Âu Hân ôm cánh tay Vương Kì Hạo theo ánh đi ra ngoài, vừa đi cô vừa cười nói:

- Anh từ lúc nào lại sợ anh trai em rồi?

- Anh để lộ điểm yếu của mình cho anh ấy biết.

- Hửm? Điểm yếu của anh là gì vậy?

- Không nói cho em biết.

Âu Hân chu môi giận dỗi rồi thả tay Vương Kì Hạo ra, bước sang cạnh giữ một khoảng cách nhất định.

- Giận rồi sao?

- Anh này, hình như chúng ta không quen biết nhau.

Âu Hân chớp chớp mắt ngây thơ nói rồi gỡ tay Vương Kì Hạo đang nắm tay cô ra, nhướng mày đi lên trước.

- Bà xã!

- Không nghe thấy gì hết.

- Còn không phải điểm yếu của anh là em sao? Em thế nhưng lại không biết. Là không quan tâm tới anh sao?

Vương Kì Hạo bước nhanh đến đứng sau Âu Hân cúi đầu cọ cọ vào vai cô, dùng chất giọng.... quá mất hình tượng. Âu Hân quay người lại đánh vào ngực Vương Kì Hạo, trách móc.

- Vương Kì Hạo lạnh lùng của em đâu rồi? Ông xã không chịu thua em bao giờ đâu rồi? Sao bây giờ cạnh em lại xuất hiện một người đàn ông tính tình con nít như vậy chứ.

- Còn không phải lo lạnh lùng quá sẽ làm bà xã của anh sợ sao? Làm đàn ông còn ở cương vị một người chồng, bản thân anh tự thấy mình thua vợ không có gì là sai hết.

Một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, nhưng Âu Hân lại cảm thấy cả mặt mình đều nóng, không chỉ có mặt mà cả cơ thể đều nóng. Đây là sự ấm áp mà ông xã ban tăng sao? Âu Hân nở nụ cười tươi nhìn Vương Kì Hạo.

Bỗng nhiên một bóng người xẹt qua tầm mắt Âu Hân, cô trợn tròn hai mắt cứng đơ nụ cười, tim bắt đầu đập mạnh, ngực nhói đau, một linh cảm xấu cứ như vậy xuất hiện.

Vương Kì Hạo nhíu mày quay người lại, nhưng chỉ thấy có bóng dáng các bác sĩ và bệnh nhân đi qua đi lại, không thấy có gì bất thường.

- Bà xã!

Vương Kì Hạo đặt tay lên vai Âu Hân gọi to, Âu Hân lại giật mình một cái, sau đó mới ngơ ngác nhìn Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo lộ lặng vội hỏi cô.

- Em sao vậy? Thấy trong người không khỏe sao? Chúng ta vào khám lại.

Âu Hân một tay đặt lên ngực một tay giữ Vương Kì Hạo lại.

- Không có, em không sao hết. Chỉ là vừa rồi.... hình như em nhìn thấy Joserp.

Từ lúc biết Joserp phản bội, Âu Hân bắt đầu cảm thấy sợ con người của Joserp. Dã tâm anh ta lớn như vậy nhưng suốt bao nhiêu năm qua vẫn giấu rất kín không hề bị nghi ngờ. Còn có, con người anh ta giống như một tên bệnh hoạn vậy, bệnh hoạn một cách đáng sợ.

Vương Kì Hạo đảo mắt nhìn xung quanh, yên lặng suy nghĩ một chút sau đó ôm Âu Hân vào lòng dịu dàng trấn an cô.

- Bình tĩnh nào, có thể chỉ là người giống người thôi. Em mệt rồi nên nhìn không tốt, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.

....

Vương Kì Hạo đắp chăn lại cho Âu Hân, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng đóng cửa lại. Ngồi trong thư phòng được vài phút, tiếng gõ cửa vang lên, Vương Kì Hạo gõ tay lên bàn nói:

- Vào đi.

Trương Hạ đẩy cửa phòng đi vào, đặt nhẹ một túi tài liệu xuống bàn.

- Thiếu soái, đây là những ảnh được chụp lại từ camera của bệnh viện. Xác nhận người mà thiếu phu nhân nhìn thấy đích thực là Joserp.

Vương Kì Hạo cầm túi tài liệu lên xé ra, cầm những tấm ảnh lên nhìn. Trong ảnh chụp lại rất rõ Joserp đứng sau bức tường ở sảnh chính bệnh viện đưa mắt nhìn về phía anh và Âu Hân đang đứng ở cửa.

Dịch Cẩn cùng Tề Phi bước vào nhà, Viên quản gia cũng kinh cúi người chào.

- Tiên sinh, Tề thiếu gia, hai người đã về.

- Tiểu Hân đâu?

- Tiên sinh, Thiếu phu nhân hồi chiều mới từ bệnh viện trợ về, đang nghỉ ở trên phòng.

Dịch Cẩn cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Tề Phi, cởi cúc tay áo, nghe vậy nhíu mày.

- Không phải hôm nay đến ngày khám thai sao, sao lại về muộn như vậy?

- Nghe nói Lý thiếu phu nhân hôm nay hạ sinh, thiếu phu nhân ở lại đến chiều mới về.

Dịch Cẩn gật đầu như đã hiểu rồi quay người tính đi về phòng. Viên quản gia vội nói:

- Tiên sinh, thiếu gia dặn tôi khi nào ngài về thì nói với ngài lên thư phòng gặp cậu ấy.

Dịch Cẩn gật đầu rồi quay sang nói với Tề Phi đang mắt nhắm mắt mở đứng bên cạnh.

- Về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Sau đó đi lên lầu hai, còn chưa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng Tề Phi ở đằng sau nói:

- Viên quản gia, phiền ông giúp tôi mang những đồ này về phòng.

Dịch Cẩn quay sang nhìn thì Tề Phi đã đi ngang bên cạnh. Dịch Cẩn mặt không đổi sắc đưa tay ôm lấy eo Tề Phi kéo cậu lại gần.

- Lại ghen sao?

- Ai nói tôi ghen. Tôi chỉ tò mò muốn biết hai người muốn nói gì thôi. Tôi mới là không thèm ghen.....

Hắn ta có vợ rồi, tôi ghen cái gì? Ông đây chỉ tò mò muốn biết hai người đàn ông các người bí mật ngồi trong thư phòng nói với nhau chuyện gì thôi.

Tề Phi làu bàu nói, hếch cằm nhìn Dịch Cẩn.

Viên quản gia cũng đã quen với cảnh này rồi, thành ra chỉ biết cười lắc đầu rồi mang đồ của hai người họ về phòng. Hai người này mỗi lần về nhà đều sẽ như vậy, cùng với thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ông ngồi trên sô pha đấu đá nhau xem cặp đôi nào tình cảm hơn. Đúng là những người trẻ, năng lượng dồi dào.

Lại nghĩ đến con trai mình Viên Tiểu Trạch đã đến tuổi kết hôn rồi mà còn chưa có bạn gái, Viên quản gái lại lắc đầu thở dài. Nghĩ đến Dịch Cẩn và Tề Phi, Viên quản gia lại có suy nghĩ.

Con trai mình đã hai mươi tư rồi mà còn chưa có bạn gái, có khi nào....

Ánh mắt Viên quản gia nhìn ra ngoài vườn bên ngoài cửa sổ phòng của Tề Phi và Dịch Cẩn, tình cờ thế nào lại thấy con trai mình đang đứng vui vẻ nói chuyện với Trương Hạ. Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu ông, Viên quản gia bật cười.

Chuyện yêu đương của con cái vẫn nên để chúng tự quyết định, chỉ khi nào biết con mình đi sai hướng thì mới đến bậc cha mẹ như ông dạy bảo, chứ chúng nó yêu ai, miễn sao cứ sống hạnh phúc là được. Nhìn Dịch Cẩn và Tề Phi, mỗi ngày tuy có lúc sẽ cãi nhau, nhưng vài giây sau có thể đã bị họ nhồi cho một đống cẩu lương rồi.

Viên quản gia nhớ đến đứa con trai lớn của mình, đi xuống bếp tìm rì Lý. Dì Lý đang nấu bữa tối, bên cạnh là Ôn Tuyết đang phụ giúp, Viên quản gia ngồi xuống ghế trong phòng bếp nói:

- Bà ơi, mai tôi với bà ra thăm mộ con, bà chuẩn bị đồ đi.

Dì Lý dừng tay lại quay ra nói:

- Vậy ông kêu Tiểu Trạch tìm mua hoa bồ công anh đi, con bé Dao Dao thích nhất là hoa

- Rồi, để tôi ra dặn nó.

Viên quản gia và dì Lý từ lâu đã không còn trách Khương Ngọc Dao nữa, đã coi cô như con dâu, như con gái trong nhà. Chuyện xảy ra không ai mong muốn, Dao Dao còn là cô gái đáng thương, hai ông bà đều thấy thương hơn là trách.

Dịch Cẩn đẩy cửa đi vào thư phòng ngồi xuống. Vương Kì Hạo đưa tập ảnh cho Dịch Cẩn xem, Tề Phi cũng cầm mấy tấm lên xem.

- Joserp sao? Hắn ta cuối cùng cũng chịu lộ mặt rồi.

Tề Phi vừa nói vừa ngồi xuống ghế, cầm thêm vài tấm ảnh nữa xem.

- Đại thiếu soái, ngài định xử lí thế nào?