Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Tiêu Sắt một mình một ngựa rời thành.
Trên cửa thành, Tư Không Trường Phong khoanh tay hạ giọng nói: “Hắn đi rồi.”
Doãn Lạc Hà đứng bên cạnh hắn, cười nói: “Ngươi đoán đúng rồi. Minh Đức Đế bệnh nặng, lại thêm chuyện xảy ra hôm nay, cuối cũng hắn đã quyết định. Hơn nữa hắn chỉ đi một mình một ngựa, không nói câu nào, cứ thế rời đi.”
“Hắn là người mà Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong dạy dỗ, ta hiểu hắn.” Tư Không Trường Phong vỗ ống tay áo: “Nhưng sau khi Tiêu Sắt về Tuyết Nguyệt thành, bên ngoài có không biết bao nhiêu người đang canh ở đó. Bây giờ hắn vừa đi, tin tức này sẽ lập tức lan truyền khắp Bắc Ly.”
“Liệu có bao nhiêu người muốn giết hắn, cả trong sáng lẫn ngoài tối?” Doãn Lạc Hà nhìn bóng lưng Tiêu Sắt xa dần, nói: “Một mình hắn làm sao về được Thiên Khải?”
“Ta không biết.” Tư Không Trường Phong đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một tấm bản đồ Bắc Ly: “Chẳng qua Tuyết Nguyệt thành được tôn là giang hồ đệ nhất thành, tuy không thích tranh đấu với kẻ khác, nhưng không nghĩa là sẽ để yên cho người ta làm thịt.”
Doãn Lạc Hà định thần, chỉ thấy trên tấm bản đồ đó vẽ đầy ký hiệu lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Hướng chính bắc có Lạc Thành quân đang đóng quân, đó là quân đội của thượng tướng quân Trình Lạc Anh. Hắn vẫn âm thầm ủng hộ Xích Vương, tới giờ chưa ai biết chuyện này. Nhưng để ngăn cản Tiêu Sắt trở về Thiên Khải, hắn sẽ không để ý chuyện bại lộ việc đó!”
“Phía đông bắc là Vô Song thành, Vô Song thành đã bị Bạch Vương thuyết phục, so với Ám Hà hay Đường môn, bọn họ mới là thủ đoạn chân chính của Bạch Vương. Nếu Xích Vương đã ra bài, Bạch Vương cũng sẽ dốc toàn lực.”
“Phía tây nam sẽ có Ám Hà chạy tới, tuy đến giờ ta vẫn không tìm được vị trí cụ thể của Ám Hà, nhưng chắc chắn bọn chúng ở phía tây nam. Bọn chúng sẽ phái sát thủ tinh nhuệ nhất, thậm chí là gia chủ ba gia tộc.”
“Còn những điểm nhỏ trên này là những thế lực mà Bạch Vương và Xích Vương rải ra khắp Bắc Ly mấy năm nay. Bọn chúng nghĩ mình tránh được tai mắt của Tuyết Nguyệt thành, nhưng ta đã biết từ lâu rồi, thậm chí có phân nửa đã bị ta nhổ bỏ. Một nửa còn lại, có ít nhất chín phần mười sẽ tham gia lần ám sát này.”
“Lạc Hà, bắn lệnh Thiên Thành. Lệnh khẩn cấp màu đỏ!” Âm thanh của Tư Không Trường Phong vang vọng: “Từ ngày Tiêu Sắt vào thành, ta đã bắt đầu đề phòng. Giờ là lúc để đám người đó biết vì sao Tuyết Nguyệt thành là giang hồ đệ nhất thành!”
“Được.” Doãn Lạc Hà cười nói: “Cũng đã đến lúc cho hai vị vương tử ở Thiên Khải thành chứng kiến vì sao Tuyết Nguyệt thành chúng ta từ chối bọn họ mà không hề cố kỵ.”
“Cha.” Một giọng nói trẻ trung vang lên sau lưng bọn họ.
Tư Không Trường Phong quay người, thấy Tư Không Thiên Lạc mặc áo đen toàn thân, tay cầm Ngân Nguyệt thương, hơi cau mày nhìn mình, như muốn cầu xin điều gì.
“Đi đi.” Tư Không Trường Phong cười nói: “Cha nói rồi, khi hắn lại Thiên Khải thành, chắc chắn con sẽ ở bên cạnh hắn. Đi đi, nhưng từ nay trở đi, con có thêm một cái tên.”
“Chu Tước, Tư Không Thiên Lạc.”
Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc nhìn Tư Không Trường Phong: “Hả?”
“Năm xưa có một thiếu niên cầm trường thương giết một đường máu tới điện Thái An. Người đó chính là ta. Lúc đó hắn gọi ta là Chu Tước, ta vẫn không ưa, cảm thấy quá giống con gái, ta luôn muốn làm Thanh Long, nhưng lúc đó không tranh được với Tâm Nguyệt tỷ tỷ.” Tư Không Trường Phong cười nói: “Đi đi. Tuy rất nguy hiểm nhưng cha biết mình không cản được con.”
Tư Không Thiên Lạc cúi đầu: “Vâng!”
Sau khi Tư Không Thiên Lạc đi khỏi, Tư Không Trường Phong cũng cầm thanh trường thương màu ô kim lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Cũng nhiều năm rồi ngươi chưa gặp được địch thủ phải không? Có phải cảm thấy tịch mịch lắm không?”
Doãn Lạc Hà hỏi: “Trường Phong, lần này ta cần làm gì? Chỉ mấy người trẻ tuổi bọn họ, ta sẽ sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ngươi và tất cả các trường lão ở lại bảo vệ Tuyết Nguyệt thành. Người lứa trước, để mình ta ra tay là được.” Tư Không Trường Phong lạnh lùng nói: “Căn cơ trăm năm của Tuyết Nguyệt thành, không dễ dao động đâu.”
“Ngươi thì sao? Ngươi định đi đâu?” Doãn Lạc Hà không hiểu.
“Phía tây có một người, một mình ở một thành, được tôn là người đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Tiên. Hắn là sư huynh của vị nương nương trong cung, nghĩa phụ của Xích Vương.”
“Lạc Thanh Dương? Bao năm qua hắn không rời khỏi Mộ Lương thành, chẳng lẽ lại ra tay vì chuyện lần này?”
“Ta không biết rốt cuộc hắn có xuất thủ hay không nhưng dù sao ta cũng phải tới đó gặp hắn một lần. Trên đời này không mấy ai ngăn cản được hắn, ta cũng không tự tin lắm. Nếu đại sư huynh còn ở đây thì tốt.” Tư Không Trường Phong cười khổ nói.
Chốc lát sau, một quả pháo hoa nở rộ giữa không trung.
Lệnh Thiên Thành của Tuyết Nguyệt thành.
Sau quả pháo hoa đó, có vị công tử đang đứng bên rìa đường ngắm đèn bỗng buông cô vợ nhỏ yêu kiều bên cạnh mình, một thân một mình đi tới cuối hẻm. Có binh sĩ đang đi tuần đột nhiên lấy cớ có việc, không để ý tới chuyện trông coi mà vội vội vàng vàng chạy đi. Lại có người chèo thuyền đang đưa đẩy mái chèo đột nhiên ngừng lại. Sau đó trên trời xuất hiện rất nhiều pháo hoa đỏ rực, lan ra khắp nơi...
Đường Liên nhìn đóa hoa đỏ rực đó, bước ra khỏi Đường môn: “Không ngờ, thời khắc này lại tới nhanh như vậy.”
Sư phụ của hắn, người thống lĩnh Đường môn hiện tại, Đường Liên Nguyệt đứng sau lưng hắn nói: “Đi đi. Nghe nói một tháng nay con chuyên tâm nghiên cứu ‘Tửu Kinh’ mà sư phụ con để lại?”
“Con ủ được bảy bình rượu, đều trong bọc hành lý của con.” Đường Liên vỗ vỗ cái bọc của mình.
“Ta và Đường môn chờ con trở về.” Đường Liên Nguyệt cười nói.
“Tạm biệt, sư phụ.” Đường Liên tung người lên ngựa, đột nhiên vung cương nhanh chóng phóng đi.
Kiếm Tâm trủng, trên Kiếm Tâm nhai.
Lý Hàn Y cau mày bất mãn: “Sao lại sớm vậy?’
Lôi Vô Kiệt không hiểu: “Cái gì sớm cơ?”
“Đệ phải ra ngoài Kiếm Tâm trủng thôi.” Lý Hàn Y thở dài.
“Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói khi nào đệ thành Kiếm Tiên mới được ra khỏi Kiếm Tâm trủng à? Bây giờ đệ còn chưa tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, làm sao ra rời trủng được?”
“Ta cũng không muốn đệ ra khỏi Kiếm Tâm trủng, nhưng nếu đệ không đi, e rằng vị hảo huynh đệ của đệ sẽ phải chết.” Lý Hàn Y lạnh nhạt nói.
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một hồi: “Tiêu Sắt?”
“Ra khỏi trủng đi, thật ra ta lừa đệ thôi. Muốn tới cảnh giới Kiếm Tiên, đệ có ở kiêm nhai một trăm năm cũng vô ích. Muốn tăng cảnh giới, phải trải qua sinh tử.”
Dưới ánh trăng, còn một người mái tóc bạc phơ, tay cầm trường côn đang cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía tây. Hắn vừa cưỡi ngựa vừa nhẹ nhàng ngâm nga khúc nhạc. Trên núi có sơn tặc đã quan sát hắn một hồi lâu, thấy hắn sắp đi ra khỏi đường núi, bèn rút đao ngăn trước mặt.
Thế nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, sơn tặc đã sợ hết hồn.
Trên mặt người kia là một mặt nạ ác quỷ, dưới ánh trăng chiếu rọi, cái mặt nạ đó càng thêm kinh khủng. Hắn thở dài, vung nhẹ thanh trường côn đánh bay sơn tặc ra ngoài.
“Nếu kẻ địch sắp gặp phải cũng yếu như vậy thì tốt.” Người nọ tháo mặt nạ ra, âm u nói.