Mạnh Lan nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên vẻ “Ngượng ngùng, xấu hổ, do dự không giải thích được.”
Đường Uyển Tâm đang cầm chìa khóa, nhìn biểu hiện trên mặt cô ta, cô hiểu ngay, kẻ xấu một ngày không gây chuyện thì cả người ngứa ngáy không chịu được. Cô cười, lộ ra răng nanh nhọn, “Nếu cậu không tiện đưa cho cậu ấy, vậy mình sẽ giùm cậu.” “......” Phản ứng của Đường Uyển Tâm làm cho Mạnh Lan hơi bất ngờ, sao cô không tức giận? Không phẫn nộ? Tại sao cô lại không có phản ứng gì? Nếu cô không có phản ứng thì vở kịch của cô ta sẽ tiếp tục diễn như thế nào đây, người khác sẽ không thể nhìn rõ bộ mặt thật của Đường Uyển Tâm. Mạnh Lan chỉ vào chiếc móc khóa và hỏi: “Cô có biết chiếc chìa khóa này mở được nơi nào không?” Đường Uyển Tâm nhướng mày, lắc đầu Mạnh Lan: “Đây là chìa khóa mở cửa nhà của Lục Phong Châu.” Đường Uyển Tâm “Ồ” lên nhìn kỹ, “Mình biết rồi.” Mạnh Lan cười không nổi nữa, “Cậu không tức giận sao?” Đường Uyển Tâm nhún vai tỏ vẻ thờ ơ, “Tại sao mình phải tức giận?” “Tôi đang giữ chìa khóa nhà của Lục Phong Châu, cô không nghi ngờ sao?” Mạnh Lan có chút cao giọng. Đường Uyển Tâm đặt chìa khóa xuống bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Mạnh Lan, giọng nói không nhanh không chậm: “Mình nghĩ hẳn là cậu ngẫu nhiên có được chìa khóa của Lục Phong Châu thôi, cũng có thể là cậu vô tình nhặt được.” “A.” Mạnh Lan cười nhạo, “Nếu cậu cảm thấy nghĩ như thế khiến cậu dễ chịu hơn, thì cứ nghĩ như vậy đi.” Đường Uyển Tâm cất chìa khóa vào cặp sách, “Còn gì nữa không? Không có việc gì thì mình còn phải học.” Mạnh Lan liếc cô một cái, “Học sinh gương mẫu, học tập chăm chỉ.” Hừm, xem cô còn có thể kiên trì được bao lâu. Mạnh Lan quay trở lại chỗ ngồi của mình.. Toàn bộ quá trình khiến Tiểu Đào vây xem tức trừng mắt, cái cô Mạnh Lan này mới chuyển tới trường chưa được bao lâu nhưng lại có rất nhiều chuyện xấu xảy ra rồi. Cô nàng kéo cánh tay Đường Uyển Tâm, “Hôm đó tớ thấy Mạnh Lan ngồi xe nhà cậu về. Cậu ta có quan hệ gì với cậu?” Đường Uyển Tâm cầm sách giáo khoa bên cạnh lên, nhẹ nhàng nói: “Cha tớ đang hẹn hò với mẹ cậu ta.” “Cái gì!” Tiểu Đào kêu lên, che miệng lại, sau đó nói: “Tâm Tâm, Mạnh Lan này và mẹ của cô ta không phải là một nhân vật tầm thường, trông rất nguy hiểm, cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Chú Đường xứng đáng với người tốt hơn.” Đường Uyển Tâm cho Tiểu Đào một ánh mắt an tâm, “Ừ, người nhà họ Đường, không phải ai cũng có thể bắt nạt.” Khi cô nói điều này, đôi mắt vô cùng kiên định, và cả đời này đừng ai mơ tưởng có thể làm tổn thương bọn họ. Chuông vào lớp vang lên, có người chậm rãi bước vào cửa, trên tay cầm một cuốn sổ và sách bài tập. Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều mở to mắt và nhìn chằm chằm người đó. Đây, đây là...hôm nay trời mưa sao?! Má ơi, đại ca trường học đổi tính rồi?! Trời ạ, lão đại cũng bắt đầu làm bài tập về nhà. Đây có phải là Lục Phong Châu thật không đấy?! Lục Phong Châu rũ mái tóc, ánh mắt sáng rực sắc bén, chậm rãi quét quanh bốn phía, mọi người —— Đồng loạt cúi đầu xuống nhìn vào cuốn sách giáo khoa của mình. Lục Phong Châu cho một tay vào túi quần, tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua Đường Uyển Tâm, anh mới chợt nhìn cô. Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng. Bước chân của anh bỗng chốc chậm lại, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu,“Của cậu nè......” Lời nói còn chưa nói xong, trong tay đã bị một thứ đồ vật đánh mạnh lên. Lục Phong Châu đưa mắt nhìn xuống thì thấy một chiếc chìa khóa. Nhướng mày hỏi:” Sao nó lại ở chỗ cậu?” Đường Uyển Tâm đặt sách giáo khoa xuống, nhếch môi, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt như nói anh đã biết rồi còn cố hỏi. Sau đó nói: “Ngại quá, là có người nhờ mình đưa cho cậu.” "Hả? Là người nào?” Lục Phong Châu cầm chìa khóa lên nhìn. Nói thật, bây giờ Đường Uyển Tâm ghét Mạnh Lan đến nỗi không muốn nhắc tới tên cô ta, hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng còn khó chịu hơn ăn phân. “—— không biết.” Cô lạnh lùng nói. Lục Phong Châu thấy thế, nếu còn không nghe ra được tin tức thì đúng là sống lãng phí mười bảy năm trên đời rồi. Thấy sắc mặt Đường Uyển Tâm không vui, nhấc chân đá đá ghế của cô, hạ giọng:”Này, tôi không thích đoán mò đâu.” Đường Uyển Tâm nhướng mày, “Cho nên?” Lục Phong Châu cười như không cười đáp: “Cho nên, có nói cái gì thì nói ra đi.” Đường Uyển Tâm bĩu môi, cầm lấy sách vở làm ra cái tư thế như tôi không rảnh để nói chuyện với anh, vỗ tay lên bàn, nói với Tiểu Đào bên cạnh:”Không phải cậu nói có bài toán không hiểu sao? Là bài nào?” Tiểu Đào đang cúi đầu giả bộ đọc sách, đột nhiên bị Đường Uyển Tâm hỏi, đầu tiên là sửng sốt, một giây sau cầm lấy sách giáo khoa, chỉ vào câu hỏi trong sách, nói:”Bài này không hiểu lắm.” Đường Uyển Tâm thò đầu lại gần thực nghiêm túc giảng bài cho cô ấy. Lục Phong Châu hoàn toàn bị bơ rồi. Sắc mặt của khối phông nên này cũng càng ngày càng không tốt. Lưu Môn Đình lấy sách che mặt, “Anh Châu, anh Châu.” Lục Phong Châu liếc mắt nhìn Đường Uyển Tâm một cái, đi qua, lấy cái ghế trực tiếp ngồi xuống. Cậu bĩu môi: "Cô ấy làm sao vậy?” Lưu Môn Đình gãi gãi đầu, “Khả, khả năng là kinh nguyệt tới rồi. Không phải nói con gái luôn có mấy ngày tâm trạng không thoải mái, vui buồn thất thường, thích vô cớ cáu giận sao.” Lục Phong Châu: “......” Thót tim Một lát sau, Lục Phong Châu đã làm một việc mà mười bảy năm qua anh chưa từng làm, trước khi tiếng chuông lớp vang lên, anh lặng lẽ từ cửa sau đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi trong trường học mua một túi đường đỏ. Ông chủ cửa hàng tiện lợi: “......” Lục Phong Châu nhét đường đỏ vào trong áo khoác đồng phục. Nhân lúc giáo viên đang viết trên bảng, khom lưng chuồn vào từ phía sau. Sau đó lại nhét quần áo vào ngăn bàn, sợ đồ vật bên trong bị nát, cậu lại lấy ra, nhìn tới nhìn lui, lại lần nữa cẩn thận nhét vào ngăn bàn. Lưu Môn Đình: “......” Sau giờ học, các bạn học tụ tập thành tốp năm tốp ba để nói chuyện phiếm, Mạnh Lan ngồi ở đằng trước, quay đầu lại nhìn về phía của Đường Uyển Tâm, trong ánh mắt chứa ý cười. Đây là một nụ cười khiêu khích. Đổi lấy chính là sự thờ ơ của Đường Uyển Tâm và ánh mắt xem thường của Tiểu Đào. Mạnh lan không chút bận tâm, kết quả cô ta muốn thấy là Đường Uyển Tâm và Lục Phong Châu không để ý đến nhau nữa, hiện tại xem ra, mọi chuyện đang phát triển đúng như thế. Chưa kể, suốt nửa ngày hôm nay, Đường Uyển Tâm quả thật chưa từng nói với Lục Phong Châu một câu. Buổi trưa tan học, khi giáo viên vừa bước ra khỏi lớp, Lục Phong Châu từ trên ghế đứng lên, ánh mắt có chút lập loè đứng trước mặt Đường Uyển Tâm, do dự vài giây, từ phía sau lấy ra một cái ly, trong đó có chất lỏng đỏ tươi. “Làm gì?” Đường Uyển Tâm liếc cậu. Ngón tay Lục Phong Châu cọ cọ chóp mũi, đè nặng giọng, ho nhẹ một tiếng, “Cho cậu, nước đường đỏ.” Đường Uyển Tâm: “......” Bạn cùng lớp: “!!!” Tiểu Đào nghe được Lục Phong Châu nói thì thiếu chút bị sặc nước, cô ấy ho vài tiếng, giật nhẹ cành tay Đường Uyển Tâm, “Người nhà của cậu tới?” Đường Uyển Tâm lắc đầu. Lục Phong Châu thấy Đường Uyển Tâm không nhận, liền trực tiếp nhét cái ly vào tay của cô, uy hϊếp nói: ”Mau uống hết đi, một giọt cũng không được bỏ sót!” Mọi người trong lớp đều đứng hình. Má ơi, mau tới cứu các con, bọn họ đang nhìn thấy gì đây? Lục, Lục Phong Châu vậy mà lại thực sự làm cái loại chuyện này! Đây vẫn là tên giáo bá không sợ trời không sợ đất sao?! Lát sau, cái người ôn nhu đối với Đường Uyển Tâm kia, cặp mắt lạnh nhìn về phía bốn phía, “—— còn không đi!” Mọi người trong lớp lập tức bỏ chạy toáng loạn. Má ơi, Lục Phong Châu vẫn là Lục Phong Châu! Trong chốc lát, cả phòng chỉ còn lại có Đường Uyển Tâm, Tiểu Đào, Lục Phong Châu, còn có Mạnh Lan. Mạnh Lan mang cặp sách đi tới, mỉm cười, “Tâm Tâm, mẹ tớ nấu đồ ăn ngon, cũng làm cho cậu một phần, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Đường Uyển Tâm còn chưa trả lời, cô ta lại quay sang hỏi Lục Phong Châu, “Lục Phong Châu, cùng ăn đi?” Lục Phong Châu dựa vào bàn bên cạnh, trên mặt không có một chút cảm xúc, tâm tư của cậu, người bình thường xem không hiểu, nếu có thể xem hiểu, đó căn bản chỉ là những thứ cậu muốn cho đối phương xem. Khóe môi của Lục Phong Châu lộ ra sự khinh thường, lạnh lùng nói: “Mạnh Lan đúng không?” “Đúng.” Mạnh Lan gật đầu, cô ta rất vui vì anh có thể nhớ tới mình. Có lẽ...... Lục Phong Châu đứng yên ở trước mặt Mạnh Lan, cũng không sợ có người dòm ngó, cúi đầu sát vào hỏi: “Cậu thích tôi?” Mạnh Lan không nghĩ tới cậu lại hỏi thẳng như vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng. Nhưng, không phải do cô ta ngượng ngùng, còn cúi đầu cố làm ra vẻ trong chốc lát, cong môi, “Mình——” “Chờ đã.” Lục Phong Châu móc móc lỗ tai, “Nếu là lời không xuôi tai vậy thì đừng nói nữa, nếu chẳng may làm bẩn lỗ tai tôi, cô—— không bồi thường được đâu.” Mạnh Lan cắn môi. Lục Phong Châu tiếp tục bổ một đao, “Đúng rồi, tôi ghét nhất là những người không được thông minh, nhìn xem bộ dạng của cô như vậy, hẳn cũng không phải quá ngu ngốc, tôi nói lại lần nữa, Tôi! Đối! Với! Cô! Không! Có! Hứng! Thú! Về sau tránh xa tôi một chút.” Mạnh Lan lần này thực sự đã giận đến đỏ mặt, hổ thẹn muốn chui lỗ. Người làm cô ta tức giận lúc này không phải Lục Phong Châu mà là Đường Uyển Tâm, cô ta cảm thấy tất cả những chuyện này đều là do Đường Uyển Tâm sai. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Đường Uyển Tâm giống như hai con dao vậy. Lục Phong Châu đứng lên trước người Đường Uyển Tâm, che đi ánh mắt của Mạnh Lan “Sao còn không mau đi!” Mạnh Lan cắn môi, dậm dậm chân vội chạy rời đi. Tiểu Đào nhân lúc không có người chú ý, giơ một ngón tay cái lên với Đường Uyển Tâm, thuận tiện yên lặng tán dương Lục Phong Châu. Lưu Môn Đình quên mang ví tiền, trở lại lấy, đụng phải Mạnh Lan ở bên ngoài, cô trừng mắt cậu ta một cái, “Mày mù à?!” Lưu Môn Đình bị khẩu khí của cô ta hù dọa, đứng ngẩn người ở kia. Tiểu Đào đi ra ngoài xem xét, thấy Lưu Môn Đình đứng ngây người, vỗ vỗ trán cậu ta, “Ai, hồn về.” Lưu Môn Đình lúc này mới định thần lại. Trong phòng học lúc này chỉ còn lại Lục Phong Châu và Đường Uyển Tâm, cậu sờ cánh mũi nói lại lần nữa: “Cậu đừng quên uống.” Đường Uyển Tâm nhìn ly nước đường đỏ, hỏi: “Cậu cho bao nhiêu đường đỏ thế ?” Màu sắc nhìn lạ quá. Lục Phong Châu rũ mắt nhìn cô, :“Mười, một phần mười?” Đường Uyển Tâm không nói tiếp tục nhìn hắn. “Được, được rồi, là một phần tám.” “......” “Được rồi, sáu, một phần sáu.” “......” Đường Uyển Tâm khẽ cau mày, lần đầu tiên cô hoài nghi chỉ số thông minh của Lục Phong Châu “Tôi nói rồi, cậu nhất định phải uống hết.” “......” Đường Uyển Tâm mím chặt môi, một ly nước đen tuyền này thực sự ảnh hưởng đến khẩu vị của cô. Lục Phong Châu thấy bộ dạng rối rắm của Đường Uyển Tâm, cho rằng cơ thể cô không thoải mái, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên nói: “Con gái, con gái tới, tới tháng, uống cái này sẽ dễ chịu hơn.” Đường Uyển Tâm: “Ai nói?” Lục Phong Châu: “Là trên mạng nói đó.” Đường Uyển Tâm trầm mặc vài giây, chớp chớp mắt, “Nhưng mà—— tôi không có tới tháng.” “......”