nhiều người có tiền, bọn họ đều cảm thấy mình là người đàn ông mười tốt. Bọn họ chỉ cần vài giây để nhắm trúng một cô gái, phương thức theo đuổi cũng đơn giản thô bạo. Nhưng làm cho người ta không biết nói gì là, biện pháp của bọn họ thường có hiệu quả, bởi vì ở cái xã hội hào nhoáng phù phiếm này, nhiều người sống đến quá mệt mỏi, việc một bước lên trời, thẳng tới mây xanh quá mức mê hoặc lòng người.

Hứa Kha vô cùng hiểu rõ ý nghĩ và phong cách hành xử của loại người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Tiêu Kỳ. Bởi vì trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ là những người giống nhau, cho nên bọn họ đều nghĩ rằng bất luận người nào, bất cứ chuyện gì, chỉ cần họ nhắm trúng cũng không có chuyện không thể sở hữu.

Loại phương thức theo đuổi của Tiêu Kỳ không có chút khiếm khuyết nào, nhưng hết lần này tới lần khác anh ta đều gặp phải Hứa Kha cô.

Trên đời này, còn có người có thể chơi đùa cô à?

Tiêu Kỳ vẫn kiên quyết không dừng xe, Hứa Kha cũng không giãy dụa nữa. Cô lạnh lùng báo địa chỉ cho Phương Ngạn, không nói chuyện nữa.

Mà lúc này cả người Phương Ngạn đều quái dị, người khác không biết Tiêu Kỳ là ai, anh ta lại biết rất rõ.

Đừng nói theo đuổi phụ nữ, phụ nữ xán lại anh ấy, anh ấy cũng không thiết tha gì, nhưng vòng vèo một hồi… Anh lại đột nhiên nói muốn bao nuôi một đầu bếp làm bánh ngọt nho nhỏ mới quen không bao lâu?

Đây là chuyện huyền huyễn gì vậy?

Phương Ngạn len lén nhìn qua kính chiếu hậu. Tong gương phản lại hình ảnh của người phụ nữ kia, làn da trắng nõn, đường cong mềm mại, khuôn mặt cũng là hạng nhất.

Bề ngoài này quả thật có vốn liếng để người khác vừa gặp đã thương.

Nhưng Tiêu Kỳ cũng không phải người thấy sắc liền sáng mắt.

Chẳng lẽ là, tổng giám đốc Tiêu và cô gái tên Hứa Kha này không chỉ là người "không quen" trong miệng anh ấy mà thôi?

***

Xe đi hơn một tiếng rồi dừng lại ở một tiểu khu cũ kỹ, Hứa Kha nói cảm ơn, mở cửa xuống xe.

"Làm phiền anh rồi, tổng giám đốc Tiêu." Hứa Kha đứng cạnh xe, vừa quy củ lại không làm mất lòng thành, nói: "Cảm ơn anh đã tự mình đưa tôi về."

Tiêu Kỳ không nhìn cô, mà nhìn chằm chằm tòa nhà phía sau cô một hồi: "Cô ở đây?"

Hứa Kha nhìn theo ánh mắt anh: "Vâng."

"Căn nào?"

Hứa Kha: "Cái này anh cũng cần phải biết."

Tiêu Kỳ không nói nữa, anh không nói gì với Phương Ngạn, nên anh ta cũng không dám khởi động xe, cho nên xe vẫn dừng.

Hứa Kha thấy anh không chớp mắt mà nhìn sau lưng cô, híp mắt lại: "Anh không đi sao, không phải là muốn tôi mời anh lên lầu ngồi một chút chứ?"

Lúc cô nói lời này thì khóe môi cong lên, vẻ đùa cợt nửa vời, ánh mắt xinh đẹp lại sắc bén như một cô nàng mèo lười.

Tiêu Kỳ dừng hai giây, mắt khẽ ngước lên, ý tứ hàm xúc nói: "Được không?"

"Vậy cũng không thể được." Hứa Kha thu lại ý cười, "Anh cũng có phần quá nóng vội đi."

Tiêu Kỳ kéo khóe môi: "À, cũng phải."

Hứa Kha không muốn đắc tội với anh, nhưng cũng không muốn ở canh anh: "Không có việc gì thì tôi đi trước, tạm biệt."

Cô gật đầu về hướng cửa xe, cũng không chờ Tiêu Kỳ phản ứng, xoay người đi về phía tiểu khu.

Bóng lưng cô gái nhỏ nhắn, đường cong lả lướt, quần jean bó lại hai chân vừa thẳng vừa dài, thật sự là đậm tư sắc.

Phương Ngạn không dám nhìn thêm, thu ánh mắt nhìn về phía Tiêu Kỳ: "Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta đi chứ?"

Tiêu Kỳ không đáp, chỉ nói: "Cô ấy quả nhiên là ở đây."

Tiểu khu này vừa lâu đời lại vừa cũ kỹ, vị trí thì xa, không có bảo vệ cũng chẳng có bảo an, gạch với nước sơn bên ngoài còn hơi bong tróc. Cái chỗ này nhìn qua liền lộ ra hai chữ "Không ổn", nhưng hết lần này tới lần khác, người phụ nữ này lại ở đây.

"Quả thật nhìn mà xót xa, trước đây tiểu thư Hứa là con gái của Hứa Giang Viễn mà."

Lúc đó Phương Ngạn từng theo mệnh lệnh của Tiêu Kỳ đi thăm dò Hứa Kha, kết quả tra được làm anh kinh ngạc. Hứa Giang Viễn mặc dù đã qua đời nhiều năm, nhưng ở giới ầm thực vẫn để lại danh tiếng. Trước đây ông ta huy hoàng bao nhiêu, thì hiện tại con gái ông ta lại càng thê thảm bấy nhiêu.

Phương Ngạn nhớ tới đây, có chút tiếc nuối, nói: "Nhưng tiểu thư Hứa cũng không tệ, có thể trần thành đầu bếp ngọt ưu tú, có thể tay làm hàm nhai, có khả năng nuôi sống chính mình."

Tiêu Kỳ bỗng nở nụ cười: "Cậu nghĩ người như cô ấy chỉ muốn có thể nuôi sống bản thân à?"

Phương Ngạn khựng lại: "Vâng?"

Tiêu Kỳ hạ mi mắt, âm thanh khô khốc: "Cô ấy, cho tới bây giờ đều không thể nào chịu nổi, dù chỉ là một chút bình thường."

***

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiêu Kỳ: Tôi ngậm thìa vàng sinh ra bao giờ?

Hứa Kha: … ngậm nồi sắt?

(đừng quên tặng hoa ~~)