Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Sát Phố kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt lóe lên ánh sáng đỏ, hắn gầm lên một tiếng: “Dừng!” Chỉ thấy lũ bướm lấp loáng huỳnh quang màu trắng kia như sợ uy thế của Sát Phố kiếm, bay quẩn quanh một chỗ. Lôi Vô Kiệt vung Sát Phố kiếm chém thẳng xuống, chỉ thấy thân kiếm vang lên tiếng sợ hãi, bươm bướm lao nhao né tránh.
Sát khí trong Sát Phố kiếm của ta nặng nề tới mức đứng đầu trong kiếm trên thiên hạ!
Trước mặt ta, ngươi còn dám giở trò quỷ gì?
Lôi Vô Kiệt cầm kiếm cười nhạt, áo đỏ phất phơ.
“Ngươi có một thanh kiếm tốt.” Giọng nói thản nhiên của cô gái áo trắng vang lên không biết từ nơi nào.
“Ngươi cũng có một cái đầu lâu tốt.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên giơ kiếm lên, cắm thẳng kiếm xuống đất, gầm lên một tiếng: “Trận phá!”
Chỉ thấy không khí xung quanh xao động kịch liệt một hồi, trận Mộng Điệp hư hư ảo ảo kia lập tức lung lay như sắp đổ.
“Chỉ bằng một thanh kiếm của ngươi?” Cô gái áo trắng hiện lên, vung đầu ngón tay nhẹ nhàng nói: “Huỳnh hỏa.” Chỉ thấy mấy chục con bươm bướm lấp lóe ánh huỳnh quang bay ra từ trong áo cô ta, lao thẳng về phía Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt mỉm cười: “Không, bằng hai thanh kiếm của ta.” Lúc này Thính Vũ kiếm sau lưng Lôi Vô Kiệt mới rời vỏ bay ra, Lôi Vô Kiệt cầm Thính Vũ kiếm lại xuất kiếm chém về phía đám bươm bướm kia. “Chỉ là đám sâu bọ nhỏ nhoi, có gì đáng sợ?” Nhưng ngay khi chém trúng con bươm bướm lấp loáng ánh sáng kia, một chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra. Những con bươm bướm đó đột nhiên hóa thành một ánh lửa, bùng lên nơi thân kiếm. Lôi Vô Kiệt kinh hãi, chỉ thấy đốm lửa trên bươm bướm nối liền thành một con rắn lửa tấn công về phía mình. Trong lúc cấp bách hắn chỉ có thể bỏ kiếm lui lại phía sau.
Cô gái áo trắng bước một bước về phía trước, cầm Thính Vũ kiếm, lạnh lùng hỏi: “Vậy giờ thì sao?”
Cách hai người mười bước, Tô Xương Ly đang ngồi trên mặt đất, thanh kiếm lớn cắm bên cạnh. Lôi Vô Kiệt trong trận không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại thấy rất rõ mọi chuyện trong trận. Còn sau lưng hắn, cô gái áo tím quyến rũ và cô gái áo đỏ cầm hoa đang ngồi trên ngọn cây, hai chân đong đưa, nhìn Lôi Vô Kiệt trong trận cười khanh khách.
“Mộ tỷ tỷ thật bản lĩnh, một thoáng thôi đã cướp được hai thanh kiếm rồi.” Cô gái áo tím cười nói.
Cô gái áo đỏ nghịch đóa hoa nhỏ trên tay nói: “Xem ra không tới phiên ngươi ra tay rồi, Xương Ly.”
Tô Xương Ly nhìn thanh Sát Phố kiếm cười nói: “Hai tiểu nha đầu các ngươi thì biết gì, thanh Sát Phố kiếm kia cắm trong trận đang không ngừng cướp đoạt hấp thu khí quỷ mị của trận Mộng Điệp. Nếu qua thời gian một nén nhang nữa, Mộ Lương Nguyệt còn không bắt được Lôi Vô Kiệt, như vậy sau khi trận bị phá, ảo giác biến mất, Lôi Vô Kiệt chỉ dùng một chiêu kiếm là có thể giết chết cô ấy.”
“Chẳng lẽ thanh kiếm này lợi hại đến vậy ư? Chẳng lẽ nó được truyền đạo pháp tiên thuật gì?” Cô gái áo đỏ kinh ngạc nói.
“Không phải kiếm của đạo môn, Sát Phố kiếm là thanh kiếm do Lôi Oanh của Lôi môn dùng thuốc nổ và thiên thạch từ trên trời rơi xuống rèn ra. Nghe nói nó uy lực cực kỳ mạnh mẽ, có thể chém giết vong hồn quỷ vực, vốn là khắc tinh của trận Cô Hư. Xem ra người bất hạnh là Mộ Lương Nguyệt, cô ấy gặp một đối thủ không nên gặp.” Tô Xương Ly thản nhiên nói.
“Ài, còn tưởng lần này đi chấp hành nhiệm vụ cùng cao thủ bí thuật nổi tiếng của Mộ gia thì thoải mái hơn chút.” Cô gái áo tím xoay người nhảy xuống bên cạnh Tô Xương Ly: “Còn chờ gì nữa, chuẩn bị động thủ thôi.”
Tô Xương Ly xua tay: “Đừng nóng vội, Trận Mộng Điệp còn chưa bị phá, Mộ Lương Nguyệt vẫn còn thời gian. Lúc này Lôi Vô Kiệt không thể dùng kiếm, Mộ Lương Nguyệt vẫn có cơ hội.”
Cô gái áo trắng được gọi là Mộ Lương Nguyệt vừa cầm Thính Vũ kiếm lên bỗng cảm thấy thân kiếm tỏa ra ý kháng cự mãnh liệt, tay rung rung, kiếm sắp tuột tay bay ra. Mộ Lương Nguyệt đột nhiên nhảy lên, giẫm thẳng thanh kiếm này xuống đất: “Ngươi đã không có kiếm, còn có sức đánh nữa không?” Nói xong vươn ống tay áo, bầy bươm bướm lấp lánh ánh huỳnh quang lại lao tới.
“Không có kiếm thì ta còn quyền.” Lôi Vô Kiệt xuất quyền đánh ra.
Hỏa Chước thuật của Lôi môn, Cách Không Vô Song quyền, đây vốn là võ công mà Lôi Vô Kiệt quen thuộc nhất. Một quyền đánh ra, quyền phong gầm thét đánh tan những con bươm bướm trúng đòn, còn chưa kịp tới gần đã hóa thành tro tàn.
Mộ Lương Nguyệt đột nhiên giơ tay, trầm giọng nói: “Kết kén!”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, lại thấy một cái kén lớn đột nhiên chui ra từ dưới đất, bọc lấy người mình!”
“Kết kén?” Tô Xương Ly nhíu mày: “Điệp trận của Mộ Lương Nguyệt đã tu luyện thành công kết kén?”
Con người đương nhiên không thể sinh ra một cái kén được, nhưng Lôi Vô Kiệt bị nhốt trong đó lại cảm thấy bị đè ép nặng nề, hắn cảm thấy cái kén lớn kia đang không ngừng hút lấy lực lượng của bản thân. Lôi Vô Kiệt nhắm mắt lại, liều mạng suy nghĩ cách phá giải trận pháp quỷ dị này.
Trận Mộng Điệp này thoát thai từ trận Cô Hư, chính là quỷ đạo. Nghe nói năm xưa Ma giáo đông chinh từng bảy đại trận Cô Hư trải dài trăm dặm, trong đó yêu ma yêu ma bốn phía, bách quỷ dạ hành, phương pháp phá giải chỉ có hai loại rất đơn giản, đạo pháp hàng, phật pháp phá. Đạo pháp thì phải những đạo sĩ trên núi bên kia mới biết, còn phật pháp... vừa hay Lôi Vô Kiệt quen một hòa thượng rất lợi hại. Hòa thượng đó đã từng dạy hắn một bộ võ công. Trong hơn ba tháng tập kiếm vừa qua, mỗi ngày Lôi Vô Kiệt đều đánh bộ quyền này một lượt, chỉ vì sau khi đánh quyền xong lại cảm thấy ánh mắt trong trẻo tâm linh sáng tỏ, thoải mái không nói nên lời.
Lôi Vô Kiệt mở mắt, rốt cuộc cũng đánh ra quyền đầu tiên. Võ kỹ rất bình thường, tiểu tăng bảy tuổi của Thiếu Lâm tự cũng biết, Đại La Hán quyền.
Kén vỡ, ánh mắt Lôi Vô Kiệt như tỏa ra kim quang. Hắn bước thẳng tới, âm thanh hùng hồn như tiếng chuông đồng, quyền phải giơ lên, cao giọng nói: “Ta có một quyền, tên là Tứ Đại Giai Không.”
Áo trắng của Mộ Lương Nguyệt bay phất phơ giữa quyền kình, gương mặt không khỏi hoảng sợ.
Hắn lại giơ quyền trái lên: “Còn có một quyền, tên là Lục Căn Thanh Tịnh.”
Mộ Lương Nguyệt vội vàng nhấc chân lui lại, buông Thính Vũ kiếm ra.
“La Hán hàng ma, yêu ma trốn tránh!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng.
Sát Phố kiếm đột nhiên nhô lên từ mặt đất, xé tan khung cảnh hư hư ảo ảo đó rồi bay về tay phải của Lôi Vô Kiệt. Thính Vũ kiếm cũng nghe theo lời gọi bay về tay trái của hắn. Lôi Vô Kiệt tay phải cầm Sát Phố kiếm, tay trái cầm Thính Vũ kiếm, ngạo nghễ nói: “Trận phá.”
“Nhưng ngươi phải chết.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, một thanh kiếm lớn đã tới lưng Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt đang định xoay người nhưng lại phát hiện dưới chân đau nhức. Hắn cúi đầu, phát hiện cô gái áo tím vóc dáng thướt tha đang cầm hai thanh đoản kiếm khoát chặt đùi phải của mình. Hắn lại thấy trước mắt lóe lên, như có một đóa hoa rơi xuống, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo đỏ nắm lấy đóa hoa hồng, xoay nhẹ một cái, phần rễ sắc bén của đóa hoa nhắm thẳng vào yết hầu của mình.
“Tô gia, Tô Xương Ly.” Tô Xương Ly cầm kiếm lớn cười nói.
“Tô gia, Tô Hồng Tức.” Cô gái cầm hoa nhẹ nhàng ấn về phía trước, vẽ ra một vết máu.
“Tô Gia, Tô Tử Y.” Cô gái yêu mị như cảm thấy mệt mỏi, nghiêng người nằm trên mặt đất, nhưng song kiếm trên tay như lại xiết chặt thêm.
Tử trận.
Đây mới là một tử trận, chết tới không thể chết hơn.