"Ở chùa Nam Phổ Đà vì em mà xin một nén hương thành kính. Trăm ngàn nguyện vọng, cuối cùng cũng chỉ hợp lại thành một câu: mong rằng được bên nhau mãi mãi."

____________________

Ngày thứ ba ở X thành, thời tiết cuối cùng lại trời quang mây tạnh.

Sau khi chụp nốt một ít phân cảnh cuối cùng vào buổi chiều, công tác lần này cũng coi như đại công cáo thành. Cũng như trong kế hoạch lúc ban đầu, toàn bộ đội ngũ sẽ lên chuyến bay đêm bay về B thành.

Sau khi quay lại khách sạn, liền nhận được điện thoại của An Khang.

Bởi vì khách sạn là do bên hãng quảng cáo thống nhất đăng kí, cho nên tất cả nhân viên công tác đều ở cùng một khách sạn. Có điều Đảo, cùng với những người nghệ sĩ trong giới đặc biệt được mời đến giống như An Khang, đều được sắp xếp ở phòng xa hoa trên tầng cao nhất.

Nếu đi bộ đến phòng Lục Tự Quang, chỉ mất nửa phút.

"Chỗ em có ai không?" Hắn hỏi, "Hey, đưa em đi chơi đi."

"Cái gì?"

"Không phải muốn ngắm biển sao?"

Đối với đề nghị của An Khang, hiển nhiên có chút giật mình, "Chút nữa ăn cơm xong sẽ ra sân bay, không kịp đâu?"

An Khang tự tin đảm bảo, "Yên tâm, chúng ta bây giờ đi luôn, trước sang bên phòng lão tử đã."

Sau khi treo điện thoại, thay  một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, cầm kính râm trên bàn đi đến phòng hắn bên hành lanh bên kia.

Chuông cửa kêu hai tiếng, rất nhanh liền có người đến mở cửa. Nhưng lúc đứng ở hành lang, vẫn cẩn thận nhìn trái nhìn phải.

An Khang hiển nhiên vẫn chưa thay xong quần áo, lúc mở cửa cho Lục Tự Quang vẫn trần thân trên.

Ngồi trên giường tên kia, oán giận  một câu, "F*ck, chậm muốn chết."

"Ít dong dài." Hắn đứng bên giường, lật va li tìm quần áo.

Lục Tự Quang liếc một cái, ánh mắt dần  nhìn xuống phần bụng bằng phẳng mà rắn chắc của hắn, trên cánh tay mảnh khảnh đẹp đẽ, là hình xăm khắc xuống vì cậu.

Người kia chui đầu vào áo sơ mi, sau đó đi qua vỗ nhẹ sau đầu Lục Tự Quang, "Nhìn đủ chưa?"

Lập tức bị vạch trần, tựa hồ có chút quẫn bách, cũng không lên tiếng. Lúc đứng lên vừa muốn đi, trên đỉnh đầu liền bị người kia đội lên một cái mũ lưỡi trai.

"Ra ngoài mũ cũng không mang, em khiêu khích kỹ thuật chụp trộm của paparazzi sao?"

Lục Tự Quang đi đến trước gương, đội lại mũ ngay ngắn, lúc này mới phát hiện cái mũ này hình như rất quen. Là cái hắn đội làn trước? Quay đầu qua nhìn, An Khang đang đội một cái mũ lưỡi trai không khác là mấy nhìn cậu cười, "Soi xong chưa? Soi xong rồi thì đi a."

Một khắc này, trong lòng có chút ấm áp.

Ngoài miệng vẫn như trước, "Còn là cùng một kiểu, thật lỗi thời." Thời đại nào rồi, còn chơi đồ tình nhân.

Một trước một sau đi ra ngoài. Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống. Phía chân trời, vẫn có những rặng mây màu cam. Chim chóc im lặng lượn bay trên đỉnh đầu.

Đi đến nơi đó chỉ hơn mười phút.

Nhìn thấy kiến trúc cổ xưa, trên hoành phi viết: Nam Phổ Đà Tự (tự = chùa).

Có chút khó hiểu hỏi hỏi, "Không phải xem biển sao?"

"Trước tiên đến lễ chùa cũng không tồi mà, " người kia không nói hai lời kéo cậu đi vào, "Nghe nói cầu thần bái phật ở đây rất linh nghiệm."

Ở trước tam thế tôn Phật trong gian chính điện, châm hai nén hương, sau ba lạy đem hương cắm vào lư hương, là coi như cầu thần xong.

"Này, em cầu nguyện vọng gì vậy?"

"Đây là lời chỉ có thể để cho Phật tổ nghe thấy, nói ra còn linh nghiệm thế nào được?" Một câu liền bác bỏ sự hiếu kì của An Khang.

Lúc Lục Tự Quang cầm nén hương trên tay, một lòng thành kính vô cùng, nhưng nguyện vọng gì cũng không cầu. Nếu nói thật sự phải có, vậy cũng chỉ là hy vọng Phật tổ phù hộ có thể cứ tiếp tục sống an ổn như vậy.

Thật ra là vốn không tin Phật, thế nhưng đã thành kính thì được phép ước vọng, cũng không biết có thật sự linh nghiệm hay không.

Mà An Khang đứng ở bên cạnh cậu đang nhắm hai mắt cầu thần, cũng chân chân thành thành cầu  nguyện.

Hy vọng Lục Tự Quang bình an khỏe mạnh. Hy vọng Lục Tự Quang rời xa đau khổ. Hy vọng Lục Tự Quang hạnh phúc vui vẻ. Hy vọng album của Lục Tự Quang bán được thật nhiều...... Thật nhiều cái "Hy vọng Lục Tự Quang", còn có cái gì nữa...... A đúng, hy vọng mình và Lục Tự Quang có thể vẫn như thế này, đừng xa nhau nữa. Điều cuối cùng này cũng rất quan trọng nha, Phật tổ người nhất định chớ quên.

Những lời này, Lục Tự Quang cũng không biết.

Cậu không biết có người đứng cạnh cậu, vì tất cả tương lai của cậu, đều cầu thần khẩn  nguyện.

Tất nhiên là không thể kể với cậu. Những lời đó cũng là chỉ có Phật tổ mới có thể nghe thấy, nói ra, sợ sẽ không linh.

Trăm ngàn nguyện vọng, cuối cùng cũng chỉ hợp lại thành một câu: mong rằng mãi mãi được bên nhau.

An Khang kéo cậu đi đến dãy núi phía trước, phóng mắt nhìn ra, cư nhiên thật sự có thể nhìn thấy biển.

Mặt biển trong xanh, giữa cảnh sắc tú lệ, nhìn ra xa, thu hết vào đáy mắt.

Em nói muốn ngắm, anh liền đưa em đi xem.

Sự lãng mạn như thế, tựa hồ là ai cũng có thể làm được, nhưng ngốc nghếch rồi lại không thiếu ấm áp như vậy, anh lại là độc nhất vô nhị.

Hết chương 50.