An Kỳ đã phải nhổ cỏ ở Ngọc Uyển Các suốt mấy tiếng đồng hồ, còn Hạo Thạc thì ngồi ở tiểu đình vừa uống trà, ăn điểm tâm và đọc sách trong rất nhàn nhã, lâu lâu hắn ta còn tùy hứng chỉ những chỗ vẫn còn cỏ dại.

Cái lưng của An Kỳ đứng lên là nó kêu " rụp rụp " như một người cao tuổi.

Cũng may trời hôm nay âm u nên da của của cô không bị sạm đen, cuối cùng thì An Kỳ cũng đã nhổ xong, cô mệt mỏi đi lại chỗ Hạo Thạc báo cáo tình.

An Kỳ giật mình khi thấy trên bàn có rất nhiều chiếc dĩa lớn nhỏ, đếm sương sương thì tìm 5-6 cái, rốt cuộc tên thiếu soái này hảo ngọt tới mức độ nào vậy?

" Thiếu....!thiếu soái! Tôi đã làm xong công việc của mình rồi " Mặt An Kỳ tái nhợt vì mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn đi nằm thôi.

" Không tồi! Vậy thì cô mau đi làm việc khác đi!!! Vẫn chưa hết ngày! "

" Nhưng mà...!tôi muốn được nghỉ ngơi "

" Nghỉ ngơi? Ta đã cho cô nghỉ à? Đã làm ở đây thì phải chấp nhận công việc mà chủ nhân đưa cho! Vậy thì mau dọn dẹp đống trên bàn này đi, sau đó...!"

An Kỳ cóc thèm nghe Hạo Thạc nói, mặt cô đỏ phừng phừng liền chạy đi thật nhanh ra khỏi Ngọc Uyển Các, tưởng như mối quan hệ của cô và hắn đã dễ thở hơn trước, ai dè Hạo Thạc vẫn còn dè chừng cô.

Mặc dù biết bản thân chạy trốn là điều không nên, nhưng tay An Kỳ đã không còn sức nữa.

Cô chuẩn bị đồ để đi tắm và trở về phòng, nằm xuống giường rồi ngủ lúc nào không hay.

Khi cô mở mắt tỉnh dậy thì Hạo Thạc đang đứng ở trong phòng của An Kỳ, làm cho cô dụi mắt mấy lần liền vì tưởng mình gặp ảo giác.

" Đã lâu ta không vào đây.

Quả nhiên là cô đã dọn dẹp lại chỗ này, tuy tồi tàn cũ nát nhưng vẫn ở được.

" Hạo Thạc nhìn ngó xung quanh

" Thiếu...!thiếu soái! Sao ngài lại vào khuê phòng của nữ nhân cơ chứ? "

" Thần kinh cô có vấn đề à? Nơi này là phủ của ta thì ta muốn đi đâu thì đi, muốn đến đâu thì đến.

Cần cô cho phép sao? "

" Có phải ngài đến là để trừng phạt tôi vì đã bỏ chạy giữa chừng khi ngài đang ra lệnh có đúng không? Tôi...!tôi biết là không nên nhưng vì tôi hơi mệt, thế mới có thế sự ấy xảy ra " An Kỳ gãi đầu

" Có vẻ cô rất sợ ta? " Hạo Thạc tiến lại gần và nâng cằm của An Kỳ.

" Ngài là thiếu soái, quyền cao thế lớn trong bộ máy quân đội của Liên Thành.

Sao một người bình thường như tôi không sợ ngài được? Huống chi người khác có thể bị khí thế của ngài làm cho ngất xỉu luôn ấy "

"..."

" Hừm...!đúng là cô cái gì cũng có thể biện minh được.

Ta không nhỏ mọn đến mức phải chấp nhất mấy chuyện lặt vặt đó.

Mau nhìn bên ngoài, mặt trời đã xuống núi rồi.! "

" Nếu như cô không chịu bước ra khỏi giường thì ta sẽ nói lại với Trương Hằng là cô không khỏe nên sẽ không đi cùng hắn ta tối nay.

" Hạo Thạc xoay người chuẩn bị đi về phía cánh cửa

" AAA khoan đã thiếu soái.

Ngài đợi tôi với " Sau khi Hạo Thạc ra ngoài thì cô liền đi chọn quần áo để mặc, tuy không có bộ nào mới vì đồ này là do Tiểu Ngọc cho nhưng vẫn mặc được.

Sau đó An Kỳ dùng lược chải tóc gọn gàng và thoa lên một ít son, lúc cô chạy ra ngoài cửa lớn thì xe của Trương Hằng đang đậu ở đó.

Hạo Thạc thì đã yên vị kế bên ghế lái, hắn điềm tĩnh ngồi trong xe và không nói gì hết.

Còn Trương Hằng thì đứng bên ngoài đợi.

Khi thấy An Kỳ đi đến thì anh liền mở cửa xe sau

" Xin lỗi bác sĩ Trương với thiếu soái, hai người đợi tôi có lâu không? " An Kỳ thở phào nhẹ nhõm

" Không lâu đâu.

Nhưng mà bình thường tôi thấy An cô nương mộc mạc giản dị đã rất xinh xắn rồi, nay trang điểm và ăn diện lên một tí thì còn xinh hơn gấp bội " Lời khen của Trương Hằng làm cho An Kỳ đỏ mặt, cô ngồi xuống ở phía sau xe.

Trương Hằng cũng ngồi vào ghế lái và cho xe chạy.

" Trương Hằng, cậu khen như vậy thì sẽ làm cô ta ảo tưởng rằng bản thân đẹp thật đấy? Tôi khuyên cậu không nên dối lòng thì hơn " Hạo Thạc nghe những lời lúc nãy của Trương Hằng rồi tặc lưỡi, làm cho An Kỳ cau mày, cô giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ

Tên thiếu soái đúng là không để ai ưa.

Chả bù cho bác sĩ Trương đẹp trai, tốt tính, ăn nói hợp lỗ tai.

***

Phố xá ở Liên Thành về đêm còn đẹp hơn gấp bội, đèn đốm sáng chưng đủ loại màu sắc, người đổ xô ra đường đông hơn buổi sáng nên rất nhộn nhịp và ồn ào.

Chỗ con đường mà An Kỳ đang đi đa phần sẽ là các nhà hàng, quán rượu, sòng bạc và cả thanh lâu, người giàu họ sẽ đến đây chơi đùa mỗi tối.

Nên nơi này không khi nào là không có khách.

Mọi thứ ở đây đều sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của bạn nếu bạn có tiền không cần biết bạn từ đâu đến, ngoại hình, màu da, sắc tộc thế nào, người càng vung nhiều tiền thì càng được kính trọng.

Và Kiều Thanh Ốc chính là tòa nhà sang trọng và lớn nhất ở khu vực này.

" Hai người xuống trước đi để tôi đi tìm chỗ đậu xe " Trương Hằng bỏ lại Hạo Thạc và An Kỳ ở cửa Kiều Thanh Ốc, người ra người vào đông đúc quả nhiên là nhà hàng nổi tiếng.

An Kỳ hứng thú nhìn nhó lung tung, còn Hạo Thạc vẫn trưng cái bộ mặt khó ở.

" Thiếu soái, chúng ta đang đi ra ngoài chơi vậy nên ngài đừng có diện cái vẻ như ở trong phủ được không? " An Kỳ cằn nhằn

" An Kỳ cô không im lặng một chút được à? "

Một lúc sau thì Trương Hằng quay lại, cả ba bất đầu đi vào, bên trong còn đẹp hơn rất nhiều với cách bày trí hoa bằng vải lụa vàng và đỏ treo khắp nơi, ở giữa là sân khấu rộng rãi và cả những người chơi nhạc cụ.

Bên dưới vẫn có bàn nhưng ở đây sẽ phục vụ khách theo phòng để đảm bảo riêng tư, mỗi phòng đều có phong cách khác nhau và hai cửa sổ, một cái hướng ra sân khấu, một cái hướng ra ngoài đường.

" Ôi chao, xem ai đến Kiều Thanh Ốc của tôi làm khách này, đây chẳng phải là Dương thiếu soái và Trương thiếu gia - hai vị mỹ nam nổi tiếng bậc nhất của Liên Thành sao? " -...

Một người phụ nữ gương mặt xinh đẹp, dưới mắt có nốt ruồi và trang điểm đậm, cô ấy sở hữu mái tóc màu đỏ ngắn ngang cổ uốn cụp, làn da trắng trẻo, thân hình gợi cảm, mặc chiếc sườn xám hoa mẫu đơn màu tím ôm trọn cơ thể, phần chân váy xẻ cao ở đùi.

Khoác áo lông cáo trắng, tay phe phẩy chiếc quạt lụa và chân mang cao gót bước đến.

" Bà chủ Kiều, đã lâu không gặp.

Cô lúc nào cũng sở hữu một vẻ đẹp sắc xảo khó ai bì kịp!!! " Trương Hằng liền cởi mũ.

" Để xem lần đến gần đây nhất của Trương thiếu gia là vào một năm trước.

Tôi cứ tưởng ngài đã quên cái Kiều Thanh Ốc này của tôi luôn rồi chứ? " Bà chủ Kiều lấy khăn chấm vào mắt.

" Ahhh Dương thiếu soái, tôi không biết là Trương thiếu gia đã làm cách gì mà có thể lôi kéo ngài đến đây, ngài vốn chẳng ưa những nơi ồn ào và đầy tạp chất như chỗ này mà đúng không? Đây người ta gọi là rồng ghé thăm tôm.

"

" Hừm...!Kiều Lam, cô vẫn hào sảng như ngày xưa...Ta vốn không định đi, nhưng ta vẫn muốn xem dạo này cô làm ăn thế nào?! Nếu đồ ăn dở hay phục vụ kém cỏi thì ta không ngại san bằng cái Kiều Thanh Ốc này thành một đống gỗ nhóm bếp đâu! " Hạo Thạc nhếch môi.

" Tôi sẽ không để ngài làm việc đó vì chỗ của tôi chưa làm ai thất vọng bao giờ " Kiều Lam phạch chiếc quạt che miệng cười, cô lúc này mới để ý đến An Kỳ phía sau Trương Hằng đang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

" Hửm? Cô nương đi theo hai vị đây là...!"

" Đây là An Kỳ cô nương, tôi mời cô ấy theo chúng tôi tới đây! " Trương Hằng xích qua một bên cho Kiều Lam nhìn rõ cô

" Tôi tên An Kỳ, rất vui khi gặp bà chủ Kiều " An Kỳ liền cúi đầu

" Cô nương đây cũng hợp mắt tôi đấy.

Xem như chúng ta có duyên, cô nương muốn đến Kiều Thanh Ốc làm việc không? Yên tâm, tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu " Kiều Lam liền nắm lấy tay của An Kỳ làm cho cô bối rối trước lời đề nghị của y.

" Cô ta đang là gia nhân ở phủ ta rồi.

Nếu ta không cho thì cô ta không được phép đi đâu hết.

Kiều Lam cô mau dẹp bỏ cái ý định trong đầu đi " Hạo Thạc gạt tay của Kiều Lam, cô ta liền lùi về sau.

" Xì...!Dương thiếu soái đúng là nhỏ nhen! Thôi không giữ chân mọi người ở lại nữa, để đích thân tôi dẫn các vị khách quý lên phòng " Cả ba đi theo Kiều Lam, bước trên hành lang mà An Kỳ nghe được tiếng cười nói nịnh nọt, ngọt ngào của các nữ nhân phục vụ khách bên trong phòng.

An Kỳ mới hiểu ra vì sao chỗ này cho phép phụ nữ vào nhưng không ai thèm vào rồi.

Trương Hằng tưởng cô sợ nên đã trấn an cô rằng họ chỉ nói thôi.

Vì có thêm một người đứng canh chừng sẽ chặn lại nếu những vị khách hành động quá mức.

Hmmmm....!Trương Hằng biết nhiều vậy chắc là anh ta đã trải nghiệm qua rồi.

Mà thôi dù gì Trương Hằng cũng là đàn ông, đam mê tửu sắc là chuyện bình thường.