*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam nhân nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Tô Tịch Nhan câu lấy khóe miệng, kéo cái váy hướng lên trên lộ ra quần lót ren màu đen, cô lại dùng đầu ngón tay kéo mép quần lót, nam nhân kia nhìn đến trầm tư.

Quần lót ren này là thứ không phải ai cũng có thể ăn mặc được.

"Ngươi là ai?"

Tô Tịch Nhan cười duyên: "Tôi là ai cùng sự tình chúng ta phải làm không quan hệ."

Nam nhân híp híp mắt.

"Thân ái, ngài mau tới đây đi, ngài ở đó cọ tới cọ lui làm gì a?"

Nam nhân vẫn là không dao động, Tô Tịch Nhan cũng tới tính tình.

Tay cách quần áo xoa nắn ngực chính mình, muốn đem nam nhân câu dẫn tới trên giường.

Tô Tịch Nhan híp lại con mắt quan sát biểu tình của nam nhân kia, tay cũng không có nhàn rỗi.

Nam nhân nhìn vài lần rồi thu hồi ánh mắt, Tô Tịch Nhan cũng không rên rỉ.

"Thật không biết xấu hổ."

Cùng kỹ nữ giảng cái gì mà biết xấu hổ hay không chứ? Tô Tịch Nhan cảm thấy nam nhân này là thật kỳ ba.

"Ngươi chắc chắn là có bệnh, lần đầu ta gặp qua nam nhân vô dụng như vậy."

Tô Tịch Nhan trợn trắng mắt nói xong liền hùng hùng hổ hổ xuống giường, sửa sang lại quần áo mình.

Nam nhân kia cũng có chút sinh khí, Tô Tịch Nhan cũng không sợ hắn, duỗi tay chụp lấy gương mặt hắn: "Ngươi vô dụng như thế còn không bằng đi tìm chết đi, sống như này chính là làm lãng phí lương thực."

"Ngươi?"

Tô Tịch Nhan bĩu môi, một phen duỗi tay nhỏ cách quần cầm lấy dương v*t hắn.

Nhẹ nhàng nhéo nhéo, vô ngữ mà trợn trắng mắt.

"Ta nói ngươi như thế nào không dám cởi quần đâu! Nguyên lai là bởi vì dương v*t của mình quá nhỏ, nên tự ti có phải hay không?"

Nam nhân kia dương v*t đích xác không lớn, Tô Tịch Nhan lời nói vừa ra tức khắc làm hắn không chỗ dung thân.

Tô Tịch Nhan nhún vai: "Ngươi đều đã như vậy, đời này vẫn là đừng tìm nữ nhân, tìm rồi sớm muộn gì người đó cũng cho ngươi đội nón xanh."

Kê kê lớn bằng cái đinh, thử hỏi có mấy người phụ nữ có thể chịu được?

Nam nhân trên mặt đều là phẫn nộ, Tô Tịch Nhan cười khúc khích: "Thực tức giận sao? Ta chính là ăn ngay nói thật, ngươi cũng không cần cảm tạ ta, người thành thật giống ta rốt cuộc cũng không nhiều lắm, ngươi cùng những nữ nhân khác ở trên giường, các cô ấy có phải hay không khen ngươi rất lợi hại? Ta có thể chính xác nói cho ngươi biết các cô ấy chính là vì tiền của ngươi nên mới nói thế thôi!"

Cái gì kêu tự tự tru tâm, Tô Tịch Nhan lúc này mới kêu tru tâm.

Chỗ đau của nam nhân kia đột nhiên bị thọc một đao, tuy không thấy một tia máu nhưng lại làm nam nhân phẫn nộ không còn lời nào để nói.

Tô Tịch Nhan vỗ vỗ khuôn mặt hắn: "Hảo, ta nói đến đây thôi, không cần cảm tạ!!"

Thái độ kiêu ngạo không ai bì nổi rồi rời khỏi, nam nhân một phen kéo lấy cánh tay cô.

Tô Tịch Nhan cao ngạo nâng cằm lên: "Biết chính mình không được thì đừng chậm trễ ta kiếm tiền, thời gian của ta chính là thực quý giá."

Cánh tay đang kéo kia lại tăng thêm chút lực, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.

Tô Tịch Nhan nhíu mày: "Ngươi làm đau ta, buông tay!"

Nam nhân không buông tay, còn tăng thêm lực, Tô Tịch Nhan ha một tiếng, giơ tay tát hắn một bạt tai.

"Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không?"

Khuôn mặt của nam nhân nhìn khá thư sinh, nếu là trong giới thượng lưu quyền quý ở Trì Châu thì hẳn là cô có nhận thức.

Tô Tịch Nhan nghĩ như vậy, có chút hứng thú nhìn hắn: "Ngươi là ai nha?"

Nam nhân ha một tiếng: "Kẻ hèn họ Bạch, tên một chữ một cái Thanh."

Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt, lại nhìn một cái hắn, phụt một tiếng liền vui vẻ.

Nguyên lai là cái danh giác hát tuồng, Tô Tịch Nhan tưởng là nhân vật nào ghê gớm rất có địa vị đâu!

Kinh kịch một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc

Khinh thường trợn trắng mắt: "Danh giác liền có gì ghê gớm? Ngươi hôm nay đụng đến ta một cái thử xem, ta bảo đảm Bạch gia các ngươi ngày mai không rời khỏi Trì Châu địa giới này được."

Ở trên đất Trì Châu phủ này, Lục Sính không thể nói là lão đại, nhưng nói một lời tuyệt đối hảo, hắn trong tay có binh có súng, không phục liền đánh ngươi.

Bạch thanh cười khẽ: "Khẩu khí thật lớn."

Tô Tịch Nhan cười duyên: "Bạch Thanh, ngươi biết ta là ai sao? Muốn biết không?"

Bạch thanh nhíu mày: "Ngươi là ai?"

Tô Tịch Nhan chu chu môi: "Ta là Tô Tịch Nhan vị hôn thê của Lục Sính.!"

Bạch Thanh không thể tin tưởng nhìn cô, Tô Tịch Nhan cười khẽ: "Nhớ kỹ, quản cho tốt cái miệng ngươi, bằng không cái mạng nhỏ của ngươi cùng ta không quan hệ!"

————

Chia sẻ thêm, hình ở trên là tạo hình nhân vật của Trương Quốc Vinh phim Bá Vương Biệt Cơ nha! đây là bộ phim giúp mình hiểu thêm về loại hình kinh kịch này cũng như câu chuyện về Bá Vương và Ngu Cơ, màu phim buồn cùng những cảnh đẫm máu và nước

Tác giả lời nói: Nữ chủ có phải hay không hảo tra? Ghét bỏ nam chủ, còn mượn nhân gia uy danh tác oai tác phúc..

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.