Tư Lộ ngước mặt lên cảm ơn cô, sau đó cô ta nghĩ ra một chuyện rồi nói tiếp:

"Chủ nhật tuần sau họp lớp, cậu có thời gian để đến tham gia không?"

Nhược Hy suy nghĩ một hồi lâu rồi nhanh chóng trả lời Tư Lộ:

"Có thể không trả lời cậu ngay được, bởi vì tôi sắp có dự án mới có thể sẽ khá bận! Mà nếu có thời gian tôi sẽ đến dự!"

"Được, tôi đợi cậu!"

Tư Lộ vừa dứt lời, Duật Hành đã chào tạm biệt Ái lão gia rồi đưa cô và Như Hạ đến nhà hàng lần trước để dùng bữa tối, anh cho người đem lên những món cô rất thích ăn.

Sau khi dùng bữa xong, Duật Hành cho tài xế riêng lái xe đưa Như Hạ về nhà.

Còn anh lái xe đưa cô về biệt thự riêng, đang trên đường về nhà, đột nhiên cô quay sang hỏi anh:

"Hồi nãy em đi xe khác mà sao bây giờ anh lại chở em về rồi!"

Nghe cô hỏi vậy, Duật Hành dừng xe bên đường rồi nghiêng đầu qua nhìn cô nói:

"Hình như vấn đề em muốn hỏi không phải là vấn đề này nhỉ?"

"Vậy mà cũng bị anh đoán trúng!"

Duật Hành nhìn cô chăm chú, tay đưa lên xoa đầu cô, dịu dàng hỏi:

"Có phải muốn hỏi anh về chuyện của Ái Tư Lộ không?"

Nhược Hy khẽ gật đầu, xong anh lại tiếp lời:

"Thật ra là cô ta cũng không hề có ý định xin lỗi em đâu! Là anh đã nói nếu cô ta không xin lỗi em, anh chỉ còn cách khiến cho Ái gia biến mất khỏi thành phố C!"

Nhược Hy giật mình, nhìn anh chăm chú rồi lại hỏi:

"Tại sao anh lại đối với em dịu dàng như thế? Còn với người khác lại lãnh đạm vô tình!"

Duật Hành nhanh chóng tiến sát vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn lấy môi cô rồi anh nghiêm túc nói:

"Vì em là vợ của anh, tất nhiên anh phải dịu dàng với em rồi, người khác tại sao lại phải dịu dàng với họ!"

Thấy cô xấu hổ nên anh nói tiếp:

"Mọi người đều đồn rằng anh cực kỳ lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng đối với vợ, anh chắc chắn sẽ dịu dàng vô số lần đối với cô ấy!"

Nhược Hy vì bị anh hôn bất ngờ thêm với lời nói của anh mà xấu hổ không nói nên lời chỉ biết gật đầu, xoay mặt sang chỗ khác.

Duật Hành nhìn cô khẽ cười trộm rồi anh khởi động xe, tiếp tục đưa cô về nhà.

Vừa về đến biệt thự, cô đã ngủ đi lúc nào rồi không hay, anh khẽ nhìn sang thấy cô ngủ đã say nên đành nhờ tài xế lái xe của mình vào trong hầm, còn anh bế cô lên phòng để ngủ.

Đặt Nhược Hy xuống giường ngủ, cô ngủ cũng đã say, anh nhanh chóng hôn nhẹ môi cô rồi khẽ nói nhỏ:

"Lẽ nào em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?"

Vừa dứt lời, Duật Hành khẽ thở dài, đứng lên đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.

Một lúc sau, anh bước ra ngoài, nhanh chóng lên giường ôm lấy cô vào lòng rồi ngủ một giấc đến sáng.

Sáng hôm sau, Duật Hành dậy trước cô, vệ sinh cá nhân xong, anh đi xuống lầu kêu người làm nấu thức ăn rồi đem lên phòng cho cô.

Nhưng khi vừa dứt lời, thì cô cũng từ trong phòng bước ra, Duật Hành bắt đầu lên tiếng:

"Vợ, xuống đây ăn sáng với anh nào!"

Nhược Hy khẽ mỉm cười gật đầu với anh rồi cô nhẹ nhàng bước xuống lầu đến phòng bếp, ngồi đối diện với anh để cùng nhau ăn sáng.

Sau khi ăn xong, anh lái xe đưa cô đến công ty.

Chào tạm biệt Nhược Hy xong, anh cũng nhanh hơn lái xe đến trụ sở, đi được một đoạn đường, A Thành gọi điện báo với anh với giọng nói rất nghiêm trọng:

"Sếp, Hàng Nhất treo cổ tự sát rồi!".