Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Thục Trung Đường môn.
Liên Nguyệt các.
Một nam tử thần sắc lạnh lùng đứng bên cửa sổ, hắn mặc một bộ trường bào có hình cánh chim hoa mỹ, đang ngửa đầu ngắm vầng trăng tròn trên bầu trời. Một con bồ câu đưa thư từ dưới bay tới, đậu trên tay hắn, hắn gỡ ống trúc trên chân chim bồ câu, mở tờ giấy bên trong ra, cau mày. Lúc này sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng bước chân.
Có hai tiếng bước chân, một trầm ổn mạnh mẽ, một nhẹ nhàng hư nhược.
Nam tử kia không quay đầu lại, chỉ hơi dùng sức, đã vê tờ giấy kia thành bột phấn.
“Liên Nguyệt sư phụ.” Sau lưng có một tiếng gọi vang lên.
“Đường Liên, ngươi về rồi à. Người bên cạnh ngươi là ai vậy?” Nam tử vẫn không quay đầu lại.
“Diệp Nhược Y bái kiến Liên Nguyệt trưởng lão.” Một giọng nói ôn nhu vang lên.
Nam tử hơi ngạc nhiên, cuối cùng cũng quay lại, gương mặt luôn bình thản không chút xao động lại lộ vẻ kinh ngạc, hắn do dự một chút rồi hỏi: “Con gái của đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng?”
Diệp Nhược Y gật đầu: “Vâng.”
Đường Liên thấy thần sắc Đường Liên Nguyệt có vẻ kinh ngạc, không khỏi bực bội: “Liên Nguyệt sư phụ, chẳng phải người đưa thư tới nói có phương pháp chữa bệnh, bảo con dẫn cô ấy tới đây à?”
Đường Liên Nguyệt không trả lời, chỉ đi tới giơ tay bắt mạch cho Diệp Nhược Y, nhíu mày, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Tư Không Trường Phong là truyền nhân của Dược Vương, hắn còn không chữa nổi, ta thì có cách gì chứ? Ta cũng đâu có gửi thư cho con.”
Đường Liên kinh hãi: “Sao lại như vậy được, ai giả mạo chữ của sư phụ viết thư cho con?”
“Là ta.” Diệp Nhược Y đột nhiên nói.
Đường Liên Nguyệt gật đầu: “Ta đoán được rồi.”
“Vì sao?” Đường Liên không hiểu.
“Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân. Đã lâu không gặp, Thiên Khải Huyền Vũ sứ.” Diệp Nhược Y chậm rãi nói.
Đường Liên Nguyệt cười: “Ngươi còn biết nhiều hơn tưởng tượng của ta. Để ta nghĩ cái đã, vì sao ngươi muốn gặp ta, vì người kia xuất hiện ư?”
“Năm xưa trong án mưu phản của Lang Gia Vương, Lang Gia Vương cam tâm chịu chết đồng thời phó thác lục vương tử Tiêu Sở Hà mà hắn coi trọng nhất cho bốn người bạn tốt của hắn, chính là Thiên Khải tứ thủ hộ khi đó. Thiên hạ đều biết thân phận của Thanh Long, Chu Tước và phụ thân ta là người quen cũ, Bạch Hổ không rõ hành tung, còn Huyền Vũ vẫn không rõ tung tích. Nhưng ta biết ngươi vẫn luôn ẩn nấp trong Đường gia bảo. Lần này ta bước vào giang hồ là muốn tìm lại Thiên Khải tứ thủ hộ, dẫn dắt Tiêu Sở Hà trở về Thiên Khải thành.” Diệp Nhược Y vẫn hiền dịu như ngày thường nhưng khi nói những lời này ánh mắt toát lên vẻ sắc bén.
Đường Liên nghe vậy kinh ngạc: “Thiên Khải tứ thủ hộ? Chẳng lẽ người sư phụ muốn con đợi ở Tuyết Nguyệt thành chính là...”
Đường Liên Nguyệt nhìn Diệp Nhược Y: “Nhưng sao ngươi phải làm thế này? Đại tướng quân Diệp Khiếu Ưng đặt cược lên người lục vương tử à?”
“Khi còn bé gặp hắn đã cảm thấy người như vậy nên bước lên vị trí đó. Ta bất kể phụ thân lựa chọn ra sao, nhưng ta, chọn hắn.” Diệp Nhược Y trả lời rất kiên định.
Ngươi rất giống mẫu thân ngươi. Tâm mạch của ngươi bị tổn thương bẩm sinh, khi ngươi mới sinh ra thật ra ta đã từng gặp ngươi. Khi đó ta nói ngươi chắc chắn không sống quá ba tuổi, cho dù sống được cũng là phế nhân phải nằm trên giường cả đời. Thế nhưng giờ ngươi lại có thể đứng trước mặt ta, khí thế trên người lại chẳng kém gì phụ thân đại tướng quân của ngươi.” Đường Liên Nguyệt gật đầu: “Đáng tiếc, ngươi tới muộn mất rồi.”
“Ta tới muộn mất rồi?” Diệp Nhược Y kinh ngạc.
“Ngươi nhìn xuống dưới đi.” Đường Liên Nguyệt xoay người nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy vài chục đệ tử Đường môn chạy tới, bao vây xung quanh Liên Nguyệt các.
“Sao lại như vậy?” Đường Liên kinh ngạc.
Tuyết Nguyệt thành ngoại trừ thế lực của chính mình ra, sau lưng có tam đại thế gia ủng hộ. Lần lượt là Thục Trung Đường môn, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia cùng với Ôn gia lâu đời. Trong đó Lý Hàn Y là con gái của Lôi Mộng Sát, có căn nguyên sâu xa với Lôi gia. Mẫu thân của Bách Lý Đông Quân là trưởng lão đời trước của Ôn gia. Tuyết Nguyệt thành kết minh với hai đại thế gia này từ trước khi lập thành rồi. Chỉ có Đường môn và Lôi gia bảo vẫn không hòa thuận, kết minh với Tuyết Nguyệt thành chỉ do tình thế đưa đẩy và vì ta có giao hảo với ba vị thành chủ. Giờ tình thế đã đổi thay, mấy lão già trong Đường môn có ý nghĩ khác.” Đường Liên Nguyệt nhìn những người bên dưới, thần sắc không đổi.
“Ý nghĩ khác?” Diệp Nhược Y cau mày.
“Ba tháng trước đại thành chủ Bách Lý Đông Quân biến mất khỏi Tuyết Nguyệt thành, nhị thành chủ Lý Hàn Y đột nhiên xuống khỏi Thương Sơn, bị hai vị gia chủ Ám Hà ngăn cản tại thành Nam An, sau khi phá vây không rõ tung tích. Chỉ một mình Thương Tiên đã không trấn áp được mấy lão già của Đường môn rồi. Hơn nữa ta vừa nhân được tin, có người âm thầm bái kiến bọn họ, ngươi kia đưa ra lợi ích có lẽ cao hơn lợi ích mà Tuyết Nguyệt thành đưa ra nhiều.” Đường Liên Nguyệt đột nhiên nhảy lên, đứng trên lan can: “Các ngươi tới không đúng lúc rồi, hình như mấy lão già kia không định để ta chạy khỏi Đường môn.”
Đường Liên tính cách trầm ổn lúc này cũng không khỏi luống cuống chân tay, đột nhiên sư môn và gia tộc của mình đứng đối lập, hắn nhìn về phía Đường Liên Nguyệt: “Liên Nguyệt sư phụ...”
Đường Liên Nguyệt quay đầu nhìn sang phía Đường Liên: “Đường Liên, Bách Lý Đông Quân dạy con những võ công gì?”
“Bách Lý sư phụ dạy con một bộ nội công tâm pháp tên là Thùy Thiên cùng một bộ quyền pháp tên là Hải vận. Người nói là tâm pháp cường thân, quyền pháp hộ thân, khi chiến đấu bình thường vẫn sử dụng tuyệt kỹ ngoại phòng của Đường môn là chính.” Đường Liên đáp.
Đường Liên Nguyệt gật đầu: “Chắc Bách Lý Đông Quân nhận ra tính cách của ngươi quá thật thà nên mới truyền hai môn võ công này cho ngươi. Tinh túy của hai môn võ công này ở hai chữ ‘tiêu dao’ nhưng hiện giờ có vẻ ngươi còn chưa minh bạch. Cho nên hiện giờ ngươi vẫn chưa lựa chọn được sư môn hay gia tộc đúng không?”
Đường Liên do dự một chút rồi lắc đầu: “Xin sư phụ chỉ đường.”
“Năm xưa Đường môn có nhiều đệ tử như vậy, ta chọn con vì con thật thà. Nhưng người thật thà cũng sẽ hại con, sống trên đời chung quy cũng phải lựa chọn lấy hay bỏ.” Đường Liên Nguyệt lấy từ trong lòng ra một tấm lệnh bài ném vào tay Đường Liên: “Đây là Huyền Vũ lệnh. Diệp cô nương, năm xưa chúng ta đáp ứng Lang Gia Vương, truyền nhân các đời sẽ bảo vệ chu toàn cho lục vương tử. Giờ ta giao Huyền Vũ lệnh cho đồ đệ mà ta coi trọng nhất. Nhiệm vụ bảo vệ lục vương tử quân lâm Thiên Khải cũng giao cho nó.”
Đường Liên vội vàng quỳ xuống: “Sư phụ, con...”
“Con không cần lo lắng, ta giao Huyền Vũ lệnh cho con, còn con có nhận không là chuyện của con. Dẫu sao Đường môn cũng là gia tộc của con. Từ nhỏ con đã không còn cha mẹ, trước khi con tới tay ta chính những lão già kia nuôi dưỡng con. Nhưng cho dù con có tiếp nhận tấm lệnh bài này hay không, hôm nay có một việc con nhất định phải làm.” Đường Liên đột nhiên xoay người, trên nóc nhà đối diện đã có ba người đang đứng.
Đường môn Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát.
“Dẫn Diệp Nhược Y cô nương đi đi.” Đường Liên Nguyệt rung trường bào, những cánh chim màu đen trên đó đột nhiên bay lên.