"Nếu là vì anh, em có thể cam nguyện chịu được những chuyện mà mình vốn rất chán ghét."

_______________________

Ngay sau công tác tuyên truyền cho album, chính là tập luyện cho buổi LIVE lưu động.

Công việc từng việc từng việc được sắp xếp, cho dù là chân sai lặt vặt cũng phải đi.

Lục Tự Quang rạng sáng mới về đến nhà, vừa mở cửa liền nhìn thấy An Khang ngồi trên sô pha, hai chân còn gác trên bàn trà, TV cũng chưa tắt, người thì đang ngủ rồi.

Vừa đặt chìa khóa xuống, người trên sô pha cũng tỉnh lại.

"Bảo anh không cần đợi mà, ngày mai không phải làm việc sao?" Thay dép lê đi vào, trừng mắt thấp giọng trách cứ hắn.

"Mọi công việc ngày hôm qua đã xong hết rồi." An Khang vò loạn mái tóc, "Đói không, trong tủ lạnh có đồ ăn đấy."

Lục Tự Quang lắc đầu, đuổi nam nhân về phòng đi ngủ.

Tắm rửa xong liền chui lên giường.

Trong khung ảnh đặt trên tủ thấp cạnh giường, là bức ảnh chụp chung cùng An Khang ở buổi Fansign lần trước.

Vẻ mặt của mình cười cứng ngắc, ngược lại An Khang bên cạnh đè chặt mũ lưỡi trai cười đến vô cùng vui vẻ.

Hắn vươn tay qua, từ phía sau ôm lấy cậu, "Ngày mai mấy giờ đi? Lão tử tiễn em a."

"Chín giờ." Lục Tự Quang xê dịch thân mình thay đổi một tư thế thoải mái.

An Khang ôm cậu, hô hấp vững vàng mà ngủ. Lục Tự Quang chần chừ xoay người lại, "Có muốn đến xem LIVE không?" Sau khi nghĩ nghĩ lại cười nói, "Tặng anh vé VIP nha."

An Khang mở mắt ra, "Lão tử có thể sẽ không kịp mất."

"Anh phải bay đến nơi khác sao?"

"Thời gian về tạm thời vẫn chưa xác định, phải xem tiến độ ngoại cảnh của họ nữa."

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn lại gần hôn nhẹ lên chóp mũi hắn, "Này, quá thời hạn sẽ không đợi đâu."

Người kia kéo sau ót cậu lại, cánh môi vừa vặn dán lên, đầu lưỡi liền trượt vào, "...... Thật sự không được, chờ LIVE kết thúc, túm về nhà diễn thêm một lần nữa cho lão tử."

"Nằm mơ đi." Được cánh tay vững chắc ôm lấy, Lục Tự Quang lẩm bẩm một câu như vậy, xê dịch vị trí, dựa vào lồng ngực dày rộng. Đúng lúc cảm thấy có một chút không thích hợp, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhìn An Khang hỏi, "Muốn làm?"

An Khang liếc nhìn cái nơi phấn khởi của mình đang chọc vào Lục Tự Quang, "F*ck...... Em ngủ đi."

Trời mới biết vẻ mặt của Lục Tự Quang lúc rũ mắt cười hỏi "Muốn làm a", có bao nhiêu hấp dẫn đối với An Khang.

"Như vậy cũng không sao sao?"

"MN, em sao mà lắm lời thế, ngủ đê. Sáng mai không phải còn phải đi tập luyện sao!"

An Khang cắn răng mắng, m*, lão tử đương nhiên muốn làm. Nếu không phải mấy hôm nay mỗi ngày em chỉ ngủ mấy tiếng, lão tử không đành lòng gây thêm sức ép cho em mà thôi.

Lục Tự Quang ngừng lại một chút, giống như là hạ quyết tâm, xoay người chui xuống dưới chăn.

"Này, em làm thế? Này......!"

Chỉ mặc có một cái quần lót liền bị lột xuống, thân dưới cứng rắn được lòng bàn tay ấm áp bao lấy.

Lục Tự Quang vẫn luôn phản cảm với khẩu giao, trước nay cũng chưa làm cho hắn. An Khang nhẫn nhịn kích động, "...... Này, em không cần phải như vậy......"

Người bên dưới chăn không hề phản ứng lại. Lúc bị nhét vào khoang miệng liếm mút, tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn cứ kích động đến không chịu được, hơi thở dồn dập. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

Lục Tự Quang một bên cố gắng làm việc, một bên còn nâng mắt nhìn An Khang. Vào thời khắc này, bất kì một loại ánh mắt nào cũng đều là một loại khiêu khích. An Khang bị cậu gây sức ép gần như lập tức sẽ bắn ra, đầy miệng lời thô tục vẫn không ngừng lại, để che dấu tiếng thở dốc khàn khàn phát ra từ trong họng mình.

Cuối cùng Lục Tự Quang từ trong chăn chui ra, rút khăn giấy đem thứ gì đó trong miệng phun ra, cũng xoa xoa mặt. Cho dù như thế, vẫn có một chút tiến vào cổ họng, cảm giác đặc dính làm cho cậu khụ  hai tiếng.

Đợi khi đánh răng rửa mặt xong quay về giường, liền bị An Khang ôm lấy chạm trán hai người vào nhau.

Người kia dường như chưa bao giờ sẽ nghiêm túc mà nói xin lỗi, nhưng ánh mắt buông xuống lộ ra vẻ mặt có chút áy náy.

Chuyện mà trước đây tuyệt đối sẽ không làm, nếu đối tượng là An Khang, có lẽ thật sự sẽ cẩn thận mà cân nhắc lại một lần. Cứ luôn nghĩ, nếu là An Khang, như vậy, sẽ không sao cả.

Cậu cười cười, "Ngủ đi."

An Khang cũng không buông lỏng tay.

Hai người cũng cứ như vậy ôm nhau ngủ, mãi cho đến hừng đông.

Buổi sáng ngày hôm sau, An Khang đưa Lục Tự Quang đến phòng tập luyện.

Lúc chờ ở một cái ngã tư đường cuối cùng, nhìn thấy A Tề lưng đeo đàn ở ven đường, thiếu chút nữa bị một chiếc xe thể thao đang đi trước mặt đụng vào. Âm thanh xe phanh gấp phát ra có chút chói tai.

"Này, anh thả em chỗ đằng trước  kia đi đi."

"Ừ."

An Khang quẹo vào chỗ ngoặt liền dừng lại.

"Đi nhé." Lục Tự Quang kéo cửa xe xuống xe.

"Buổi tối kết thúc gọi cho anh."

"Không cần, buổi tối công ty đưa em về rồi." Lục Tự Quang cúi đầu, ở bên cạnh cửa kính xe nói, "Anh không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút đi a."

Sau đó vội vàng địa đuổi theo A Tề.

"Không sao chứ?"

"A không sao." A Tề nhìn Lục Tự Quang đuổi tới, cười gãi gãi đầu.

"Qua đường cũng không nhìn à, cậu mấy tuổi rồi hả." Lục Tự Quang lườm A Tề, "Hôm qua không ngủ sao? Sao lại tiều tụy thành như vậy."

"Aiz ngủ hơi ít, có chút mệt."

Lục Tự Quang vỗ vỗ A Tề, dường như chế nhạo nói, "Cậu không phải dạ du thần tiên (*) có tiếng sao, cũng sẽ cảm thấy mệt sao."

(*) dạ du thần tiên: người hay đi chơi đêm

Hai người cười nói đi vào phòng tập.

Kỳ thật, A Tề không dám nói cho Lục Tự Quang, y tối hôm qua cả đêm HIGH ở quán bar. Là Ngụy Tử Kiệt hẹn y.

Hết chương 38.