Kiều Vân chạy vội vã về phía nhà trọ, Thanh Nguyệt theo phía sau. Trên đường về nhà trọ, nàng đột nhiên quẹo vào một góc không người.

Dựa lưng vào bức tường gạch, nàng ngồi phịch xuống, tiếp tục thở dốc, khuôn mặt nhăn nhó dường như cực khổ lắm.

Đưa cánh tay phải của ma thú lên, nhìn nó một hồi, trong đầu Kiều Vân lại truyền đến những cơn đau dữ dội. Thanh Nguyệt biểu hiện lo lắng vô cùng, không biết vì lí do gì mà Kiều Vân trở nên như thế này.

Xoẹt xoẹt.

Những hình ảnh kì lạ bắt đầu xuất hiện.

Đứng trước mặt nàng, một lần nữa lại là tên mặc hắc giáp khác, hắn đang chiến đấu với nàng.

Kiều Vân bị thương nặng, dường như những vết chém kia không thể nào hồi phục, máu cứ thế tràn ra, màu đỏ tươi pha chút màu đen, có vẻ vũ khí của hắn có độc. Nàng hiện tại trông thật thảm hại.

Kiều Vân nhìn thấy qua con mắt trái, hai cánh tay của nàng, giống hệt thứ đã nhập vào cơ thể nàng.

Hắn vung cây thương bọc ma khí màu đen lên.

Vụt.

Cánh tay phải của nàng đứt lìa, máu tươi phu ra xối xả.

“A... a... a... a...” Kiều Vân giật mình ôm đầu. 

Thanh Nguyệt vội ngồi xuống trước mặt Kiều Vân, đưa tay bám lấy bả vai nàng, giọng điệu khẩn trương: “Tỷ ! Tỷ ! Sao vậy ? Có chuyện gì xảy ra” ?

Kiều Vân buông hai tay xuống nhìn Thanh Nguyệt, thần sắc mơ hồ, giương đôi mắt vô hồn ướt đẫm nước mắt, lẩm bẩm: “Những hình ảnh đó là sao ? Ta là ai ? Ta là ai “?

Thanh Nguyệt suy đoán rằng, có lẽ Kiều Vân đã trải qua điều gì đó vô cùng kinh khủng đến nỗi kí ức không ổn định. Nàng ôm lấy Kiều Vân, mỉm cười hiền hòa nói: “Tỷ là Kiều Vân, là người đã cứu giúp chúng ta. Tỷ không cần phải lo lắng về những gì tỷ đã thấy”.

“Thật không ? Ta là ma thú, là quái vật đáng sợ, ngươi không bỏ ta một mình chứ”. Kiều Vân lại nhớ tới cái ngày mà nàng bị bỏ rơi đêm giao thừa, giọng nói có chút run sợ.

“Yên tâm, còn có mọi người đang chờ chúng ta nữa mà. Nào, trở về thôi”. Thanh Nguyệt ôn nhu nói.

Kiều Vân mỉm cười, nước mắt ngừng chảy, đôi mắt dần dần nhắm lại. Vào đúng thời điểm ấy, cột sáng năm màu trắng, đen, xanh lam, xanh lục, đỏ chiếu xuống Kiều Vân. Có lẽ do tìm lại được cánh tay chứa đầy ma lực mà nàng đã tấn cấp, chính thức trở thành Hiền triết. 

Thanh Nguyệt vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến sự việc xảy ra. Phải nói rằng, ma pháp sư cấp bậc càng cao thì tinh thần lực càng lớn, chỉ cần một dao động nhỏ của ma lực trong không khí là lập tức phát hiện ra. Chuyện đó tạo thành một làn sóng mới sôi sục khắp cường giả Hoàng thành, vì vừa có một cường giả cấp bậc cực cao xuất hiện.

...

Kiều Vân mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa. Thanh Hằng, Bạch Long ngồi một bên, nhìn nàng chằm chằm.

Nàng định ngồi dậy, phát hiện trước ngực có cảm giác nằng nặng, nhột nhột, quay đầu sang hai bên thì thấy Thanh Nguyệt nằm ngủ bên trái, Ngọc Lan nằm ngủ bên phải. Hai người đặt tay lên ngực Kiều Vân mà bóp chúng, miệng lẩm bẩm: “Ui bánh bao, mềm và ấm quá, chẹp chẹp”.

Bốp, bốp.

Kiều Vân lấy tay vỗ vào đầu hai người. Lập tức bật dậy, ôm đầu, mắt rưng rưng nói: “Vân tỷ là đồ ngốc”.

“Ngốc nghếch cái gì, ta đập cho trận bây giờ. Ách ! Ta ngủ bao lâu rồi nhỉ” ? Kiều Vân xoa trán nói.

Thanh Hằng đáp: “Ngươi ngủ được một ngày 7 tiếng rồi đó. Lúc ngươi ngủ... Ừm... Nguyệt Nhi đã kể hết cho chúng ta nghe. Đó là cánh tay của ngươi, và ngươi tấn cấp Hiền triết, chúc mừng”.

Kiều Vân nghe vậy, ngạc nhiên nói: “Gì cơ, ta đã tấn cấp Hiền triết. Thật ma...”

“Ục, ục”. Tiếng bụng biểu tình vang lên, nàng bỗng nhiên ôm bụng, mặt đỏ bừng. Cúi mặt xuống, nàng nói: “Để mọi người thấy khoảnh khắc xấu hổ rồi, xin lỗi”.

“Dễ thương thế không biết”. Bốn người đã nghĩ như vậy. Bạch Long mở miệng: “Còn khoảng một tiếng nữa về tới Thanh Xuân trấn, chịu khó chờ một chút đê”.

Xe dừng lại, Kiều Vân trả mười đồng tiền vàng khiến đám người lái xe vô cùng cảm kích. Họ nhanh chóng kiếm một tửu quán. Kiều Vân chọn một tửu quán sang trọng, mời bốn người một bữa lớn. Tửu quán này nổi danh nhất Thanh Xuân trấn, phục vụ chu đáo, thức ăn ngon miệng.

Giờ mới sáng sớm. Kiều Vân nhờ Ngọc Lan đến nhà của người đứng đầu thị trấn đưa tờ giấy xác nhận được phép lập hội pháp sư cho trưởng trấn. Thanh Hằng phụ trách làm biểu tượng cho cả hội. Bạch Long vào rừng đốn gỗ, Thanh Nguyệt kiếm nơi xây dựng ký túc xá cho hội viên. Kiều Vân thuê một số nhân công đến phụ xây và chỉ đạo họ, đồng thời thiết kế y phục, đặt luật lệ cho hội. Mảnh đất xây dựng hội sẽ ở cuối trấn.

Thông tin hội pháp sư xuất hiện tại Thanh Xuân trấn được truyền đi rất nhanh. Một lúc sau bà con trong trấn đổ xô đến muốn hỗ trợ xây dựng. Sau hai ngày một đêm hội đã được hình thành. 

Đó là một lầu các hai tầng cao khoảng ba mươi mét, mái ngói trang trí vô cùng tinh xảo, treo một biểu tượng hình con mắt màu đỏ, đó cũng là biểu tượng trên y phục thành viên.

Y phục được Kiều Vân thiết kế tựa như đồng phục học sinh cấp 3 của thế giới cũ. Quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, có thể khoác thêm trường bào.

Ký túc xá ở cách hội một trăm mét, có khoảng 32 phòng, mỗi phòng trung bình ba mươi mét vuông, bố trí một cái giường, một bộ bàn ghế, một cái tủ.

Quanh khu hội pháp sư, ký túc xá Kiều Vân trồng rất nhiều hoa hồng và hoa bỉ ngạn. Nàng trồng chúng vì thấy chúng khá đẹp, hợp với hội chứ nàng không hề biết về ý nghĩa hoa bỉ ngạn.

Ban đêm, gió lùa khá lạnh, Kiều Vân ngồi trong phòng cùng với bốn người Bạch Long, Thanh Hằng, Thanh Nguyệt, Ngọc Lan.

“Hằng tỷ sẽ phụ tránh bảng nhiệm vụ, tính toán tiền sinh hoạt của hội. Bạch Long là phó hội. Tiểu Nguyệt quản lý ký túc xá. Ngọc Lan đã được ta truyền thụ bí kíp nấu ăn cho nên hỗ trợ Tiểu Nguyệt nấu nướng cho cả hội. Còn ta là hội trưởng nhưng ta sẽ quyết định rời khỏi nơi đây, đi ngao du khắp nơi”. Kiều Vân ánh mắt ngưng trọng nói.

“Ngươi không định ở lại đây sao ? Ngươi đi rồi ta sẽ nhớ món cá nướng của ngươi lắm”. Bạch Long nói.

“Vân tỷ định bỏ chúng ta ư” ? Thanh Nguyệt nói, giọng nói có chút run run, lòng vừa có chút không nỡ vừa có chút bất mãn. Ngọc Lan cũng thế.

Kiều Vân cười trừ :”Ta sẽ quay về cơ mà, có đi chết hay đi biệt tích đâu mà lo. Hiện tại ta cần tìm hiểu những ký ức ta đã thấy, đồng thời đi đó đây cho biết thiên hạ”.

Ngừng lại một chút, tháo chiếc nhẫn không gian trữ vật xuống, nàng nói tiếp: “Trong đây còn hơn năm mươi vạn đồng tiền vàng, tùy các người sử dụng. Có khoảng một trăm viên ma thạch cao cấp, hai mươi bản ma kĩ cửu cấp chép tay, năm mươi kiện ma khí khác nhau. Ngày mai tổ chức nhận hội viên, hãy nhớ, chỉ nhận những đứa trẻ có tâm tư tốt, bất kể giàu hay nghèo. Bồi dưỡng chúng trở thành cường giả. Ngày hội pháp sư toàn Hoàng thành thi đấu hai năm sau ta trở lại”.

Nói rồi, Kiều Vân ngồi dậy, đi thật nhanh trong đêm tối. Không khí lạnh thổi đến, nàng mà hít sâu một hơi. Ở cùng họ chưa bao lâu nhưng dường như thân nhau như người một nhà. Tuy rằng cảm thấy hối tiếc, khó chịu nhưng vẫn phải ra đi, tìm hiểu bí mật thân thể này, tìm hiểu sứ mệnh phải thực hiện.