1
Cuối mùa hè năm 2005, một bé gái của trường tiểu học Trung Tâm mất tích.
Cô bé học ở lớp bên cạnh.
Khi được tìm thấy, cô bé nằm trong một thùng rác bỏ hoang.
Hôm đó tình cờ là ngày tôi dẫn các em học sinh lớp mình ra ngoài nhặt rác làm công tác tình nguyện bảo vệ môi trường.
Thi thể cô bé bị chặt thành từng khúc.
Xương trắng toát, thịt tan nát.
Lũ ruồi bay xung quanh xác cô bé, phấn khích như kền kền thấy xác chết, tiếng vo ve vang lên như sóng kêu bên tai.
Cảm giác ớn lạnh dâng từ bàn chân lên cả cơ thể tôi.
Tôi vội vàng đậy nắp thùng rác lại, nhịn để không nôn mửa, quay người che đi ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ phía sau.
Trong số đó, có một cậu bé mũm mĩm, ánh mắt cậu bé lướt qua gì đó, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, dường như bị một thứ gì đó rất kinh khủng siết chặt cổ họng.
Để xoa dịu nỗi sợ của các em học sinh, nhà trường đã mời một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp để tư vấn tâm lý tập thể.
Thật ra vì tôi đã che chắn kỹ lưỡng nên mấy đứa nhỏ cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Sau vài ngày hoảng loạn, chuyện này cũng sắp qua đi.
Nhưng tôi không thể ngờ được là, một tuần sau, Bành Nguyệt lớp tôi cũng mất tích.
2
Sau khi phát hiện Bành Nguyệt mất tích, bố mẹ cô bé ngay lập tức báo cảnh sát.
Nhưng đã qua một buổi sáng mà vẫn chưa có chút tin tức nào.
Một cô bé lớn như vậy, có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói chuyện, ấy vậy mà như thể biến mất khỏi thế giới này.
Qua camera giám sát, chỉ thấy Bành Nguyệt đeo cặp sách đi học, lúc hoàng hôn buông xuống lại một mình đi ra khỏi lớp học, đi đến cổng trường rồi rẽ vào ngõ bên phải, sau đó biến mất không dấu vết.
“Tại sao cô bé không về nhà cùng bạn bè?”
Trước mặt tôi, cảnh sát Trương Thành có vẻ nghiêm túc.
Tôi hít một hơi thật sâu, run run trả lời:
“Hôm đó… cô bé ở lại trực nhật.”
“Một mình cô bé?”
“Không phải. Còn có Đổng Bằng nữa.”
Đổng Bằng chính là cậu bé mũm mĩm kia.
Tôi dẫn Đổng Bằng tới.
Lúc gặp cậu bé, vẻ mặt Trương Thành trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
“Cháu tên là Đổng Bằng đúng không? Chú có vài câu hỏi muốn hỏi cháu, cháu chỉ cần trả lời thành thật là được.”
Hiển nhiên là Đổng Bằng rất căng thẳng, đổ mồ hôi trán, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu trấn an, cậu bé mới dần bình tĩnh lại.
“Đổng Bằng, ngày đó cháu cùng trực nhật với Bành Nguyệt, sao cháu lại về trước cô bé hẳn 20 phút?”
“Bởi vì… vì cháu hẹn chơi Quyền Vương (The King of Fighters – KOF) với bạn nên Bành Nguyệt bảo cháu về trước.”
“Cậu ấy nói… một mình cậu ấy làm cũng được.”
Cậu bé vừa dứt lời, mẹ của Bành Nguyệt là Lý Mẫn không nhịn được ôm mặt khóc nức nở.
Lý Mẫn đã dạy dỗ Bành Nguyệt rất tốt.
Cô bé vừa xinh đẹp, hào phóng vừa ân cần, trong lớp ai cũng thích cô bé.
“Vậy trước khi cháu rời đi, Bành Nguyệt có biểu hiện gì khác thường không?”
“Không ạ, lúc cháu đi, cậu ấy…” Cuối cùng Đổng Bằng không nhịn được mà khóc lên, giọng nói cũng nức nở theo: “Còn cười với cháu.”
Trương Thành gật đầu với tôi, ra hiệu cho tôi dẫn cậu bé về.
Tôi dẫn cậu bé về đến cửa lớp, đang muốn quay lại phòng giám sát thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy góc áo.
“Sao thế?” Tôi dịu dàng hỏi.
Đổng Bằng khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, trong mắt cậu bé lóe lên chút bối rối, lại có chút giãy dụa.
Khi góc áo sơ mi của tôi bị mồ hôi từ lòng bàn tay cậu bé làm cho ướt đẫm đến gần như trong suốt, cuối cùng cậu bé run rẩy mở miệng, giọng nói khàn khàn như thể có thứ gì đó cào vào họng cậu bé:
“Cô ơi, Bành Nguyệt…”
“Hôm cậu ấy mất tích, cậu ấy có mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng.”
3
Tất nhiên tôi biết rõ điều này, tôi đã nhìn thấy nó trên camera theo dõi hàng ngàn lần.
Tôi chỉ nghĩ rằng là do cậu bé lo lắng cho Bành Nguyệt nên miêu tả manh mối một cách chi tiết, tôi an ủi cậu bé hai câu rồi quay lại phòng giám sát.
Lý Mẫn đang kéo chặt cổ áo chồng của cô ấy là Bành Dũng phát ti3t.
“Không phải hôm qua là ngày anh đi đón Nguyệt Nguyệt à? Sao anh lại không đi?”
Từ khi Bành Nguyệt mất tích, cô ấy như biến thành thành thùng thuốc nổ di động.
Ai bị cô ấy để ý sẽ bị nổ tung.
Điều này cũng không có gì lạ cả nhưng điều kỳ lạ ở đây là phản ứng của Bành Dũng.
Trong thời tiết đầu thu se lạnh, tóc trên trán anh ta vậy mà ướt đẫm mồ hôi, càng làm nổi bật đôi mắt đen như mực của anh ta.
Đen đến nỗi khiến người ta thấy lòng nặng trĩu.
Từ khi xem đoạn camera giám sát, biểu cảm của anh ta trở nên rất kỳ lạ.
Dường như là không dám tin, lại dường như là vô cùng hối hận.
“Ngày hôm qua tôi… đã đi ra ngoài câu cá.”
Cảnh sát Trương vốn đang mệt mỏi dựa vào lưng ghế bỗng dưng xoay người lại, đôi mắt như chim ưng sắc bén như kiếm.
“Câu cá? Với ai? Ở đâu?”
Rõ ràng là Bành Dũng có hơi sợ, anh ta lắp bắp trả lời.
“Với bạn bè, không, một mình tôi, đến… đập chứa nước phía Đông.”
“Đi kiểu gì?”
“Tự… tự lái xe.”
“Chát.”
Một cái tát vang vọng cả căn phòng.
Khóe miệng Bành Dũng lập tức rớm máu.
“Anh có còn là con người không! Đó cũng là con gái anh đấy! Nếu… nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi…”
Cô ấy vừa nói vừa muốn lao lên lần nữa.
Tôi và thầy chủ nhiệm lập tức tiến lên kéo Lý Mẫn ra, nhưng tôi không ngờ người phụ nữ gầy yếu này lại có sức mạnh lớn đến vậy.
Cô ấy như một con thú dữ vùng lên khỏi xiềng xích, xoay người tát vào mặt tôi.
Rất đau.
Tai tôi ù đi.
Cô ấy gào thét với tôi, hận thù trong mắt như muốn trào ra.
“Còn cô nữa! Nếu như Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt có chuyện gì, tôi sẽ giết cô!”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, trong căn phòng hỗn loạn, Trương Thành đứng yên lặng ở một bên, anh ta liếc nhìn tôi với ánh mắt sâu xa, dừng lại một chốc rồi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hoảng sợ của Bành Dũng.
4
Sự mất tích của Bành Nguyệt khiến tôi bị đau đầu trở lại sau một thời gian dài.
Lần nữa giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tôi sờ lên lưng, ướt sũng.
Trong mơ, trăng tròn bị mây đen che khuất, bóng tối u ám như miệng thú dữ trong bụi cây, cơ thể người đàn ông lên xuống, tiếng khóc thét của người phụ nữ khi bị bóp cổ chuyển thành tiếng thút thít, cùng với những nốt ruồi đen liên tục quanh quẩn trước mắt tôi, khiến tôi không khỏi run sợ.
Đã gần hai năm rồi chưa xảy ra chuyện như này.
Tôi hít một hơi thật sâu mới có thể ép xuống những cảm xúc này.
Tôi lấy điện thoại từ trên giường, gọi một số:
“Alô? Bác sĩ Đổng à? Ngày mai anh có rảnh không? Tôi có thể… đi điều trị không?”
“Được. Cảm ơn anh. Vậy bảy giờ tối mai hẹn gặp anh ở phòng làm việc.”
Ngày hôm sau.
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa đi vào.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đeo gọng kính kim loại, gọng kính mảnh đè trên sống mũi cao của anh ta, toát lên khí chất lạnh lùng và cấm dục.
Nhưng khi anh ta cười, trong nháy mắt sự ấm áp đã xua tan đi vẻ lạnh lùng đó.
Anh ta vươn tay ra.
“Cô Lý, đã lâu không gặp.”
Không hợp với vẻ sang trọng của anh ta là chiếc đồng hồ cũ anh ta đeo ở cổ tay trái, trông không có vẻ đắt tiền, mặt kính còn hơi ố vàng.
“Xin mời ngồi.”
Sau khi nói chuyện với bác sĩ Đổng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tâm trạng của tôi cũng bình tĩnh lại một chút.
Bác sĩ Đổng nâng gọng kính, cười một cách bất lực.
“Cô thật sự coi phòng tư vấn tâm lý của tôi như nơi để trò chuyện à.” Sắc mặt anh ta bỗng nghiêm túc.
“Cô Lý, cô đã điều trị đứt quãng ở chỗ tôi nhiều lần rồi, nhưng cô chưa bao giờ tình nguyện mở lòng cho tôi thấy con người thật của cô.”
“Tôi phải nhắc nhở cô rằng như vậy thì không thể đạt được hiệu quả điều trị tốt nhất.”
Nụ cười của tôi hơi cứng lại, cố lảng tránh chủ đề này.
“Cảm ơn anh. Vậy hôm nay tôi đi trước.”
Bác sĩ Đổng không còn cách nào, chỉ có thể đứng lên tiễn tôi ra tới cửa.
Tôi vô tình nhìn thấy góc tường đặt khoảng mười cái bảng vẽ rộng ba thước, xếp lộn xộn trên mặt đất, rất không phù hợp với căn phòng sạch sẽ này.
Tôi thuận miệng hỏi:
“Bác sĩ Đổng có vẽ tranh hả? Anh mua nhiều bảng vẽ thế?”
Cơ thể bác sĩ Đổng hơi cứng lại, anh ta theo bản năng xoay đồng hồ đeo ở tay trái, sau đó cười nói:
“Có. Tôi vẽ chơi chơi thôi. Tôi lỡ điền nhầm địa chỉ nên họ mới gửi bảng vẽ đến đây cho tôi.”
Không biết có phải do góc độ ánh sáng hay không, tôi chỉ thấy những bảng vẽ trắng vô cùng chói mắt.
Tôi nhận thấy thấy cơ thể bác sĩ Đổng hơi dịch một chút, vẻ mặt không đổi che đi tầm nhìn hướng về bảng vẽ của tôi.
Tôi không để ý lắm, sải bước ra khỏi phòng tư vấn.
“Tạm biệt bác sĩ Đổng.”