"Rõ ràng là cái gì cũng chưa xảy ra, nhưng lại cảm thấy rất sợ hãi. Vì sao, là bởi sợ sẽ mất đi cậu ấy sao."_________________________An Khang một mình ngồi đợi trong phòng hoá trang. Đã cách xa sân khấu bên ngoài như vậy rồi, mà vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc và hoan hô truyền vào, từng hồi từng hồi. Vừa nghĩ đến người hát chính đứng ở bên ngoài kia, nhận được sự ủng hộ của mọi người, là người của hắn, trong lơ đãng liền cảm thấy vô cùng đắc ý.
Cũng không biết là qua bao lâu, có chút khó chịu, rút thuốc lá ra châm, vô cùng nhàm chán thưởng thức gian phòng hóa trang nhỏ hẹp này.
Trên bàn đặt một cái hộp dụng cụ chưa đóng hẳn. Liếc vào trong một cái, đều là những dụng cụ hắn quen thuộc vô cùng. Nhìn thấy đủ loại kiểu dáng, keo giữ nếp tóc loại nhỏ vừa tay, gel nước...... Lại nhìn nhìn cái hộp, vỏ ngoài màu bạc và màu nâu, trông hơi quen quen.
Cũng chính là lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện.
"Hộp dụng cụ của tôi đâu? Vẫn ở phòng hoá trang sao?"
"Chắc là vậy, anh đi nhìn xem. À, chìa khóa cho anh này."
"Cảm ơn."
Giọng nói hình như có chút quen thuộc.
Theo sau là tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó, là tiếng chìa khóa chuyển động trong ổ khóa.
Hắn cau mày hồi tưởng.
Chẳng qua, người đàn ông kia mở cửa bước vào trước khi hắn nghĩ ra đáp án, đã công bố lời giải.
"Sao lại là anh?" Nhìn thấy người đàn ông trước mắt, An Khang không dám tin ngồi thẳng dậy.
La Kỳ.
Cái người hắn cho rằng sau lần ngoài ý muốn lần trước, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Ở trong này nhìn thấy An Khang, La Kỳ tựa hồ cũng rất kinh ngạc, chẳng qua lập tức liền nở nụ cười, "A, thật đúng là khéo." Y đóng cửa lại, đi đến trước bàn đặt trùm chìa khóa xuống, "Cậu sao lại ở trong này?"
Nét tươi cười của y vẫn giống như trước đây, nhìn qua vĩnh viễn là cao cao tại thượng.
An Khang không có hảo cảm ngẩng đầu lên chất vấn, "Lời này hẳn phải là tôi hỏi anh mới đúng? Anh về nước khi nào?"
"Chưa lâu lắm, " La Kỳ bĩu bĩu môi, độ cong ở khóe miệng không giảm, "Tôi bay giờ làm việc ở PISTOL mà thôi, phụ trách thiết kế tạo hình cho nhóm bọn họ mà thôi. Cậu thì sao?"
"Anh là nhà tạo mẫu tóc riêng của bọn họ?" An Khang cũng không để ý tới, tiếp tục làm khó dễ chất vấn.
"Xem ra, cái tính tình thối tha của cậu vẫn cứ không thay đổi một chút nào." La Kỳ lấy một hộp Marlboro trong túi quần ra, lại rút ra một điếu hỏi An Khang: "Hút một điếu không?"
"Không cần." Bị lạnh lùng địa cự tuyệt.
"Đúng vậy, tôi là nhà tạo mẫu tóc riêng bây giờ của bọn họ." La Kỳ hút một ngụm thuốc, hỏi: "Cậu thì sao, vì sao ở đây? Hay là...... Biết tôi ở làm ở đây, cố ý đến gặp tôi?" Mắt phượng hơi hơi nheo lại, vẻ mặt đầy ý cười.
"Đi m* anh đi, " An Khang không chút nào lùi bước, trực tiếp nhìn lại, "Anh quản được tôi à."
Dường như nghe thấy âm nhạc bên ngoài đã dừng lại, ý thức được chắc là là fan meeting đã kết thúc rồi.
An Khang trực tiếp đi ra phía cửa, "Lão tử không nhàn rỗi đùa với anh."
La Kỳ xoay người chặn ở cửa, ra vẻ cảm khái: "Haizz, thật đúng là lạnh lùng a...... Lần đó ném hai tờ tiền lại liền vỗ vỗ mông chạy lấy người, cậu có biết đó là nhục nhã bao nhiêu không?"
"Tôi cảnh cáo anh, " An Khang túm cổ áo y, khẩu khí hung ác, "Ngày đó chúng ta cái gì cũng chưa từng xảy ra, anh đừng có vọng tưởng lấy chuyện này ra nói."
Dường như có bộ phận nhân viên công tác đã đi ra ngoài phân tán khán giả, tiếng bước chân liên tiếp trên hành lang.
"Tránh ra."
La Kỳ tựa cả người lên ván cửa, chỉnh chỉnh cổ áo An Khang, "Sao nào, không bằng đêm nay đi ra ngoài HIGH một chút a, sau khi buổi biểu diễn này chấm dứt tôi sẽ kết thúc công việc......"
Nói còn chưa nói xong, đã bị An Khang đè thấp thanh âm cắt đứt, "Anh rốt cuộc muốn chơi đùa cái gì?"
Ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc.
"Mấy cô gái đứng hàng thứ nhất hôm nay thật đúng là HOT nha, ha ha."
"Đi uống một chén đi?"
"Này, Tiểu Quang?"
"Không đi, tôi còn có việc. Các cậu đến quán nào?"
"Oh oh......"
Có chút hoảng hốt, đối mặt với cái người La Kỳ không thể hiểu nổi trước mắt này, An Khang có chút rối loạn trong lòng, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
"A, cậu sợ cái gì? Tôi lại không ăn được cậu."
Lập tức truyền đến tiếng vặn tay nắm cửa. Thử hai lần, mở không ra.
Hắn cúi đầu liếc một cái vào ổ khóa, bị La Kỳ lúc vào đã khóa trái.
"Này, anh có ở bên trong không vậy?" Thanh âm Lục Tự Quang ở ngoài cửa vang lên.
"A nha, hình như là Tiểu Quang nha." La Kỳ giống như thắng được một ván trò chơi, cười đến ánh mắt có chút cong lên.
Bởi vì chỉ cách có một cánh cửa, cho nên không thể lớn tiếng nói chuyện, chỉ đành ghé vào bên tai thấp giọng trao đổi.
Lục Tự Quang ngoài cửa vẫn đang không ngừng gõ cửa, nhìn An Khang lúc này đang sốt ruột đến nóng nảy, La Kỳ nhướn nhướn lông mày hỏi, "Cậu căng thẳng vì cậu ta à?"
Không đợi An Khang trả lời, y đứng thẳng lưng lên, xoay người vặn mở khóa cửa.
"Hello." Giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra, chào hỏi với Lục Tự Quang bên ngoài.
"...... Loki?" Hiển nhiên người ngoài cửa cũng rất kinh ngạc, sau đó đi vào trông thấy An Khang. Sắc mặt hắn dường như có chút xấu hổ. Không biết nguyên do.
"Rốt cục đã xong rồi sao, lão tử đợi lâu muốn chết, m* nó." Mất tự nhiên cầm điếu thuốc lên hút, không biết còn có thể nói cái gì. Đối với cảnh tượng xảy ra vừa rồi có chút trở tay không kịp.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Tự Quang vẫn không hiểu, La Kỳ cười giải thích: "A, tôi và A Ken đã quen nhau ở Luân Đôn. Không ngờ ở đây lại có thể gặp mặt, ngồi tán gẫu HIGH quá, không ý thức được các cậu đã xong rồi."
"À, ra vậy." Lục Tự Quang ngồi xuống ghế của mình, nhìn nhìn An Khang đứng ở một bên trầm mặc hút thuốc.
An Khang bất an muốn chết, luống cuống muốn chết.
Vẫn cứ cảm thấy, cậu dường như biết được cái gì đó, dường như lại không.
Rõ ràng cái gì cũng chưa từng xảy ra, nhưng lại cảm thấy rất hoang mang.
Giống như đã lừa dối cậu, giống như đã phản bội cậu.
An Khang hút một ngụm thuốc, ném điếu thuốc còn thừa hơn phân nửa xuống, vỗ nhẹ vào gáy Lục Tự Quang, "Này, đi thôi."
Dường như có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lúc này cũng chỉ là thuận theo ừ một tiếng đáp ứng.
"Bye bye nha." La Kỳ dựa vào cạnh bàn chào bọn họ.
Lục Tự Quang vẫy tay với y: "A, bye. Hôm nay vất vả cho anh rồi."
An Khang lại chỉ để ý đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại.
Vì sao lại cảm thấy sợ hãi.
Có phải bởi vì sợ mất đi cậu ấy hay không?
Hết chương 26.