"Người đánh đàn trước dàn nhạc ở bên phải của tôi, nếu như không phải là cậu, tôi không cần."

_____________________

Thời điểm Đảo bắt đầu khôi phục lại tất cả công tác, A Tề vẫn đang tiếp tục tiến hành trị liệu ám thị tâm lý cùng với một vài đợt châm cứu.

Để không bị truyền thông phát hiện, không thể trực tiếp đến phòng khám của Amie, mà là nhờ Amie đến tận nơi.

Hơn hai tháng, A Tề chịu đựng không đến quán bar nữa. Gần như không chạm đến chất cồn, nhưng lại hút không ít thuốc.

Y gầy. Như là chỉ một cái chớp mắt. Ngón tay kẹp thuốc, khớp xương nhô ra rõ ràng.

Không hề thay đổi, vẫn kiên cường y như thời học sinh.

Thời trung học đã từng đánh nhau với người khác đến vỡ đầu, cũng không rên một tiếng. Luyện đánh ghi-ta đến nỗi ngón tay vừa chạm vào dây đàn liền đau, vẫn mặc kệ cứ tiếp tục. Y từng dựa vào ban công trên sân thượng trường học, nói, "Mình phải trở thành tay ghi-ta giỏi nhất thế giới."

Thường xuyên cùng Lục Tự Quang trốn trong nhà vệ sinh nam bỏ hoang của trường học trộm hút thuốc. Nhìn đốm lửa sáng lên, hai người nhìn nhau cười, khói thuốc bốc lên rất nhanh liền bị quạt thông gió trên đỉnh đầu hút đi.

Kì thi mùa hè, hai người ngồi một trước một sau, quang minh chính đại bò ra bàn ngủ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào da đầu cũng có chút nóng lên. A Tề ngủ nước miếng chảy ướt cả bài thi, thầy giáo trên bục giảng quát, "Tề Gia! Tề Gia em đi ra ngoài!" Y dụi mắt nói, "A...... Thi xong rồi a......"

Đó là những năm tháng không thể quay về nhưng vĩnh viễn sẽ không quên của bọn họ.

Thanh xuân, cũng chính là như vậy, có thể yên tâm thoải mái theo đuổi tự do, có thể ngốc nghếch đi thích một người nào đó.

Vừa nghĩ đến trước đây, liền càng thêm khát khao mạnh mẽ A Tề trước mắt có thể mau chóng bình phục.

Này, cậu làm được mà, nhất định được. Rất nhanh sẽ tốt hơn. Nhất định.

Người đánh đàn trước dàn nhạc ở bên phải của tôi, nếu như không phải là cậu, tôi không cần.

________

Công việc mà Đảo tiếp nhận đầu tiên sau thời gian nghỉ ngơi, chính là đại diện cho một thương hiệu quảng cáo nổi tiếng.

Người đại diện lải nhải lẩm bẩm trong phòng hội nghị nho nhỏ.

A Trạch nhíu mày thấp giọng oán giận, "A chỉ là quay một quảng cáo, rồi chạy thêm mấy buổi ghi hình nữa thôi, có cần phải nhiều lời như vậy hay không a......"

"Ngày kia lại phải chạy đến X thành quay quảng cáo, lần này thời gian khá gấp gáp!" Người đại diện tiếp tục xổ một tràng, "A còn có nữa, nhãn hiệu quảng cáo này khá là nổi, tất cả mọi người đều biết đến. Tất cả nhà tạo mẫu và nhiếp ảnh gia, đều là bọn họ đích danh mời đến......"

"Ghê vậy......"

"Đúng a, này, nghe nói lần này bọn họ còn mời cả Ken Gu nha!" Người đại diện nói tới đây, hai mắt giống như toát lên ánh sáng kích động.

Lục Tự Quang trên trán nhất thời nổi lên ba sợi hắc tuyến, "...... Ken Gu......" Một hồi cười lạnh.

A Tề nhịn không được cũng cười cười, ra vẻ đứng đắn hỏi người đại diện, "A, là nhà tạo mẫu tóc từ Luân Đôn trở về sao? Thực nổi tiếng nha."

"Đúng vậy!" Người đại diện tiếp được câu chuyện lại thao thao bất tuyệt, "Đây là một trong những điểm sáng của cả quảng cáo đó!"

Lục Tự Quang trợn mắt khinh thường.

Phụ nữ quả thực chỉ là phụ nữ mà thôi, đối với An Khang sói đội lốt cừu như vậy là không có sức chống cự.

Lục Tự Quang ngậm một điếu thuốc suy tư, hắn CMN có cái gì tốt? Cũng không phải ca sĩ thần tượng, cũng không phải diễn viên nổi tiếng, vì cái m* gì nhiều con gái đều mê hắn như vậy nhể? Vừa hạ lưu, tính tình lại xấu xa, hình dung hắn như vậy, không phải chính là"rất xấu rất bạo lực" sao. MN, thật đúng là nông cạn, thưởng thức thẩm mỹ của phụ nữ thật đúng là kỳ quái nha --

Lúc Lục Tự Quang về nhà, đi đến cửa nhà mới phát hiện lúc sáng sớm rời đi không có mang theo chìa khóa. Gõ cửa hồi lâu không ai trả lời. A, tên kia vẫn chưa về a.

Dứt khoát ngồi ở cửa nhà, vừa rút điện thoại ra định gọi, còn chưa gõ xong dãy số, liền nhìn thấy An Khang xách một túi lớn bia và đồ ăn mua từ siêu thị từ trong thang máy đi ra.

Tên kia nhìn thấy cậu ngồi ủ rũ ở cửa, cười đi đến trước, hỏi: "Em ngồi đó làm gì vậy?"

Lục Tự Quang ngửa đầu nhìn An Khang, nhớ tới sắp xếp công việc đã nói lúc trước, bĩu môi, giận dỗi nói: "Liên quan gì đến anh."

An Khang làm động tác rút chìa khóa ra, "Có phải không mang chìa khóa hay không?" Xách theo hai túi đồ rất lớn, chìa khóa trong túi quần tựa hồ không làm sao sờ tới được, "Này, cầm lấy." Hắn đưa hai túi đầy đồ cho Lục Tự Quang ôm.

Có lẽ là nghe thấy âm thanh có người ở cửa nói chuyện với nhau, chú chó lông vàng ở sau cửa cảnh giác sủa lên.

"Anh mau một chút a, ngốc muốn chết. A Ken cũng cáu rồi."

"Ít nói nhảm."

Lấy ra chìa khóa cắm vào ổ khóa. Lục Tự Quang dường như đã quên  cả người mình vẫn đang dựa vào cánh cửa, lúc cửa mở ra, nhất thời cậu theo đà ngã xuống mặt đất. Trong cái túi to ôm trong ngực, toàn bộ rượu bia vừa mua lăn ra hết, đồ ăn cũng tung tóe ra sàn.

An Khang trông thấy, lập tức ngồi xổm trước mặt cậu, cười vô lại, "A...... Anh quên mất hóa ra em đang dựa vào cửa. Này, đứng lên nào."

Lục Tự Quang liếc ngang hắn một cái, xoa xoa cái gáy bị đập xuống, đứng lên cùng thu dọn đồ lăn ra.

"Anh mấy ngày tới có xắp xếp công việc gì không?"

"Ngày kia bay đến X thành." An Khang nhặt lên một lon bia cuối cùng trên mặt đất, không chút để ý trả lời.

"Em ngày kia cũng bay đến X thành." Lục Tự Quang đi theo hắn vào phòng bếp, tựa trên tường nhìn hắn.

"Ừm? Trùng hợp như vậy?" Có chút hoài nghi quay đầu lại hỏi, "Thật hay giả, em không lừa lão tử đấy chứ?"

Người kia tựa hồ cũng không rõ lắm về sắp xếp công việc cụ thể của cậu, Lục Tự Quang trả lời hắn, "Không thông báo lịch trình cụ thể của việc anh bay sang đó sao?"

"Có a, " An Khang xếp từng lon bia vào tủ lạnh, "Có nhãn hiệu quảng cáo mời anh qua giúp họ a. Anh vốn không muốn nhận, nghe nói bên đó rất khó đối phó."

"...... Người mẫu là em nha, " dường như có chút đắc ý, "Còn nghĩ đến không muốn nhận không?"

Một lon bia thiếu chút nữa tuột tay, nghi ngờ quay đầu lại nhìn, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc: "...... Em không lừa lão tử chứ?"

"Thần kinh, bằng không ngày mai anh tự mình về hỏi công ty a."

Người kia đóng cửa tủ lạnh, đắc ý vô cùng, "Chuyến đi công tác cộng thêm đi nghỉ tuần trăng mật? Ông trời đối đãi anh không tệ nha."

"M*, anh nằm mơ đi a."

Người kia đi lên ôm lấy cậu, " Quảng cáo lần này có phải chụp nude (khỏa thân) hay không? Đúng rồi nhỉ, nhất định vậy đi? Nếu không thì cũng là loại siêu khêu gợi nhỉ?"

Cho đến khi cậu giãy thoát ra, tên kia vẫn còn đang lảm nhảm, "Nếu đi X thành, có biển nha, có thể cùng ra bãi biển nha...... Còn có còn có,......"

Hết chương 48.